Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

chương 191: trò chơi nhỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cửa lớn chậm rãi mở ra, ánh sáng trắng và cảnh tượng phía trước phản chiếu trong đôi mắt Nhậm Dật Phi, thanh niên trẻ chết lặng không nói nên lời.

Rắn, xung quanh đều là rắn, đầu tam giác, đầu tròn, trắng đen hay màu sắc sặc sỡ, chúng nó thi nhau bò tới bò lui trên gạch thủy tinh nhiều màu, đồng thời quấn mấy nhánh cây giả trong phòng rồi sà xuống chơi trò xích đu, miệng phát ra tiếng kêu khiến da đầu người khác tê dại.

Cả người thanh niên hoàn toàn cứng đờ, cậu ta khát khô miệng lưỡi: “Tôi, tôi dị ứng với rắn.”

“Nơi này là thế giới trò chơi, trên lý thuyết sẽ không có rắn thật, nếu thật thì chưa chắc đã có độc. Nhưng mà, nếu cậu dị ứng tâm lý thì coi như tôi chưa nói gì đi.”

Nhậm Dật Phi tiến vào, hắn nắm chặt móc sắt.

Móc sắt thật dài trong tay Nhậm Dật Phi hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều đôi mắt, bầy rắn lập tức ngẩng cao đầu, phát ra tiếng kêu đe dọa.

Chúng nó đã đợi sẵn xung quanh, Nhậm Dật Phi vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn cầm móc sắt gõ xuống mặt đất, dùng thanh âm bong bong dọa bầy rắn rút lui, song Nhậm Dật Phi không hề công kích bất kỳ con rắn nào.

Rắn là trạch nam trạch nữ thích yên tĩnh, đồng thời cực kỳ mẫn cảm. Nếu chúng nó cảm giác mình rơi vào uy hiếp thì sẽ trở nên hung ác dị thường.

Nhìn thấy Nhậm Dật Phi đã đi vào trong, thanh niên trẻ đứng bên ngoài lưỡng lự nửa ngày, cậu ta nghĩ cũng không thể ở lại một mình nên đành bám theo sau lưng hắn.

Tuy Nhậm Dật Phi nói rắn ở đây là hàng giả nhưng hắn vẫn cảm giác không ổn. Có lẽ có không ít người trên thế giới này thích rắn, xong chắc chắn bọn họ không bao gồm Nhậm Dật Phi.

Lông xù xù không đáng yêu hơn à? Vì sao phải thích động vật máu lạnh cho bằng được?

“Suỵt.” Hắn dừng chân, “Trước tiên đừng nhúc nhích, thị lực của rắn không tốt lắm, chúng nó không hứng thú với đồ vật đứng yên, ngược lại có thể nhắm chuẩn đồ vật đang chuyển động.”

Nơi hai người đang đứng hiện tại là chỗ ít rắn nhất, cũng là vị trí trung tâm gian phòng.

Nhậm Dật Phi còn phát hiện một chuyện, đó là khối thủy tinh màu sắc sặc sỡ dưới chân bọn họ là một hình vẽ rắn khổng lồ ngũ sắc.

“Cậu gặp loại mật thất này bao giờ chưa?” Bốn phía đều là rắn, Nhậm Dật Phi không biết nên tìm manh mối từ đâu mới phải.

Hắn không sợ rắn, có điều không sợ rắn không có nghĩa là Nhậm Dật Phi muốn ở cùng chúng nó, hơn nữa số lượng còn nhiều đến vậy.

“Chưa từng gặp.” Thanh niên né tránh rắn dưới chân, cậu ta đi đường gian nan cực kỳ. Nếu ngoài đời có loại mật thất như thế, không biết bao nhiêu người sẽ bị dọa cho lên cơn đau tim —— Dù trò chơi muốn kích thích thật, bọn họ cũng sẽ không quăng người chơi vào ổ rắn.

Rắn xung quanh quá nhiều, Nhậm Dật Phi không có thành kiến với chúng vẫn phải rét run. Hắn đứng yên chống đỡ hình tượng tổng tài lãnh khốc, đôi mắt quan sát khắp nơi muốn tìm kiếm manh mối gợi ý.

Đột nhiên một cái đầu tam giác màu đen xuất hiện trước mặt Nhậm Dật Phi, may là hắn không sợ tới mức vung móc sắt chém tới.

“A?” Lúc này, tầm mắt Nhậm Dật Phi chợt va vào một hình vẽ trên bụng rắn đen.

Không phải hình vẽ, nói đúng hơn là một chữ: Hoa.

Dường như nghĩ tới cái gì, hắn lập tức quay lại nhìn mấy con rắn khác, không ngờ phát hiện lúc chúng nó đang ngẩng cao đầu, dưới bụng đều viết chữ: “Cậu thấy bụng rắn có chữ viết không, những chữ này có ý nghĩa gì?”

Chẳng lẽ muốn bọn họ đi xem từng chữ, sau đó ghép lại thành câu?

“Chữ? Chữ gì?” Thanh niên bị rắn dọa sợ chết khiếp, nào có thời gian chú ý tới chữ viết trên bụng nó? Hơn nữa chữ viết quá nhỏ, chỉ lớn bằng một hạt đậu phộng, nếu cách xa một chút, thị lực không tốt thì sẽ không thấy gì.

Nhậm Dật Phi cũng ý thức được vấn đề. Không giống như rắn độc màu đen không mời mà đến, đa số bầy rắn xung quanh đều không thích tiếp xúc gần gũi với hai người. Bởi vì một khi tiếp xúc gần gũi, chúng nó sẽ cảm thấy bị bọn họ đe dọa rồi phát động tấn công. Nhưng cứ cách quá xa, Nhậm Dật Phi hoàn toàn không thấy rõ chữ viết trên người chúng.

“Đây là chữ “hoa”.” Nhậm Dật Phi quyết định giải quyết rắn độc đen thoạt nhìn nguy hiểm trước mặt mình.

“Không phải phi hoa lệnh chứ?” Thanh niên trẻ bỗng buột miệng thốt ra.

Một trò chơi ngâm thơ của người xưa, có thể đọc bất kỳ câu thơ nào không quá bảy chữ, người thua sẽ bị phạt rượu.

Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, lời đối phương làm hắn rất có linh cảm: “Có khi lắm?”

Thế là Nhậm Dật Phi nói với con rắn không biết có phải rắn mamba đen hay không: “Xuân thành vô xử bất phi hoa?”

“Thành xuân phấp phới cánh hoa bay” – Hàn Hoằng (Hàn Thực)

Hắn vừa mới dứt câu, rắn đen liền nổ tung thành một đám sương khói. Sương khói tan biến, một mảnh ghép của trò chơi ghép hình rơi xuống sàn nhà. Không ngờ đúng là phi hoa lệnh?

Hai người bọn họ khá giật mình, đồng thời còn có chút vui vẻ, bởi vì đã tìm được đầu sợi cuộn len.

Thời gian kế tiếp, hai người bận ngâm nga các loại thơ cổ. Thơ của phi hoa lệnh có hạn chế, đó là một câu không thể quá bảy chữ, cho nên vài câu thơ liên quan song dài hơn đều bị loại trừ.

Hơn nữa chỉ cần là chữ đã xuất hiện một lần thì sẽ không xuất hiện lần hai. Cuối cùng càng về sau, chữ dư lại càng hiếm gặp.

Đa số những bài thơ cổ mà Nhậm Dật Phi nhớ rõ là thơ yêu cầu học thuộc lòng trong sách, còn lại là thơ ca tiếp xúc vì công việc, hắn học thuộc để tìm hiểu nhân vật.

Cho nên trên thực tế, Nhậm Dật Phi chỉ nhớ một nửa bài thơ liên quan tới từ ngữ mà bụng rắn nhỏ nhắc nhở.

Nhìn thấy “bệnh” mà có thể nghĩ tới “Hoắc Khứ Bệnh” được, đây đã là sự bùng nổ của nhân phẩm hắn rồi.

Trong khi đó thanh niên bên cạnh Nhậm Dật Phi, người trông qua không giống am hiểu văn chương lại nhanh nhẹn đọc hết câu thơ này đến câu thơ khác, thu hoạch mấy chục mảnh ghép hình.

“Tôi học tiếng Hán cổ ở đại học.” Cậu ta ngượng ngùng giải thích.

“Khá lắm.” Chuyên nghiệp như vậy, xem hiểu giáp cốt văn và kim văn cũng không phải nói chơi.

Được Nhậm Dật Phi khen một câu, tinh thần thanh niên càng thêm phấn chấn. Cậu ta tiếp tục đi về hướng bầy rắn, ngay cả chuyện chính mình sợ nó cũng quên mất.

Thật ra trong lúc xem chữ, bầy rắn chịu uy hiếp thường có ý đồ tấn công hai người, sau đó bị Nhậm Dật Phi cầm móc sắt lùa đi. Chẳng qua nói như thế thôi, chỉ cần hai người không chủ động công kích, chúng nó vẫn sẽ không để ý bọn họ.

Hai người cùng hợp tác, rất nhanh liền giải quyết hai phần ba mảnh ghép, bầy rắn trong phòng cũng ít hơn phân nửa.

“Một phần ba còn lại giao cho cậu, tôi sẽ ghép hình.” Nhậm Dật Phi biết thơ ca không phải điểm mạnh của hắn nên quyết định từ bỏ, lựa chọn trò chơi ghép hình mà mình am hiểu hơn.

Thanh niên trẻ thấy Nhậm Dật Phi chỉ cần liếc mắt là có thể tìm ra mảnh ghép biên, thậm chí nhanh tay xếp từng mảnh ghép một, cậu ta cũng biết chuyện này không phải điểm mạnh của mình nên quyết định chuyên tâm đọc thơ.

Trí nhớ Nhậm Dật Phi rất tốt, năng lực phân tích còn nhạy bén không kém. Mảnh ghép nằm trong tay hắn giống như đã được đánh số thứ tự, Nhậm Dật Phi không cần suy nghĩ cũng biết nó đặt ở vị trí nào.

Một người tìm mảnh ghép, một người ghép chúng lại. Theo trò chơi ghép hình chậm rãi hoàn chỉnh, một bức tranh phong cách hoạt hình xuất hiện trước mặt hai người Nhậm Dật Phi.

Đây là một con rắn năm màu quấn thành hình số , nó được tạo bởi các loại mảnh ghép đỏ cam vàng lục lam, đúng là hình vẽ ở dưới chân hai người.

Trên bản vẽ, ở vị trí mảnh ghép màu vàng có một chấm đỏ, đây là manh mối trò chơi đưa ra.

“Bên trong là thiết bị tiếp nhận tia laser, cơ quan thường thấy của trò chơi mật thất.” Thanh niên từng có kinh nghiệm chơi mật thất nhiều lần nói với Nhậm Dật Phi, “Yêu cầu bắn tia laser vào thiết bị này thì mới có thể mở cửa.”

Tia laser… Nhậm Dật Phi nhìn về phía hành lang, ở đó có rất nhiều tia laser.

“Tiêu đời.” Thanh niên trẻ bắt đầu thở dài tuyệt vọng.

Động vào tia laser bên kia một cái là lập tức phun lửa, hơn nữa muốn phản xạ đến đây, ít nhất cần có hai thấu kính. Bọn họ đi đâu tìm hai thấu kính bây giờ?

“Mới đó đã tiêu đời?” Nhậm Dật Phi chỉ suy nghĩ hai giây, sau đó hắn tháo ốp lưng điện thoại ra.

Điện thoại này là điện thoại hắn tự mang, sau khi tiến vào trò chơi thì mọi công năng đều bị vô hiệu hóa. Có điều ngoại hình nó sẽ không thay đổi, thậm chí ốp lưng bảo vệ cũng được giữ lại.

Ban đầu thanh niên không hiểu hành động của Nhậm Dật Phi cho lắm, mãi đến khi phía sau ốp điện thoại hắn lộ ra một cái gương, kích thước nó lớn bằng lòng bàn tay.

Nhậm Dật Phi tháo tấm kính xuống rồi dùng móc sắt gõ thành hai mảnh, hắn đưa cho thanh niên một mảnh: “Học sự phản xạ của ánh sáng chưa?”

“Học, học rồi.” Người nọ còn bận đắm chìm trong cú sốc “vl đồng đội thần tiên”.

“Hai chiếc xe chỉ có thể chắn tối đa mấy chục giây mà thôi, tôi đến làm phản xạ lần một, cậu phụ trách phản xạ lần hai vào thiết bị.” Nhậm Dật Phi đứng lên, hắn cầm mảnh thủy tinh chuẩn bị hành động.

“Anh… Sẽ gặp nguy hiểm không?” Thanh niên thấp thỏm bất an và cực kỳ rối rắm. Cậu ta rất muốn dũng cảm, rất muốn mình trở nên mạnh mẽ, nhưng nội tâm vẫn không thể ngừng nhát gan.

“Sẽ không.” Nhậm Dật Phi không quay đầu.

Trên đời này làm gì có chuyện không nguy hiểm hoàn toàn? Ăn cơm còn nghẹn được, huống chi vấn đề sống chết may rủi. Chẳng qua Nhậm Dật Phi không tin tưởng thanh niên, hắn lo lắng cậu ta hoảng loạn sẽ làm rơi tấm kính.

Nhậm Dật Phi chỉ có hai tấm kính đó, giả sử không may rơi vỡ, dù hắn tài giỏi đến đâu thì cũng đành chịu thua.

Thanh niên trẻ cũng biết chuyện mình sắp làm rất nghiêm trọng, cậu ta cầm chặt tấm kính, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”

Nhậm Dật Phi đứng trong hành lang, hắn quay đầu tìm kiếm góc độ phản xạ tia laser thích hợp. Thật ra bây giờ Nhậm Dật Phi không hề bình tĩnh như hắn biểu hiện. Nhưng lá gan thanh niên rất nhỏ, nếu Nhậm Dật Phi hoảng loạn, cậu ta sẽ cuống cuồng như rắn mất đầu.

Bởi vậy, người khác có thể sợ hãi khẩn trương, riêng Nhậm Dật Phi hắn thì tuyệt đối không thể.

“Bắt đầu.” Nhậm Dật Phi tìm được tia laser, chuyện đầu tiên hắn làm không phải vươn tay mà là đẩy xe chở tử thi di chuyển. Ngay lúc ngọn lửa vụt lên, Nhậm Dật Phi cầm tấm kính tiếp nhận một tia laser. Hắn điều chỉnh góc độ, bắn nó vào trong nhà.

“Tiếp!”

Thanh niên trẻ như mới vừa tỉnh ngủ, cậu ta vội vàng cầm gương tiếp nhận rồi điều chỉnh góc độ, muốn phản xạ tia laser tới thiết bị bị bên dưới.

Mặc dù cậu ta cố gắng điều chỉnh góc độ phù hợp nhưng vẫn thiếu một chút.

Nhậm Dật Phi đổ mồ hôi đầy mặt. Chỉ qua chút thời gian, tấm thép đã xuất hiện dấu vết bị lửa đốt cháy. Dấu vết càng ngày càng lan rộng, nó chuẩn bị biến thành màu cam vàng, độ nóng bên trên cũng rất cao.

Rốt cuộc tấm thép bị thiêu đốt. Nhậm Dật Phi thấy nó sắp cháy tàn, hắn nhanh chóng đá văng xe chở tử thi rồi thu tay.

Ngay giây đó, ngọn lửa liền hòa tan tấm thép. Chẳng qua nó chưa kịp đốt tới tay Nhậm Dật Phi thì hắn đã rút về.

Thanh niên thấy một màn nguy hiểm bên này, cậu ta không khỏi ủ rũ bụm mặt. Thú thật có hai lần tia laser suýt chiếu vào thiết bị, song vì thanh niên hơi run tay nên nó lập tức lệch sang một hướng khác.

“Cậu làm không tồi.” Nhậm Dật Phi động viên cậu ta, “Chờ ba phút, bắt đầu lần thứ hai. Cậu cứ làm theo cảm giác lúc nãy, không thành vấn đề.”

Lời nói Nhậm Dật Phi quá mức chắc chắn, thanh niên bị thất bại đả kích nặng nề không khỏi phấn chấn lên, cậu ta lấy lại tinh thần: “Tôi sẽ thật cẩn thận.”

“Ừ.” Nhậm Dật Phi lên tiếng rồi nhắm mắt. Hắn mô phỏng phản xạ của tia laser ban nãy trong không gian ý thức, chuẩn bị tìm ra góc độ càng thích hợp.

Thanh niên trẻ nâng tay lên một độ cao nhất định, đó là độ cao mà cậu ta cảm thấy thoải mái. Nếu từ đầu vị trí tia laser ở đây, nói không chừng thanh niên đã không run đến thế.

Nhậm Dật Phi muốn điều chỉnh góc độ phản xạ chính xác hơn, hạ thấp khó khăn lần thứ hai.

Sau ba phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, hai người bắt đầu vào việc. Lúc này Nhậm Dật Phi hạ thấp đường phản xạ, quả nhiên thanh niên giơ tay liền tiếp nhận được điểm rơi của laser. Bọn họ không dùng quá nhiều sức lực, tia laser chiếu thẳng một đường vào thiết bị chính giữa.

Một màn phản xạ xảy ra quá nhanh, giống như hai người chỉ vừa mới hít thở, toàn bộ gạch thủy tinh đều đột nhiên tỏa sáng.

“Thành công rồi? Thành công!” Thanh niên trẻ vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Nhậm Dật Phi thu gương về. Hắn đứng trên nền gạch hình rắn phát sáng, chờ cửa lớn mở rộng.

Cuối cùng không nghĩ tới, thứ mở ra không phải cửa trái hay cửa phải mà là sàn nhà —— Bọn họ rơi xuống trong nháy mắt, rơi vào một mảnh tối tăm.

Nhậm Dật Phi cảm giác cả người như lọt vào hồ nước. Song khi mở mắt ra, hắn phát hiện chính mình vẫn đang đứng ở một nơi vừa quen vừa lạ. Phía trước Nhậm Dật Phi là một người đàn ông nho nhã mặc áo trường sam màu xanh lá.

Một “người đã chết”.

Niên Thiên Hỉ.

___

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio