Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chẳng lẽ tôi không thể đến đây?” Quỷ đầu bạc Nhậm Dật Phi nằm trên mặt đất, đôi tay gối ở sau đầu. “Hắn” bắt chéo hai chân, bàn chân trắng như tuyến đung đưa qua lại.
Nhậm Dật Phi ngồi xuống.
Lúc trước, thỉnh thoảng hắn sẽ tiến vào thế giới ý thức hai ba hôm một lần. Nhưng mà gần đây Nhậm Dật Phi đã không vào hơn một tuần, không biết bởi vì phó bản lần này quá mức mệt mỏi hay là vì sinh hoạt hằng ngày được bổ sung quá tốt.
“Vào nhà xong thì cậu biến đi được rồi đó.” Nhậm Dật Phi vừa ngồi xuống liền bắt đầu đuổi khách.
“Đừng mà, sao cậu lại vội đuổi tôi?”
Khi xưa quỷ đầu bạc cực kỳ lười biếng, ánh mắt liếc qua đều rất mệt mỏi chán chường. Bây giờ vừa trở mình, người nọ lập tức thay đổi thành vẻ mặt khác, giọng nói cũng mang theo ẩn ý: “Cậu mới nhìn cửa sổ của cậu một cái mà đã bán đứng bản thân. Màu sắc sặc sỡ, tính cách ngọt ngào, cậu đừng nên chống cự với thứ mình thích như thế.”
Thanh âm “hắn” rất trầm. Quỷ đầu bạc hơi ngẩng đầu lên, gương mặt chậm rãi thò đến chỗ Nhậm Dật Phi không khác nào mỹ nhân rắn.
“Thích thì giữ lại, không thích liền vứt bỏ. Rốt cuộc cậu rối rắm cái gì?”
Nhậm Dật Phi cúi đầu nhìn “hắn”: “Để được ra ngoài, cậu không ngại dùng bất kỳ thủ đoạn gì đúng không?”
“Ha ha ha…” Quỷ đầu bạc cười nhẹ vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, “Cứ cho là không phải vì người kia đi, vậy cậu không muốn tiếp xúc thân mật với người khác để được sưởi ấm à?”
“Không muốn.” Nhậm Dật Phi lạnh nhạt mở miệng.
Quỷ đầu bạc chỉ cười khẽ rồi cọ tới cọ lui: “Tôi chính là dục vọng của cậu, cậu nên nhớ cậu không thể thẳng thắn đối mặt với ham muốn chính mình đâu. Cho nên cậu rất muốn ai kia ôm một cái ha?”
Vừa dứt lời, “hắn” nhanh chóng bám cả tay lẫn chân lên người Nhậm Dật Phi không khác nào bạch tuộc: “A, người của anh thật là ấm áp~”
“…” Nhậm Dật Phi thở dài đẩy đối phương ra.
Có đôi khi, hắn cảm thấy chỉ vì “sắc dục” muốn có được hơi ấm nên “hắn” mới làm nũng, giá mà giọng điệu đối phương bình thường hơn thì tốt rồi.
Nhậm Dật Phi nhớ tới tháng ngày bị phiền phức quấy rối: Thật là, thôi hắn đừng nên chọc giận kẻ đào hoa.
“Được, tôi đi nha. Mà ô cửa sổ của cậu đã có rồi đó, có khi nào cửa chính sẽ xuất hiện luôn không?” Quỷ đầu bạc Nhậm Dật Phi đứng dậy, Nhậm Dật Phi không làm gì cả, hắn chỉ lẳng lặng nhìn người nọ chậm rãi biến mất.
Nhậm Dật Phi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, đáng lẽ ra nơi đó vốn là một bức tường xi măng trắng toát, giờ phút này lại biến thành cửa sổ. Hơn nữa rèm cửa bị kéo đi lúc nãy đã mở ra tự bao giờ, cửa sổ cũng mở tung, một con thỏ đen có bộ lông xấu xí ngồi trên bệ cửa sổ, nó ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
“Ssh…” Không nhìn thấy thì răng không đau.
Một tiếng sau.
“Là nơi này?” Răng đau thì răng đau, Nhậm Dật Phi vẫn đến nơi hẹn trước với Salman đúng giờ. Đây là một vùng đất rất đặc biệt ở Hoang Vu Chi Giác —— Thành phố băng.
Thành phố băng là một vùng đảo nổi, trên mặt đảo được bao phủ bởi thảm thực vật xanh lục. Nghe nói nó mọc đâm xuyên cả băng tuyết, ban đêm sẽ sáng lên, đúng là địa điểm du lịch lãng mạn tại Hoang Vu Chi Giác.
Chẳng qua bọn họ không đến để ngắm nhìn cảnh đêm, hai người chỉ đơn giản là hẹn nhau ăn tối.
“Thức ăn ở đây nổi tiếng nhất thành phố băng, chủ quán đã lựa chọn và chế biến dựa theo môi trường sống đặc thù. Thức ăn đặc trưng nhất không thể không nhắc đến là cá shuizhu và sashimi cắt lát, ngoài ra canh đầu cá khá ngon.”
Hôm nay Salman cũng ăn mặc rất dày, hắn đứng chung một chỗ với Nhậm Dật Phi rất giống hai cục bông lông xù đáng yêu. Có điều vì bên trong quán ăn rất ấm áp nên bọn họ vừa ngồi xuống, cả hai liền cởi khăn quàng cổ và áo khoác lạnh đặt sang bên cạnh.
Đợi bọn họ ngồi xuống xong xuôi, người phục vụ bưng lên hai đĩa kem tặng trước, mỗi người hai viên, có thể tự chọn mùi vị cho mình. Nhậm Dật Phi chọn vị chocolate và sữa nguyên chất, Salman thì chọn vani và matcha.
Không bao lâu liền có kem rất nhanh, hai viên kem xếp chồng lên nhau trong một ly thủy tinh có hình dạng tảng băng cao mô phỏng, phía trên cắm hai cuốn trứng, siro chocolate và đậu phộng giã nhỏ, hơn nữa có thêm cả nho khô và chocolate vụn.
Nếu là người thích chụp ảnh, chắc chắn lúc này đã không nhịn được lấy di động chụp mấy tấm ảnh, song trong mắt Nhậm Dật Phi chỉ có một từ “ăn” duy nhất. Hắn trực tiếp vươn tay rút cuốn trứng dính vụn đậu phộng, siro chocolate và sữa tươi bỏ vào miệng cắn.
Cuốn trứng vừa xốp vừa giòn lập tức vỡ vụn răng rắc, kéo theo hương kem lạnh thơm và siro chocolate nồng đượm đặc trưng, Nhậm Dật Phi hứng thú ăn hai ba miếng liên tục.
Hắn ăn xong cuốn trứng, còn lại chính là kem.
Làm sao Nhậm Dật Phi có thể trơ mắt nhìn kem sữa thơm nồng tan chảy vì đợi hắn đây?
Đúng vậy, thế là nó chưa kịp tan chảy phần ngoài cùng thì ly kem đã bị Nhậm Dật Phi ăn xong, hơn nữa hắn ăn rất sạch sẽ.
“Một lát thức ăn sẽ đến ngay, món đầu tiên là cá shuizhu. Loại cá này có lẽ được xem như đặc sản ở Hoang Vu Chi Giác, mùi vị còn ngon hơn cá trắm cỏ và cá băng nhiều, chỉ thường xuyên bơi tới quanh vùng băng tuyết. Một vài người chuyên đến đây câu cá, sau đó chế biến thành nhiều món ăn. Nếu A Phi hứng thú thì em cũng có thể tự mình câu cá.”
Hôm nay Salman mời khách, đồ ăn đều do hắn giới thiệu. Nhậm Dật Phi chỉ có nhiệm vụ ngồi ăn.
“Cũng được.” Nhậm Dật Phi khá thích mấy hoạt động như câu cá các loại, không mệt lắm, chủ yếu cần tính cẩn thận và kiên nhẫn. Hơn nữa hắn tự thấy mình mang buff câu cá, bình thường đi đều có thu hoạch trở về.
Salman khẽ cười, hắn đoán A Phi sẽ thích nơi đây.
Mặc dù lúc nào A Phi cũng mang bộ dáng vô sầu vô lo song không hiểu vì sao, Salman luôn cảm thấy em ấy đang giấu mình trong biển người, thậm chí không muốn tiếp xúc với thế giới.
Không khác nào đứa trẻ cô độc bị lãng quên giữa thế gian bộn bề và náo nhiệt. Có lẽ em ấy đã từng chờ mong có ai đó quay đầu nhìn mình, gọi tên mình, chỉ là cuối cùng lại không có bất kỳ ai trông thấy.
Salman tình cờ phát hiện ra, hắn quay người muốn ôm đứa trẻ đó vào lòng. Thế nhưng em ấy chỉ nhìn hắn bài xích rồi đeo lên mặt nạ dày, im lặng tỏ vẻ: Anh không tìm được tôi, đừng tới gần tôi.
Hắn rất muốn kéo người nọ ra khỏi góc tối u ám, cũng muốn dẫn em ấy đi xem thế giới phồn hoa.
Em cứ việc trốn đi thôi, có điều rồi tôi sẽ tìm thấy em một lần nữa, sau đó gọi thật to tên em.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái đó.” Nhậm Dật Phi ngẩng đầu là có thể thấy Salman đang ngẩn mặt cười, quả thật quá cay mắt, còn đâu là Salman văn nhã bại hoại trong miệng đám người chơi ngoài kia.
“Khụ.” Salman ngồi thẳng lưng nghiêm túc lại, “Đồ ăn lập tức đến ngay đây.”
Cá shuizhu là món ăn cay nóng, Nhậm Dật Phi không ăn được quá cay nên hắn tự nói thầm, ăn lướt qua liền ngưng.
Nói chung Nhậm Dật Phi ôm tâm lý này rất vững, hắn kiên trì tới lúc thức ăn được mang ra bàn. Phía trên dầu đỏ như muốn bốc cháy, đủ loại ớt cay và hạt tiêu phủ lên thịt cá tuyết trắng, bị dầu nóng làm cho sôi sùng sục. Mùi thơm thoang thoảng xung quanh, mọi người không khỏi chảy nước miếng.
“Ở Hoang Vu Chi Giác chắc không bị nổi mụn hay tăng cân gì đâu ha? Hơn nữa thịt cá giàu protein, trên lý thuyết mà nói thì không nhiều calo bằng thịt đỏ.” Nhậm Dật Phi vừa tự thuyết phục mình vừa vươn đũa tới.
Thịt cá tuyết trắng nhẹ nhàng run rẩy đầu chiếc đũa, mùi nước canh nhỏ giọng rất nồng. Run run rẩy rẩy, bên ngoài lóe ánh dầu đỏ.
“Nóng quá.” Nhậm Dật Phi cảm thấy nóng nhưng không thể nhả ra, hắn liền vội vàng nhai nuốt. Kết quả độ nóng của thịt cá giảm thật, nhưng cảm giác cay rát bắt đầu bùng lên.
Gương mặt Nhậm Dật Phi đều đỏ bừng bừng, thoạt nhìn rất giống trái cây chín quả trĩu nặng trên cành vào đầu thu, khiến người khác không kiềm lòng hái trộm.
Một ly sữa đậu nành dính bọt trên vách ly xuất hiện trước mặt hắn, bên trong đã cắm sẵn một cái ống hút. Nhậm Dật Phi vội cầm lấy uống một ngụm, hơi lạnh từ sữa đậu nành lập tức áp chế cay rát trong miệng.
Cảm giác bị lửa đốt đã không còn, nhưng loại kích thích vị giác đó cũng đã biến mất.
Nhậm Dật Phi suy nghĩ, hắn lại vươn đũa về phía cá nồi cá shuizhu: Tui có sữa đậu nành lạnh, tui còn sợ gì nữa?
Vì không ăn cay được song lại muốn ăn cay, Nhậm Dật Phi phải uống sạch ba ly sữa đậu nành mới ăn xong nồi cá. Hắn cũng ăn không ít đậu phụ khô, rau dưa, đậu giá, cải trắng vân vân dưới đáy nồi.
Trong khi đó, người ăn cay được là Salman lại chậm rãi ăn hết tất cả mấy món ăn không cay mà hắn chuẩn bị cho Nhậm Dật Phi cả đêm.
May mắn là Hoang Vu Chi Giác không sinh bệnh, nếu không với ba ly sữa đậu nành lạnh và nồi cá shuizhu cay, Nhậm Dật Phi trở về không đau bụng mới là chuyện lạ.
“Quả nhiên mình không nên giải khóa phàm ăn, chắc chắn là tại nó.” Nhìn nồi cá bị mình ăn hết, Nhậm Dật Phi sờ sờ cơ bụng, rốt cuộc không ăn nổi nữa.
Lúc bình thường không thể hiện ra, khi gặp phải liền mất kiểm soát. Đây chính là cảm xúc cực đoan của hắn.
Salman đã gọi một ấm trà Phổ Nhĩ.
Nhậm Dật Phi lau dầu đỏ bên khóe miệng: “Muốn đến đây thì phải hẹn trước sao?” Lần sau hắn lại đến.
“Trước kia thì phải hẹn trước, bây giờ thì không cần nữa.” Salman cúi đầu nhìn trà Phổ Nhĩ nồng đậm, trà tốt.
“Vì sao vậy?”
“Người quản lý phía trên đã không còn, sau này nơi đây chỉ tiếp đón khách tới, đương nhiên không nhận hẹn trước.”
Salman vừa nói xong, Nhậm Dật Phi liền hiểu ngay: “Cho nên tất cả sản nghiệp nổi tiếng đều bị thu hồi là của người chơi vừa tử vong ầm ĩ hai ngày trước? Vị này nhiều nhà hàng như vậy?”
“Sống ở Hoang Vu Chi Giác không khác ngồi tù là bao, dù sao cũng phải tìm thứ gì đó để làm, nếu không quả thật quá trống rỗng.”
Salman nhớ đến những năm tháng trước kia, thật ra hắn không có bao nhiêu tình cảm đến nỗi bỏ cả sinh mệnh vì game giả tưởng. Chỉ là giống như Salman nói, Hoang Vu Chi Giác cần một hai thứ làm điểm tựa để bọn họ kiên trì.
Nếu không thì linh hồn yếu ớt rất dễ bị sụp đổ.
Đôi khi hắn ngẫm lại, nói Hoang Vu Chi Giác còn không bằng ngồi tù thì đúng hơn. Ngồi tù luôn có thời gian, cũng luôn chờ đợi được hy vọng. Ngược lại Hoang Vu Chi Giác chẳng có thứ gì, không khác nào sương mù dày đặc bao phủ tầm mắt.
Thân chìm giữa biển sương, cuối cùng vẫn không biết chính mình còn sống hay đã chết.
Không khác ngồi tù? Nhậm Dật Phi cầm chén trà ấm áp, hắn không có loại cảm giác trống rỗng giống Salman. Có lẽ vốn dĩ cuộc đời Nhậm Dật Phi đã là một trại giam, chỉ là hắn tình cờ đi từ nhà tù này đến một nhà tù khác.
“Anh cũng cảm thấy anh đang ngồi tù sao?” Nhậm Dật Phi khó hiểu.
“Ừm, trước kia thì vậy, bây giờ thì không.”
Trước kia Salman luôn ôm tâm tình chết không đáng tiếc, bởi vì hắn muốn tìm cách giải quyết niềm bức bối vì không thể chống cự nổi vận mệnh, Salman mới nghĩ tới giả thuyết game kinh dị. Cuối cùng vào một năm hắn toàn tiến vào phó bản cấp cao, ba điểm sinh mệnh của Salman chỉ còn lại một điểm.
Chẳng qua không có gì đặc biệt tiếc nuối, đôi khi Salman còn cảm thấy hắn chết như thế không tồi.
“Trước đây tôi chưa từng ngẩng đầu nhìn ngắm không trung ở Hoang Vu Chi Giác, chưa từng cúi đầu nhìn xem mặt đất ở Hoang Vu Chi Giác, càng chưa từng chú ý đến thức ăn bụi trần khói lửa…” Salman giống những người khác, hắn chỉ là một cái xác không hồn.
Nhậm Dật Phi cầm chén trà ngơ ngẩn.
Chỉ thấy Salman hơi nhoài người về trước, đối phương vươn tay đặt lên đỉnh đầu Nhậm Dật Phi rồi dùng sức xoa xoa: “Cảm ơn.” Cảm ơn em vì đã xuất hiện trên thế giới này.
“…” Nhậm Dật Phi bình tĩnh uống trà, hắn vẫn thuận theo hành động vò tóc thành ổ gà của Salman, “Cảm ơn tôi vì đi ăn cơm với anh hả? Sau này tìm nhiều quán ăn ngon hơn nữa đi.”
“Được.”
Hoàng hôn khuất bóng, đêm đen tĩnh mịch đã phủ xuống bầu trời thành phố. Đủ loại thực vật màu xanh bên dưới nền đất đang phát ra ánh sáng lập lòe: Xanh đậm, xanh lợ, xanh lá mạ, xanh nhạt, xanh trong,… Vô vàn màu xanh hòa thành cảnh đẹp.
Từng cặp người chơi sóng vai nhau đi dạo giữa biển rừng ánh sáng, cả đường hi hi ha ha hoan thanh tiếu ngữ.
Nhậm Dật Phi nhìn ra bên ngoài. Sau khi cơm no rượu đủ, tinh thần hắn cũng được thả lỏng, lúc nào đôi mắt cũng chứa ý cười cong cong.
“Tôi đưa em về.” Thấy tâm tình Nhậm Dật Phi không tệ, Salman nhịn không được mở miệng nói. Thật ra hắn còn muốn đưa người ta về đường đường chính chính, xem thử có thể bán thảm rồi vào ở trên cánh đồng hoang vu hay không.
“Không cần, tôi tự về được.” Mặc dù ăn tối rất vui nhưng Nhậm Dật Phi không muốn tiết lộ nơi mình ở.
Salman có chút thất vọng: “À, vậy em về sớm nghỉ ngơi đi, ban đêm gió biển lạnh.” Đừng để ngày đông nằm trên bờ cát rồi trúng gió.
“Ừm… Ừ?” Nhậm Dật Phi đang nhìn ra ngoài cửa sổ chậm rãi quay đầu, nụ cười nên mặt hắn ngày càng trở nên nguy hiểm, “Vì sao anh lại biết tôi ở bờ biển?”
___
Tác giả có lời muốn nói:
Salman: Gòi nguy.
___
Cá shuizhui thơm ngon mời bạn ăn nha:
Còn lại nè:
Trà Phổ Nhĩ: