Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

chương 197: trò chơi nhỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh sáng trắng dịu dàng buông xuống, miệng vết thương trên người Salman bốc lên khói đen, không biết vì bị nguyền rủa hay là độc tố. Đầu ngón tay Nhậm Dật Phi khẽ chạm nhẹ vào miệng vết thương, Salman đau đến mức nhíu mày.

Hắn cảm giác được đầu ngón tay của người chơi đang dựa sát vào mình chạm tới chạm lui, vết thương có hơi ngứa, tê tê dại dại không khác nào ngọn cỏ lướt qua lòng bàn chân.

“A Phi…” Salman phun ra hai chữ rồi thả lỏng cả người, hắn yên tâm không chống cự nữa.

“Anh lại nhận ra tôi?”

Khóe miệng Salman lập tức cong cong: “Người chơi ở Hoang Vu Chi Giác nhưng không hỏi ích lợi được mất, có thể không do dự cứu tôi đầu tiên chỉ có một mình em mà thôi.”

Nhậm Dật Phi cũng khẽ cười, song ý cười rất nhanh liền tắt ngúm: “Sao lại khiến bản thân ra nông nỗi này? Thật chật vật.”

Tác dụng của bùa hộ mệnh là ngăn cản một lần gặp thương tổn phải chết. Có điều nếu vết thương đã tạo thành rồi, bây giờ hắn dùng bùa hộ mệnh cho Salman cũng vô dụng. Dù sao hô hấp đại thiên sứ cũng là quà tặng không —— Nhậm Dật Phi tự thuyết phục chính mình.

“Rơi xuống nơi đây xem như anh may mắn.” Hắn khom lưng rồi véo má Salman, hiện tại đối phương trông mềm mềm non nớt, rất giống sinh viên vừa lên đại học.

“Không phải may mắn.” Salman cố gắng bình tĩnh, hô hấp của hắn hơi rối loạn, bởi vì đột nhiên tiếp xúc gần gũi với Nhậm Dật Phi nên có chút căng thẳng, “Là nó mang tôi đến tìm em.”

Một mảnh đá quý nho nhỏ được đặt vào lòng bàn tay Nhậm Dật Phi.

“Trong lúc gặp nguy hiểm ắt chết thì tìm kiếm một sợi dây cứu mạng, nó mang tên “kỳ tích”.” Salman lấy đồ vật bị vứt trên đất ban nãy đưa cho đối phương, giọng điệu vui vẻ xen lẫn mong chờ, “Cái này tặng em nè.”

“Đây là gì?” Một hộp đá quý nhỏ.

“Vật phục chế, bản sao trung tâm của trò chơi vô hạn. Đương nhiên nó không mạnh bằng bản gốc, chỉ phục chế được một phần ba.” Salman nhẹ nhàng bâng quơ đáp.

“…” Nhậm Dật Phi không khỏi lâm vào trầm mặc, hắn vươn tay hung hăng búng cái “chóc” vào trán Salman, sau đó mới xoa xoa an ủi, miệng lại không thèm khách khí, “Anh tìm chết.”

Chẳng trách cầm nhiều đạo cụ như vậy mà vẫn suýt toi mạng, có lẽ trò chơi nhỏ muốn phát điên lên rồi. Một người chơi là Nhậm Dật Phi câu hết cá của nó, một người chơi nữa là Salman thì làm nó đẻ con.

Bị bắt “sinh” “em bé vô hạn lưu” di truyền một phần ba gen mình, chẳng lẽ bây giờ nó còn ổn?

“Thứ anh tìm được vì cửu tử nhất sinh đó, muốn tặng tôi thật sao?” Nhậm Dật Phi cúi đầu nhìn vào mắt Salman: Hiện tại đổi ý còn sớm, rơi vào túi tôi thì đừng mong đòi về.

“Lúc gặp nó, tôi liền cảm thấy nó rất xứng với em. Có thể em không biết thực thể của đoàn tàu tuyệt vọng là một hệ thống thư viện hình cầu, em mang theo nó, đồng nghĩa với việc mang theo một cơ sở dữ liệu.”

“Đợi chút, anh tìm ra thực thể của trò chơi nhỏ? Nhậm Dật Phi nhớ tới chuyện mình để nó chạy thoát, bởi vì hắn không tìm thấy thực thể của trò chơi nhỏ.

“Tôi giữ một kỹ năng có thể số liệu hóa mọi vật vô hình, sau đó phân giải thành mã nhị phân. Về phần bộ máy phục chế, đó là đạo cụ dùng một lần mà tôi rút được trong kỹ năng bậc thầy bói toán khi vừa vào phó bản.” Âu hoàng Salman trả lời.

“Đáng tiếc.” Nhậm Dật Phi thầm nghĩ, nếu Salman đến sớm hơn thì hai người đã có khả năng hợp sức đối phó với trò chơi nhỏ, làm gì có chuyện cho nó cơ hội đẻ con? Mang luôn nó đi cùng!

Chẳng qua vì cẩn thận nghĩ lại nên mới hiểu ra, trò chơi nhỏ chó tính đến thế, sao nó dám để bọn họ có cơ hội kết hợp?

Nhìn miệng vết thương trên ngực Salman hoàn toàn khôi phục như cũ, lồng ngực không xé toạc đáng sợ như ban đầu nên đôi cánh phát sáng thật lớn đang bao quanh hai người chậm rãi tan biến.

Lông chim sáng ngời rơi rụng bốn phía, đồng thời bay sang xung quanh.

Lúc sau, trong một góc nào đó truyền tới tiếng người chơi kinh ngạc hết đợt này đến đợt khác: “Đây là cái gì? Sao vết thương của tôi tự dưng biến mất tiêu?”

“…” Nhậm Dật Phi nhìn theo lông chim bay xuống mắt cá chân, nó tự động tìm kiếm vết thương rồi dán lên, miệng vết thương lập tức khỏi hơn phân nửa, vết thương bị cắn trên cổ cũng giống vậy.

Giới thiệu kỹ năng viết chỉ có thể lựa chọn cứu một người duy nhất, người nọ còn chút hơi tàn vẫn cứu được trở về. Song nó không nói là kỹ năng này còn dư tinh lực, thuận tiện hồi máu luôn cho chiến tuyến người chơi.

“Đáng lẽ không nên gọi là đại thiên sứ, phải gọi là thánh mẫu mới đúng.” Nhậm Dật Phi đỡ trán bất lực.

Đợi lấy lại tinh thần, Nhậm Dật Phi phát hiện chính mình đang chống một tay ở trong vũng nước, hắn nửa quỳ trên người Salman, khoảng cách giữa hai người cực kỳ cận kề.

Gương mặt non nớt của Salman hơi ửng đỏ, đôi môi hồng mềm mại không khác nào đóa anh đào đầu cành, hai mắt sáng ngời xinh đẹp tựa sương phủ, cả người đều tỏa ra tín hiệu “ngon miệng ngon miệng”.

Nhậm Dật Phi rũ mắt, lông mi thật dài che đi đồng tử hơi co giãn. Hắn nhanh chóng bò dậy, không chú ý đến tiếc nuối thoáng qua trong mắt Salman, sau đó kéo người nọ cùng đứng lên.

Salman đã ướt hơn nửa người, ống quần hắn đẫm nước nặng trịch, Nhậm Dật Phi cũng chật vật không kém. Cơn gió thổi vào từng ngóc ngách của công viên trò chơi, hai người lạnh đến nỗi rùng mình.

Đám bướm bay và chuột giấy vây quanh bọn họ đã không thấy đâu, trong nước chỉ còn giấy vụn nát nhừ. Có điều bài hát thiếu nhi cắt giấy chưa dừng lại, đương nhiên ám chỉ công kích tới từ chúng nó vẫn chưa hết.

Bầy chuột giấy và bướm bay tiếp tục tràn vào nhà vệ sinh đợt hai, Nhậm Dật Phi cầm lấy ống nước lên lần nữa, hắn nhét hộp đá quý trong tay mình vào bàn tay Salman.

Salman tưởng Nhậm Dật Phi không cần, hắn đứng lên muốn nói gì đó.

“Suỵt.” Ngón trỏ Nhậm Dật Phi đột nhiên chặn trước miệng Salman, đôi mắt hắn đen nhánh sâu thẳm như cất giấu rất nhiều bí mật, “Tôi biết anh có ý gì. Hai ngày nữa, chúng ta trở về Hoang Vu Chi Giác lại nói rõ ràng.”

Nhậm Dật Phi cười cười tự giễu: “Chỉ sợ anh nhìn thấy liền muốn chạy trốn.”

Không cần nói quá nhiều, hai người đều hiểu lời này có ý gì. Hầu kết Salman trượt xuống một vòng khẩn trương, gương mặt chợt đỏ bừng. Trông thấy sự chờ đợi trong cái nhìn chăm chú của Nhậm Dật Phi, Salman có cảm giác mình không khác nào kẻ may mắn được nữ thần rủ lòng thương hại: “Tôi không trốn.”

“Đợi đến lúc nhìn thấy con người thật của tôi, anh trả lời chưa muộn.”

Nhậm Dật Phi xoay người tiếp tục đối phó đám bướm bay.

Salman vừa thấy đối phương hoàn toàn xử lý được rắc rối, hắn bày ra vẻ mặt “em bé ngoan” đi tìm băng ghế ngồi đợi. Một người đàn ông gần tuổi, hiện tại mượn vỏ bọc sinh viên đáng yêu không chút gánh nặng tâm lý. Hắn an tĩnh ngồi sau lưng Nhậm Dật Phi, nhìn người nọ cầm ống xịt phun ra sóng nước hình quạt.

Đám chuột giấy đã không đáng lo, bầy bướm bay thì không thể bay vào đường sóng nước, Nhậm Dật Phi dư sức đối phó nên có thời gian nói chuyện “truy tìm kho báu” với Salman.

“Anh biết chuyện về hải tặc Viking không?”

Salman vừa nghe liền ngồi thẳng lưng, vừa lúc hắn có biết.

Trong hiện thực, công ty của Salman chuyên lập trình và sản xuất trò chơi, cấp dưới của hắn từng lập trình trò chơi di động liên quan đến thời kỳ hàng hải, bên trong gồm cả hải tặc Viking, vì vậy Salman có biết ít nhiều.

“Bọn họ hoạt động chủ yếu ở các quốc gia Châu Âu, cho nên quốc gia nhắc tới đầu tiên chính là Bắc Âu: Na Uy, Thụy Điển, Phần Lan, Đan Mạch và Iceland. Chỉ cần đi dọc theo đường biển Đại Tây Dương, không có quốc gia nào là chưa bị bọn họ gây rối.”

Hải tặc Viking có hai loại thân phận, khi đánh thắng con thuyền đối phương thì gọi là hải tặc, đánh không thắng thì gọi là thương nhân. Chẳng hạn như lúc đánh phá Coruna và Sevilla của Tây Ban Nha song không may bị đối phương đẩy lùi, người Viking liền biến thành “thương nhân”.

“Chúng ta tới chậm nên không biết còn tìm được bao nhiêu manh mối có tác dụng.” Nhậm Dật Phi quay đầu tiếp tục xử lý bướm giấy, “Nếu có thể giải quyết đám bướm bay nhanh hơn thì tốt rồi.”

“A Phi có nghĩ tới chuyện này không, nếu chúng ta tìm thấy chìa khóa là rời đi được, vậy vì sao trò chơi lại thiết lập thêm một nhân vật X tiên sinh có cảm giác tồn tại vi diệu?” Salman nói lời ẩn ý, “Có lẽ chúng ta nên tìm lối tắt.”

Trò chơi truy tìm kho báu là con đường mà trò chơi nhỏ hướng dẫn người chơi, nhưng vì sao bọn họ phải đi theo con đường của chính phủ? Bọn họ vốn dĩ đã không phải người chơi qua màn thành thành thật thật.

Hành động phun nước của Nhậm Dật Phi tạm dừng mấy giây, lời nói của Salman khiến hắn sực tỉnh. Ngoan ngoãn nghe lời đi theo con đường mà trò chơi nhỏ đưa cho, bọn họ vĩnh viễn bị quy tắc chi phối.

Trước kia tuân thủ quy tắc Hoang Vu Chi Giác vì hai người kiếm cơm ở Hoang Vu Chi Giác. Trong khi đó, trò chơi nhỏ không phải ông chủ chân chính của bọn họ, cùng lắm nó xem như cấp trên mà bọn họ nằm vùng.

Do dự cái gì nữa? Điên là được.

“Tư duy của tôi bị ràng buộc theo quán tính.” Cuối cùng Nhậm Dật Phi cũng tỉnh táo, hắn theo thói quen áp đặt bản thân vào vai công dân của thời đại hòa bình bình thường, lúc làm việc phải suy xét quá nhiều.

Suy nghĩ một hồi, Nhậm Dật Phi liền tìm ra rất nhiều chi tiết mà hắn vô tình bỏ sót: “Ngay cả bản thân trò chơi nhỏ cũng không thể tùy ý sửa đổi quy tắc. Nếu không nó không cần gian lận quanh co để đối phó chúng ta. Vậy nên nhắc nhở ban đầu của trò chơi mới chính là manh mối then chốt của mật thất chạy thoát.”

Nhắc nhở ban đầu hướng đám người chơi chạy khỏi từng mật thất, hơn nữa phải cẩn thận X tiên sinh giết người trong bóng tối. Song xem xét kỹ lưỡng, X tiên sinh là người thiết kế mật thất, chỉ có gã mới biết làm sao để rời khỏi mật thất.

Từ đầu tới cuối, nhắc nhở không hề nói bọn họ đi tìm chìa khóa để rời khỏi nơi này.

Nói cách khác chính là: Tìm chìa khóa con khỉ, dứt khoát tìm X tiên sinh!

“Lúc vượt qua mật thất đầu tiên, tôi phát hiện một gợi ý nhắc nhở: X tiên sinh ước mình có thể mặc được quần áo size M.”

Nhậm Dật Phi nhớ lại các mật thất mà mình phá giải: “Nhưng khi tôi đến mật thất thứ ba, cũng chính là mật thất đầu tiên của NPC nào đó (thanh niên trẻ tuổi), bên trong lại không có gợi ý nhắc nhở. Có phải gợi ý nhắc nhở xuất hiện ngẫu nhiên không?”

Salman gật gật đầu: “Tôi gặp một gợi ý ở mật thất thứ tư. Nhắc nhở là: X tiên sinh là một người cô đơn.”

Một người đàn ông độc thân bình thường hoặc hơi thiên hướng béo phì? Nói chung cũng không thể là người đàn ông đầu tròn cầm móc sắt quơ loạn kia được.

Tin tức quá ít.

Nhìn bướm giấy đã chết gần hết, Nhậm Dật Phi lấy một miếng băng gạt từ trong túi áo ra, hắn xé thành hai nửa rồi cầm một nửa thấm nước che đi mũi miệng: “Đi, chúng ta đi xem là ai đang cắt giấy.”

Nhậm Dật Phi cầm móc sắt dài đi về hướng đám giấy xuất hiện, Salman theo sát ở phía sau.

Hai người gặp không ít đồ vật bằng giấy trên đường đi, chúng nó đều bị bọn họ giải quyết. Nhờ vậy Nhậm Dật Phi mới phát hiện Salman có rất nhiều đạo cụ, hắn rút từng cái từng cái một ra, bộ túi của Salman liên thông với dị thế giới hay gì?

“Nhân vật này rất có tiền.” Salman giải thích, “Cho nên tôi thu được không ít điểm tích lũy.”

“Thế à?” Nhậm Dật Phi không khỏi nghĩ tới tên ngốc rải một trăm vạn mua một điểm tích lũy ở trong diễn đàn. Người kia không thể là Salman, làm thế đúng là văng tiền vào nước, anh ta nhìn không ngốc đến vậy.

“Lúc đầu không ai tin tôi, cho nên tôi phải dùng nhiều tiền quảng cáo, sau đó quả nhiên có nhiều người đến bán điểm tích lũy. Thị trường chuyển từ thị trường của người bán sang thị trường của người mua, giá cả liền giảm xuống năm vạn một điểm tích lũy rất nhanh, thỉnh thoảng còn thu được một điểm với ba vạn.” Salman lo nói chuyện chính mình, hắn không thấy biểu tình của Nhậm Dật Phi phía trước càng lúc càng kỳ quái.

“Vậy anh rất có tiền luôn ha.” Vẻ mặt Nhậm Dật Phi bình tĩnh: Thì ra người giải thích chuyện miễn chơi trò chơi cho tôi là anh.

“Cũng không hẳn, khi đó tôi còn thiếu một chút nên lên mạng nhận đơn. Có người nhờ tôi tra tư liệu một người, cậu ta treo giá một trăm vạn.”

Nhậm Dật Phi: “…”

___

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio