Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

chương 200: trò chơi nhỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau một phen giao lưu không quá vui vẻ, đám người chơi liền bị bảo vệ đuổi khỏi trường học không biết tên.

Có lẽ cả đời bọn họ cũng chưa từng gặp phải loại chuyện cạn lời như thế bao giờ. Đám người chơi chuẩn bị đi tìm khách sạn để ngủ tạm, sẵn tiện nghĩ lại kế hoạch đối phó.

Nhậm Dật Phi cúi đầu xem xét vị trí hiện tại, hắn phát hiện nơi đây cách xa công ty, nếu ngồi xe suốt đêm thì có thể đuổi kịp ca làm ban sáng.

“Nơi này cách chỗ tôi ở rất gần, chúng ta qua đó một đêm không?” Salman mang theo chờ mong hỏi, thậm chí hắn đã nghĩ xong cách tận dụng không gian ngủ sô pha thoải mái nhất —— Dù sao người ngủ sô pha chắc chắn là Salman.

“Không cần đâu.” Nhậm Dật Phi buông di động, “Chúng ta phải đến đồn cảnh sát một chuyến.”

Trên đường đi, hắn gọi cho một số điện thoại bí ẩn: “Tôi xác nhận gã trong số ba người, hơn nữa tôi còn có chút manh mối.”

Nhậm Dật Phi nói không đầu không đuôi nhưng người bên kia lập tức hiểu rõ, đồng thời đối phương bắt đầu ghi chép tin tức mà hắn cung cấp.

Tin tức Nhậm Dật Phi cung cấp không có gì khác ngoài manh mối về X tiên sinh. Manh mối X tiên sinh đều quay xung quanh người nọ, có lẽ các loại yêu thích râu ria chỉ là giả thiết, chẳng qua vấn đề dáng vóc, người cô đơn vân vân hẳn là tin tức chính xác.

Hắn ném toàn bộ manh mối cho người đầu dây, nội dung thật giả lẫn lộn thì bọn họ có thể tìm chuyên gia phân tích. Dù sao chuyên gia làm việc cho đội ngũ quốc gia rất nhiều.

Ngoại trừ chuyện này, Nhậm Dật Phi còn xin một chút quyền hạn đặc biệt, ví dụ như giúp hắn tra xét nơi ở của đám người ngoại lai xung quanh. Nhậm Dật Phi nghi ngờ “quỷ” đang ở đây.

Trong lúc hoảng loạn sợ hãi, quỷ vội vàng cắt đứt trò chơi và rời khỏi đoàn tàu. Thời gian quá mức ngắn ngủi, đương nhiên nơi ném người chơi xuống là nơi hiện ra trong đầu gã đầu tiên. Thế thì đó phải là một nơi gã vừa đi qua, hoặc là gã cực kỳ quen thuộc.

Nhậm Dật Phi nhớ kỹ thông tin tư liệu nên biết rõ đây không phải quê quán của bọn họ, cũng không phải nơi ba người từng làm việc, vậy có phải là nơi bọn họ đang ẩn nấp hiện tại không?

“Tôi cũng làm được mà.” Salman ở bên cạnh mở miệng, “Tuy không có bối cảnh mạnh mẽ như họ nhưng tôi có thể làm nhiều chuyện lắm á.”

Salman bắt đầu xòe đuôi khoe lông chim, hắn kể lại những chuyện mình đã làm. Mặc dù chỉ mới đếm mấy hôm song Salman đã liên lạc với đám người chơi địa phương có liên quan, thậm chí tra ra thông tin bốn người trong nhà sách.

Lúc khoanh vùng phạm vi “quỷ”, bọn họ chậm hơn đội ngũ chính phủ nửa ngày.

Nhậm Dật Phi lắc đầu: “Anh không cảm thấy chuyện lực lượng chính phủ nắm giữ vốn áp đảo trò chơi nhỏ hoàn toàn rất có ý tứ sao?” Đây là để đội ngũ quốc gia nghiền nát nó quang minh chính đại.

“Hơn nữa, dù là chúng ta hay thế giới này cũng đều hy vọng mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.” Rất nhiều người chơi Hoang Vu Chi Giác bị cưỡng chế kéo vào phó bản, có cả người chơi xui xẻo bản địa.

Trò chơi nhỏ cần phải chết, đây là lòng dân và cũng là hướng giải quyết thích hợp nhất bấy giờ.

Đợi hai người đi vào đồn cảnh sát rồi, bọn họ vừa khai báo tên họ thì liền được bên trên đưa đi một nơi khác đặc biệt.

Đó là một tòa nhà nhỏ bình thường ở gần vị trí làm việc, ba đồng chí cảnh sát đã đợi sẵn từ lâu. Là một người không phải nhân viên biên chế nhưng xâm nhập vào chiến tuyến quân địch, đương nhiên Nhậm Dật rất được mọi người hoan nghênh nhiệt tình, trong khi Salman hoạt động internet phi pháp thì bị bọn họ ngó lơ.

Thật ra đội ngũ chính phủ đã sắp xếp khách sạn cho Nhậm Dật Phi nghỉ ngơi, nhưng hắn thà ở lại cung cấp manh mối, thức suốt đêm cũng không thành vấn đề.

Có thể ảnh hưởng công việc bình thường không?

“Tôi là ông chủ.” Nhà tư bản mới nổi khẳng định chắc nịch, hắn nói một là một, hai là hai, không đi làm là không đi làm.

Bởi vì sự xuất hiện của Nhậm Dật Phi nên một đội ngũ được thành lập tạm thời. Bọn họ gồm ba người, một người là đội trưởng lớn tuổi, hai người còn lại là sinh viên mới tốt nghiệp và trở thành trụ cột quốc gia, gương mặt vừa chân thành vừa tràn ngập sức sống.

Vì thiếu nhân lực nên Nhậm Dật Phi và Salman cùng tham gia công việc kiểm tra nhàm chán, bọn họ đã làm tốt chuẩn bị một đêm không ngủ.

“Đừng sốt ruột.” Salman đưa cho Nhậm Dật Phi ly trà, “Em ngủ một lát đi, có tin tức tôi sẽ gọi em?”

Nhậm Dật Phi lật xem thông tin tư liệu tỉ mỉ của ba người, hắn vươn tay nhận ly trà rồi uống một ngụm.

“Đây là lúc đối phương suy yếu nhất, đương nhiên chúng ta phải thừa thắng xông lên, trì hoãn quá mức sẽ không ổn.” Nhậm Dật Phi không muốn chờ nữa.

Từ lúc trò chơi nhỏ giở trò gian lận bôi nhọ kỹ thuật diễn xuất hắn cho đến suýt chút nữa giết chết Salman, độ nhẫn nại của Nhậm Dật Phi đối với nó đã lên đến đỉnh điểm.

Vừa đen vừa xấu vừa vô tri, thứ quỷ này tốt nhất là nên tiêu đời càng sớm càng tốt.

“Hai anh thầm thì cái gì đó? Có muốn ăn khuya chút không?” Thanh niên tự xưng Tiểu Vệ ôm mấy chén mì gói đi tới.

“Muốn.” Nhậm Dật Phi rụt rè gật đầu, trong lòng bổ sung thêm một câu: Nếu có mấy quả trứng gà nữa thì tốt biết mấy.

Đợi ngâm mì xong, Tiểu Vệ vừa ăn mì vừa tìm đọc hồ sơ đăng ký tạm trú trong tháng.

Trùng hợp là tuần trước, chính phủ vừa hay chú ý đến vấn đề đất đai thuê nhà, thế nên tất cả những người lao động nhập cư đều phải xin giấy phép tạm trú hoặc đăng ký trước mới có thể thuê nhà.

Bị ảnh hưởng bởi chính sách mới điều chỉnh nên cho dù khách thuê không muốn, chủ nhà cũng đều thu thập thông tin đăng ký. Chỉ cần bọn họ có đăng ký, mọi chuyện liền dễ dàng hơn rất nhiều.

Thân phận thì có khả năng bị người thay đổi, song ảnh chụp tuyệt đối không thể giả mạo.

“A!” Tiểu Vệ hút một sợi mì thật mạnh, cậu ta đột nhiên đập bàn, “Tìm thấy rồi!”

Đối phương dùng thân phân giả thật, ngoại trừ gương mặt thì tất cả đều không khớp. Mà đặc biệt nhất chính là, thân phận này chỉ vừa mới đăng ký hôm qua.

Ba người kia chính là ba người đang lẩn trốn, hoặc bởi vì chuyện ngoài ý muốn nào đó (ví dụ Hình Minh tử vong) nên không thể không chuyển nhà.

Cho dù nói thế nào đi nữa, có thể tìm được đã là một chuyện tốt.

“Mau xin lệnh bắt, đừng để bọn họ chạy.”

Thông qua thông tin đăng ký, đám người tìm được nơi dừng chân tạm thời rất nhanh. Đồng thời giờ, tin tức Hoang Vu Chi Giác đúng giờ đổi mới.

Salman ra ngoài nhìn thoáng qua tin tức, lúc trở về biểu tình phức tạp.

“X tiên sinh.” Hắn nói.

Nhậm Dật Phi xoa xoa đôi mắt chua xót: “Cũng đúng, ít nhất chứng minh rằng hướng đi của chúng ta không gặp vấn đề.”

Tìm thấy X tiên sinh là tìm thấy quỷ. Tìm thấy quỷ là chẳng khác nào tìm ra trò chơi nhỏ sau màn.

Mười phút sau, đội cảnh sát hình sự nhận được mệnh lệnh đặc biệt liền mang theo lệnh bắt xuất phát. Bọn họ ập vào một thôn nhỏ sâu trong thành phố.

Đáng tiếc đám người vẫn tới chậm. Phòng ở cho thuê đã trống không, chỉ còn lại nửa hộp cơm ăn dở và chút đồ vật cá nhân vô tình đánh rơi.

Dựa vào manh mối mà các khách thuê xung quanh cung cấp, đây đúng là nơi ở tạm thời của ba người, bọn họ vừa kéo hành lý tiến vào tối hôm trước.

“Ngoài cửa có camera ghi hình, có điều hai ngày trước nó đã hỏng mất, cũng không biết vì sao.” Chủ nhà đáp.

Đám người có chút thất vọng, chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy trở về?

“Xe ô tô kia của ai?” Một cảnh sát phát hiện chiếc ô tô dựng trước cửa phòng thuê, trên xe có gắn camera ghi hình, hơn nữa vẫn còn lóe lên đèn đỏ.

Vật dụng cá nhân làm rơi, khẩu cung của hàng xóm và đoạn băng ghi chép trên xe đều được đưa tới phòng nhỏ… bên cạnh cục cảnh sát ngay tức khắc.

Chuyện này không thể tiết lộ cho công chúng, dường như bên trên giao cho bọn họ quyền hạn rất lớn, để đám người sử dụng lực lượng tối đa.

Bọn họ rất tin tưởng thanh niên được xem như nhân viên ngoài biên chế là Nhậm Dật Phi, cho nên hắn có thể lật xem khẩu cung đám khách thuê, cũng có thể xem video ghi hình phía trước ô tô nhỏ.

“Biên lai mua sắm của siêu thị này ở đâu?” Đồ vật cá nhân bị mang về có một tờ biên lai mua sắm, bên trên có một hộp trà, đúng là loại trà mà Nhậm Dật Phi nhìn thấy lúc ở trong trò chơi.

Hắn cầm túi đóng gói trong suốt giao cho Tiểu Vệ: “Cậu tra từ nó được sao?”

“Có địa chỉ và thời gian cụ thể nên có thể em sẽ tra được.” Tiểu Vệ cầm vật chứng, Nhậm Dật Phi tiếp tục xem đồ vật còn lại.

Đồ vật cá nhân không nhiều, có lẽ bởi vì đám người kia chỉ mới dọn lại đây không lâu, dường như bọn họ vẫn chưa dọn hết rương hành lý. Nhậm Dật Phi kiểm tra một lượt không có gì quan trọng, hắn quay sang lật xem khẩu cung hàng xóm.

“Thảm quá nhỉ?” Một tháng bị trò chơi nhỏ buộc chặt, chất lượng sinh hoạt của ba người lại không bằng khi trước.

Thức ăn toàn là cơm hộp rẻ tiền bám đầy ruồi bọ, quần áo là đồng phục nhân viên lao động nhập cư. Ít nhất lúc ở trong hiệu sách, ba người bọn họ còn sống bình phàm nhưng hạnh phúc, cũng được sống quang minh chính đại.

“A… Lam, em xem cái này đi.” Lúc đang tìm kiếm đồ vật, đột nhiên Salman cầm điện thoại di động đưa qua. Nhậm Dật Phi vừa liếc nhìn một cái, hắn lập tức trợn tròn đôi mắt.

Đây là tin tức chính phủ truy nã ba người, mỗi người một trăm vạn.

Không sai, đúng là ba người trong hiệu sách.

Đội ngũ quốc gia không ngừng truy quét, cả nước chia sẻ tin tức, hơn nữa TV cũng liên tục đưa tin, mấy người kia đúng là chuột chạy qua đường người người đòi đánh.

Đừng thấy trong trò chơi được “trò chơi nhỏ” chống lưng nên muốn vỗ ngực ra oai, thật ra ở hiện thực, bọn họ chỉ là những người không nghề nghiệp ổn định, thậm chí không nhà cửa hợp pháp.

Quan trọng là vì lòng người bất chính, cho dù cầm Đồ Long đao cũng không đấu nổi dao phay.

Nói chung phải trách trò chơi nhỏ quá mức kém cỏi, nó không tìm người quản lý nào cao tay một chút. Rõ ràng là một cái hệ thống thư viện cung cấp tri thức, bây giờ ai ai cũng đòi đánh cho được.

Nếu như nó tìm người quản lý…

Chẳng hạn Salman thành lập nhiều tổ chức dù chỉ qua vài ngày, làm việc cẩn trọng uy tín. Chẳng hạn Trần Thâm là chuyên gia huy động lực lượng quần chúng, tuyệt đối không thể làm nó bại lộ nhanh như vậy. Dù vô dụng đến mấy cũng còn một Kha Bắc, hắn là kẻ được nhiều người hâm mộ cực đoan nhất, có thể kéo tới không ít NPC tự nguyện.

Tùy tiện chọn người nào cũng đều không khiến trò chơi nhỏ rơi vào tình huống thê thảm không ngóc nổi đầu.

Nếu rơi vào tay Nhậm Dật Phi thì sao? Hắn có thể lợi dụng diễn đàn để biến trò chơi nhỏ thành ác mộng của đám học sinh, để chúng nó “vui vẻ” học tập.

Nếu trò chơi nhỏ muốn cắn nuốt linh hồn cho bằng được, chẳng phải còn rất nhiều tử tù tội ác tày trời sao? Cứ ném hết bọn họ vào, học tập rèn luyện đức trí thể mỹ, học bất tử cũng phải học đến chết.

Ừ? Tử tù tội ác tày trời… Đôi mắt Nhậm Dật Phi thoáng sáng lên, hắn cúi đầu uống trà, che giấu chút tự nhiên lóe qua nơi đáy mắt.

Nhậm Dật Phi nhớ rõ Hoang Vu Chi Giác có một câu nói, đó là người chơi vào đến Hoang Vu Chi Giác đều là người chơi có tội ác không muốn người khác biết. Tội ác này có lẽ không vi phạm pháp luật, có lẽ thoát khỏi pháp luật truy cứu, nhưng chắc chắn nó tồn tại.

Thậm chí có người chơi nói rằng tiêu chuẩn để tiến vào Hoang Vu Chi Giác chính là: Giết người song chưa bị trừng phạt.

Nhậm Dật Phi vẫn luôn cười chê cách nói đó.

Nơi không có quy tắc nghiêm khắc như Hoang Vu Chi Giác, nếu ném vào một đám người xấu thì không khác nào nuôi cổ, nuôi mãi trong thời gian dài thì nuôi thành trùng độc.

Chẳng qua sự thật vốn không phải thế. Quả thật Hoang Vu Chi Giác có không ít người chơi kỳ kỳ quái quái, có điều người chơi làm việc kiếm sống bình thường lại càng nhiều hơn.

Hiện tại Nhậm Dật Phi vẫn không nghĩ rằng người chơi Hoang Vu Chi Giác toàn là kẻ ác. Hắn chỉ tò mò tiêu chuẩn mà nó lựa chọn người chơi.

“Suy nghĩ chuyện gì?” Salman vừa xem xong bản ghi chép trong camera ghi hình, hắn ngẩng đầu liền thấy bộ dáng suy tư của Nhậm Dật Phi.

Nhậm Dật Phi đang muốn nói chuyện thì Tiểu Vệ từ bên ngoài đi vào. Cậu ta lắc lắc túi chứng cứ, gương mặt cười toe toét hớn hở: “Em tìm được siêu thị kia rồi, nó có camera.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio