Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

chương 155: ổ kiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đôi song sinh?!

Đôi song sinh cái gì?!

Ai với ai là song sinh?!

“Buồn cười! Vớ vẩn!”

Không một ai dám nghĩ, người có phản ứng lớn nhất vốn không phải người chơi mà là “quỷ”.

“Nó” không ổn chút nào.

Bởi vì mỗi lần phó bản bắt đầu, từ ngữ then chốt và gợi ý đều không giống nhau. Đây là lần đầu tiên quỷ biết được manh mối “đôi song sinh”, thế giới quan của “nó” đều muốn sụp đổ rồi.

“Đôi song sinh?” Đột nhiên “quỷ” nhớ đến một chuyện, “Không thể nào?”

Thuở trước, thỉnh thoảng “nó” sẽ mơ thấy một vài hình ảnh kỳ quái. Hơn nữa ở trong mơ, dường như “nó” biến thành một người khác. Người kia là một công dân.

Nhưng quỷ vẫn luôn cho rằng chuyện này là do kẻ nào đó nguyền rủa ác độc, đối phương nguyền rủa “nó” biến thành tiện dân, suốt ngày lao động vất vả.

Quỷ ôm đầu suy nghĩ điên cuồng, muốn nhớ lại hồi ức đã bỏ quên.

Những mảnh vỡ ký ức úa vàng từng vùi chôn theo năm tháng không ngừng thoáng ẩn hiện, nó thấy mình chào hỏi cùng người khác, ra ngoài làm việc, chạy nhảy chơi đùa, cảm giác vui sướng, rồi lại bi ai,…

Là cuộc sống hoàn toàn khác biệt với “nó” mỗi ngày.

Giữa vô số mảnh vỡ, nó trông thấy đám người xa lạ nhìn nó. Bọn họ vui vẻ chúc nó buổi sáng tốt lành. Bọn họ mở miệng, dường như gọi nó…

Gọi cái gì? Bọn họ gọi tên nó là gì?

Quỷ trợn to mắt, cảm giác khó hiểu trào dâng không nói nên lời. Dường như giờ phút này đang có một người nhìn chằm chằm nó, cũng nhìn chằm chằm ký ức nó.

“Rốt cuộc là ai?”

Đêm nay không có người chơi tử vong.

Lúc trước ở phó bản cấp thấp và phó bản cấp trung, mỗi đêm đều sẽ chết một người tế trời. Thế nhưng bước sang phó bản cấp cao rồi, người chơi hoặc là không chết một ai, hoặc là chết một đám.

Rất kỳ diệu.

Nhậm Dật Phi không quá muốn đi tìm “quỷ” chỉ nhìn thoáng qua tin tức đổi mới rồi thôi. Lúc tối hắn ngủ không ngon chút nào, vừa đặt lưng xuống liền mơ bậy.

Không biết có phải ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó không, Nhậm Dật Phi toàn mơ thấy quý tộc.

Quý tộc ăn không ngồi rồi, dùng đồ vật xa xỉ.

“Lần đầu tiên mình cảm thấy cuộc sống như chim hoàng yến lại đáng sợ đến vậy.” Đối với loại sinh hoạt bị đóng kín và hoàn cảnh giam cầm này, người bình thường cũng muốn phát điên. Chẳng trách thoạt nhìn đám quý tộc đều điên điên khùng khùng.

Nhậm Dật Phi không có hứng thú lắm, hắn tiếp tục làm quen với cung tên nguyên chủ. Chỉ có một người chơi là nghĩ sắp vớt được quỷ bài, đối phương đang cực kỳ hưng phấn.

Số lượng nam quý tộc không nhiều, tin tức nhắc nhở “kiến đực” là manh mối gần nhất, thu hẹp phạm vi khoanh vùng thân phận thật sự của “quỷ”.

Mọi người đã biết đa số quý tộc đều do nữ hoàng sinh ra. Nữ hoàng là mẹ anh hùng, một thai có thể hạ sinh mười mấy hai mươi quý tộc. Chẳng qua nói cô sinh ra một đôi song sinh thì rất vô lý.

Trường hợp còn lại chính là công dân và binh dân sinh ra nam quý tộc.

Hơn nữa song bào thai là tình huống đặc biệt, đương nhiên sẽ được ghi chép tỉ mỉ, muốn tìm là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Cứ tìm người sinh ra nam quý tộc ngoại trừ nữ hoàng.” Người chơi đã có hướng tính toán.

Trong khi Salman đang dần sờ đến chân tướng sau màn.

Tài liệu hộ tịch hôm qua vẫn chưa được trả lại. Sáng sớm hôm nay hắn liền tìm đọc tiếp, cuối cùng tìm thấy ghi chép về đôi song sinh quý tộc.

Mùa xuân hoa nở, vợ chồng binh dân nào đó sinh ra một đôi song sinh, trong đó có một người là quý tộc.

Tài liệu chỉ ghi đúng một câu như thế mà thôi. Còn chuyện vợ chồng binh dân kia là ai, quý tộc là ai, đứa trẻ còn lại là ai thì không nói.

Thông tin quá mơ hồ, không dễ xác định phạm vi đối tượng.

Thân là người phụ trách, quyền hạn của Salman rất cao. Hắn lập tức yêu cầu cấp dưới mang ghi chép về cuộc sống sinh hoạt của quý tộc đến.

Đối chiếu hộ tịch mười tám năm về trước, tài liệu mười mấy trang Salman đều xem xong. Rốt cuộc hắn tìm thấy ghi chép vào mùa xuân năm đó, một quý tộc đột nhiên được sinh ra.

Thánh Xuân, thánh đại diện cho hắn là quý tộc, xuân đại diện cho hắn sinh ra vào mùa xuân.

Ghi chép hằng ngày của từng quý tộc đều rất chi tiết tỉ mỉ, Thánh Xuân cũng không ngoại lệ.

Từ nhỏ Thánh Xuân đã hiếu kỳ hơn những quý tộc khác, thứ gì hắn cũng muốn trải nghiệm. Binh dân chăm sóc Thánh Xuân sống trong nơm nớp lo sợ mãi, bởi vì không cẩn thận là sẽ liền trở thành vật thí nghiệm cho hắn.

Thậm chí người ghi chép phải ghi chú một câu: Đây là một quý tộc đặc biệt, hắn rất thông minh.

Ghi chép hằng ngày còn ghi lại một chuyện quan trọng trong cuộc đời Thánh Xuân.

Nghe nói lúc hắn năm tuổi, không biết Thánh Xuân biết được “lửa” từ nơi nào. Hắn một hai đòi tạo lửa nướng thức ăn.

Không may lúc thử nghiệm đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, gương mặt Thánh Xuân bị hủy đi. Sau lần đó, hắn bắt đầu trở nên lầm lì.

Thánh Xuân thích sách, trong phòng hắn toàn là sách. Hơn nữa tính tình Thánh Xuân rất kỳ quặc, hắn không muốn qua lại cùng ai. Những chuyện này không cần cố ý hỏi thăm làm gì, mỗi người từng hầu hạ Thánh Xuân đều ôm trong bụng một đống oán hận.

“Có đôi khi, ngài ấy giống như thay đổi thành người khác. Lúc thì rất yêu quý sách, lúc thì phát điên đẩy ngã giá sách. Tóm lại là quái dị.”

“Xem ra thân phận thật sự của “quỷ” đã xác định.”

Bị hủy dung, trong phòng chứa đầy sách… Đây là một quý tộc có người chơi xuyên qua, nhưng không may là hắn đã chết trong lúc hôn phi.

Một ngày này, người chuyển nhà tiếp tục chuyển nhà, người làm việc kiếm sống tiếp tục làm việc kiếm sống, riêng đám người chơi là bắt đầu hành động. Bọn họ tiến vào phòng Thánh Xuân ở tầng năm.

Dù sao tầng năm đã không còn người nào, quý tộc cũng không có, binh dân thì không thấy, không khác nào vườn hoa ngoài trời, ai muốn tới thì tới ai muốn đi thì đi.

Vì thế có ba người chơi đồng thời tiến vào, bọn họ đến cùng mục đích.

“Chà, xem cái này đi.” Một người chơi bất ngờ kêu lên, “Làm sao để thoát khỏi vận mệnh tử vong lúc hôn phi.” Đó là một tập giấy lộn xộn kể chuyện trước khi ngủ, nội dung hướng dẫn nam quý tộc phải làm gì để bảo đảm tính mạng.

“Hắn biết chuyện hôn phi, hơn nữa còn biết kiến đực là hàng dùng một lần.”

Trong khi những quý tộc đồng trang lứa khác đều ngơ ngơ ngác ngác không biết thứ gì, quỷ đã tính toán rõ ràng cho tương lai hắn.

“Giống đực trong thế giới động vật rất bất hạnh. Bọ ngựa cái sẽ ăn bạn tình của mình, ong đực sẽ mất bộ phận sinh dục sau khi giao phối, đa số kiến đực cũng sẽ chết sau khi thăng hoa.” Quả thật khiến người nghe đau lòng, người thấy đổ lệ.

Ba người chơi tìm kiếm sơ qua tất cả tư liệu trong phòng Thánh Xuân, bọn họ phát hiện sách hắn đọc nhiều nhất là tư liệu trước khi thần linh giáng thế, ngoài ra còn có hai cuốn viết về cuộc sống quý tộc rất chân thật.

Vì sao lại rất chân thật? Bởi vì vài thập niên sau khi thần linh giáng thế, bọn họ đều cố ý ghi chép giấu giếm sự tồn tại của nữ hoàng.

Chuyện gần nhất trước lúc thần xuất hiện là nữ hoàng và các quý tộc dẫn người đi đón thần.

Còn chuyện sau khi thần xuất hiện chính là bọn họ dùng bút pháp xuân thu, nói nữ hoàng đã trở thành tế phẩm bay tới vương quốc thần linh hưởng phúc.

Chỉ có mấy đứa ngu… Khụ, chỉ có người cứng đầu chấp nhất mới có thể nghiêm túc ghi chép sinh hoạt tỉ mỉ của quý tộc và nữ hoàng.

Năm xưa bọn họ có đồng ruộng, bãi cỏ, đương nhiên không thể so sánh với bây giờ nhưng quả thật con người từng khai thiên lập địa, biết gieo trồng thức ăn và nuôi dưỡng gia súc.

Nữ hoàng và quý tộc chiếm % diện tích đất đai, hơn nữa bọn họ có rất nhiều người hầu kẻ hạ.

“À, cho nên mới nói “kẻ khôi phục”. Hắn chỉ muốn khôi phục cuộc sống lúc trước, lấy lại quyền lực thật sự và không muốn làm linh vật.” Các người chơi hiểu ra.

“Như vậy chấp niệm của hắn là gì? Khôi phục thôi?”

Nếu chấp niệm người nọ chỉ là khôi phục… Người chơi nghĩ đến tình cảnh đám quý tộc hiện tại, hít hà, thảm, thật thê thảm. Phục hồi vương quyền rất khó, có thể sống được đã xem như một chuyện may mắn.

“Quan sát đám công dân đã bắn chết quý tộc đi, nếu bên trong có người chơi, chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên của quỷ.”

Người chơi nhóm công dân cũng nghĩ như vậy.

Trong trận tập kích quý tộc vào đêm hôn phi, vừa vặn có một người chơi tham dự. Người nọ có năng lực bắn cung, mũi tên phóng ra liền xuyên thẳng một quý tộc. Người chơi công dân này cũng góp phần thúc đẩy quan hệ hợp tác giữa hai tầng lớp người.

Lúc bấy giờ thiếu nữ rất sợ, cô cảm thấy mình đã bị quỷ theo dõi.

Vì vậy cô cầm quỷ bài và đạo cụ sẵn sàng, chỉ chờ giây phút đối đầu trực tiếp với quỷ.

“Địch tập kích!” Quả nhiên không lâu sau, bên ngoài truyền tới tiếng vang lớn, chỉ có phương hướng là có chút không đúng. Thanh âm không vang lên bên trái, cũng không phải bên phải, nó vọng xuống từ trên lầu.

Người chơi nọ chạy khỏi phòng ở, lập tức hội ngộ đám NPC đang sợ hãi nhìn quanh: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Địch tập kích.” Thủ vệ ra hiệu bọn họ bình tĩnh, “Có điều là lầu hai, nơi ở của binh dân.”

Người bị tập kích không phải người chơi hay NPC đã tham gia bắn giết quý tộc. Người nọ là một binh dân lớn tuổi phụ trách quản lý hộ tịch. Bà còn sống, chỉ hôn mê mà thôi.

Kẻ đột nhập đến từ lầu , hắn đánh xuyên trần nhà rồi tập kích nữ binh dân.

“Cốc Thành sao?” Bọn họ đều cùng chung nghi ngờ.

“Tôi không biết, hắn che mặt.” Nữ binh dân run rẩy uống nước, tránh đi tầm mắt người khác, “Lúc hắn ập vào liền chĩa đao về phía tôi, hỏi tôi chuyện ghi chép mười tám năm trước.”

“Hắn hỏi chuyện đó làm gì? Chẳng lẽ muốn tìm ba mẹ mình?”

Nữ binh dân lắc đầu: “Hắn muốn tìm ghi chép về một đôi song sinh.”

Đợi uống xong cốc nước ấm, nữ binh dân dần tìm được bình tĩnh. Bà nhặt tư liệu đang rơi đầy đất lên.

Thật ra người tới không hề chĩa đao uy hiếp bà, song không biết vì sao mà bà lại dễ dàng nghe theo yêu cầu đối phương, trả lời tất cả vấn đề mình biết.

Đáng sợ, cảm giác đáng sợ vì không thể khống chế chính mình.

Bà dám khẳng định bản thân cực kỳ tỉnh táo, hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa là do bà tự nguyện nghe lời và phục tùng hắn.

Nữ binh dân không thể nào quên cảm giác cuồng si muốn quỳ xuống dưới chân người kia.

Chuyện này làm bà nghĩ đến một chuyện xưa: Quý tộc trong truyền thuyết là người có năng lực nối liền đất trời, là sứ giả đi trên mặt đất, vạn vật nhìn thấy hắn đều sẽ tự động quỳ xuống bái lạy.

Nữ binh dân nhớ tới vấn đề đối phương hỏi: “Có phải mười tám năm trước ra đời một đôi song sinh không? Một người trong đó là quý tộc?”

Không khéo là tư liệu mười tám năm trước đều được bà đưa cho người phụ trách. Chẳng qua trước giờ hiếm khi xuất hiện song bào thai, một người còn là quý tộc nên bà vẫn còn một chút ấn tượng.

Đó là vào mùa xuân, một đôi vợ chồng binh dân hạ sinh một cặp song sinh. Hai đứa nhỏ kia giống nhau như đúc, đáng tiếc nhân sinh lại hoàn toàn bất đồng.

Một đứa trẻ là nam quý tộc, đứa trẻ còn lại là công dân. Trước khi sinh ra, cả hai cùng chung bụng mẹ. Sau khi sinh rồi liền chia thành hai lối. Đứa trẻ quý tộc tên là “Xuân”, nữ binh dân vẫn nhớ về đứa trẻ công dân, dường như tên của nó có liên quan đến nước.

“Người đột nhập là ai? Sẽ là quý tộc sao? Nam quý tộc đều đã chết hết, vì sao lại hỏi chuyện đôi song sinh mười tám năm trước?” Nữ binh dân nghĩ mãi không ra.

Bà vừa thu thập tư liệu vừa hồi tưởng, không ngờ bất cẩn đụng trúng nơi nào đó trên giá sách khiến một quyển sách rơi xuống.

Nữ binh dân tiện tay nhặt lên, đột nhiên bà nhìn thấy một dòng chữ: “Người bị ẩn cánh…”

Sắc mặt nữ binh dân hơi biến đổi, hay là?

“Trời ơi, trời ơi.” Nữ binh dân gắt gao ôm chặt quyển sách, “Mình phải gặp người phụ trách.”

Nữ binh dân ra ngoài, bà tìm một thủ vệ đi cùng đến tìm người phụ trách tộc đàn, bởi vì bà nghi ngờ bản thân đã phát hiện một bí mật quan trọng.

Do không có người bị thương nên sau khi nữ binh dân đi khỏi, ổ kiến lại lần nữa trở về thời gian đêm khuya tĩnh mịch. Đám người chơi nghe ngóng rồi tìm cách truyền tin tức cho nhau.

“Sẽ là ai đây?” Bọn họ đoán đối phương là người chơi. Đương nhiên NPC không có nhu cầu tìm hiểu quá khứ, quỷ thì càng không thể, như vậy chỉ còn người chơi mà thôi. Chắc chắn người nọ bí quá hóa liều, ra tay tìm tư liệu về quỷ.

“Lại nói, nhiều ngày trôi qua mà chỉ chết hai người, một người trong đó còn do NPC giết. Xem ra quỷ không phải kiểu Boss thích giết chóc, chúng ta có thể làm cá mặn nấp qua phó bản được không nhỉ?”

“Nếu làm cá mặn được thì tốt rồi.”

Đa số người chơi có thể tiến vào phó bản cấp cao đều chỉ còn một điểm sinh mệnh. Bọn họ không liều mạng giống người chơi cấp thấp, làm cá mặn được thì làm cá mặn. Dù sao chết tử tế còn không bằng tạm sống.

Tại văn phòng Salman ở tầng .

Nữ binh dân ngồi trên ghế, trong tay bà là một quyển sách cũ. Bà có chút kích động: “Tôi chắc chắn hắn là quý tộc. Chỉ có quý tộc mới có năng lực phi phàm như thế.”

“Ngài nói, có khả năng công dân kia cũng là nam quý tộc?” Salman hứng thú nhìn sang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio