Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn treo hết tim gan nhìn màn hình máy tính, muốn nhìn thấy vài tin tức gì đó thông qua các ký tự sắp sửa xuất hiện.
Nhưng mà Nhậm Dật Phi ngồi đợi một lúc lâu, tiếng động trên bàn phím đã ngừng, chỉ có con trỏ chuột là vẫn còn di chuyển. Hắn đuổi mắt trông theo quỹ đạo chuyển động của con trỏ chuột, hết ký hiệu kỳ lạ này đến ký hiệu kỳ lạ khác phản chiếu qua đôi mắt mở to.
Nhậm Dật Phi ngơ ngẩn, không biết vươn tay tới khi nào, đầu ngón tay chạm vào con trỏ chuột chuyển động trên màn hình máy tính. Trong giây phút nào đó, dường như hắn nhìn thấy một ngón tay vươn đến từ không gian khác, nó chồng lên ngón tay Nhậm Dật Phi.
“Nó muốn biểu đạt thứ gì? Nó là ai?”
Ngay khi con trỏ dừng chuyển động, hắn lập tức lấy một tập vở ở trong ngăn kéo rồi rút bút đặt trên giá sách, sau đó Nhậm Dật Phi cúi đầu mô tả từng ký hiệu mà hắn vừa ghi nhớ lên giấy.
Cũng không biết là do Nhậm Dật Phi nhớ sai hay kỹ năng hội họa không tốt, kết quả hắn vẽ ra một đám ký hiệu nguệch ngoạc không nhìn ra hình dạng.
Nhậm Dật Phi cầm lật đi lật lại tập vở nhìn xem, rốt cuộc cũng không nhìn ra cái gì như cũ. Hắn có hơi nản lòng bỏ tập vở trên bàn, nhìn về màn hình máy tính một lần nữa, chẳng qua máy tính và con chuột lúc này không còn tiếng động gì.
Hiện tại gần giờ tối, không ngờ mới đó đã một tiếng trôi qua.
Nhậm Dật Phi đóng máy tính rồi đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi thay quần áo ngủ thì tắt đèn phòng, bò trở về giường ngủ.
Bạn cùng phòng ở giường đối diện đã ngủ rất say, lúc gian phòng yên tĩnh nhất là có thể nghe tiếng hít thở bên trong, hô hấp đều đặn có quy luật. Tạm thời hắn không biết đặc điểm tính cách của người nọ cho lắm, chỉ có thể miễn cưỡng bản thân không nghĩ đến cậu ta.
Bây giờ trong đầu Nhậm Dật Phi toàn là ký hiệu quái dị vừa vẽ trên giấy.
Hắn cắm dây sạc với điện thoại di động rồi mở giao diện tin nhắn đọc lịch sử trò chuyện lúc trước. Nhậm Dật Phi tìm được số điện thoại liên lạc của mấy thành viên câu lạc bộ từng nói mình cũng cảm nhận hơi thở khác thường. Hắn thử gửi lời mời kết bạn.
Trước mắt vẫn chưa có ai chấp nhận lời mời. Nhậm Dật Phi tiếp tục xem những tấm ảnh nhỏ, hơn nữa còn chụp màn hình từng tấm ảnh một.
“Ting ——” Một người chấp nhận lời mời kết bạn của hắn.
“Xin chào, không biết cậu còn nhớ tôi không, tôi chính là người nói mình gặp ác mộng trong câu lạc bộ.” Nhậm Dật Phi gửi tin nhắn cho đối phương.
“Tôi biết, thậm chí tôi cũng…” Dường như bên kia hơi do dự.
Xem ra người nọ đã có lòng nghi ngờ với chủ nhiệm câu lạc bộ, Nhậm Dật Phi sờ cằm: “Cậu biết hoạt động hiến tế đó do ai đề nghị và phụ trách không? Đặc biệt là người biên soạn vũ đạo và bài hát hiến tế.”
Qua hồi lâu, đối phương gửi tới một đoạn ghi âm. Nhậm Dật Phi đã chuẩn bị từ trước nên nhét tai nghe vào lỗ tai, sau đó ấn phát tin nhắn.
Người nói chuyện là một nữ sinh, giọng nói êm tai nhỏ nhẹ, điệu bộ thoáng do dự chần chừ, có cảm giác là kiểu người rất khó quyết tâm và dễ dàng bị bên ngoài tác động.
Nữ sinh biết nhiều chuyện hơn so với nguyên chủ. Thông qua cô, Nhậm Dật Phi đã biết câu lạc bộ tổ chức hoạt động hiến tế là do kết quả bàn bạc giữa chủ nhiệm và hai phó chủ nhiệm. Cô không biết có đề xuất của người nào khác không nhưng hai phó chủ nhiệm là người tổ chức sự kiện và đảm nhận công tác hậu cần chủ yếu.
Đồng thời nữ sinh cũng nói mình gặp được một chuyện phiền phức: Ác mộng.
Mấy ngày nay, thiếu nữ luôn mơ thấy cảnh tượng bọn họ đang tổ chức nghi lễ hiến tế. Có điều ở trong giấc mơ, gương mặt mọi người đều không khác nào con rối, trông cực kỳ đáng sợ.
Trong nghi lễ của câu lạc bộ, thật ra nhân vật nữ sinh sắm vai là một tư tế nhỏ. Nhưng trong giấc mơ, cô nhìn thấy cả người mình trần truồng, bị trói gô quỳ trên mặt đất.
Chẳng qua thứ khiến người nọ sợ hãi không phải mấy thứ này, mà là…
“Nam sinh nói giống chúng ta hôm trước, sáng nay cậu ấy đã nhảy xuống từ tầng cao nhất của tòa nghệ thuật.” Lúc nói tới đây, nữ sinh sợ hãi đến mức hít thở hổn hển, “Tôi không biết nên nói như thế nào, giống như có thứ gì đang dõi theo tôi. Hai ngày nay tôi đều ở chung với bạn thân mình như hình với bóng, dù đi vệ sinh cũng phải đi cùng.”
Hóa ra sinh viên nhảy lầu ban sáng cũng là một người tham gia hoạt động hiến tế, thậm chí đối phương từng cảm giác được hiện tượng dị thường? Nhậm Dật Phi chần chừ một lát: “Ngày mai chúng ta gặp nhau được không? Gặp mặt rồi nói chuyện?”
“Được.” Nữ sinh hơi do dự rồi đồng ý, bọn họ hẹn gặp nhau lúc giờ tại một quán trà sữa trong trường.
Tắt giao diện nhắn tin, Nhậm Dật Phi nằm dài trên giường ngủ.
Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, muốn cứ mặc kệ mọi chuyện như vậy rồi ngủ một giấc nhưng không thể được. Chỉ cần Nhậm Dật Phi hơi thả lỏng người, có khả năng kết cục đang chờ hắn phía trước chính là cái chết.
Nhậm Dật Phi mở điện thoại di động lần nữa, hắn lại tra tìm hiến tế nước Điền cổ. Nhậm Dật Phi ấn mở từng liên kết trang web, hắn vô tình ấn vào bài đăng của một người tên “Con cháu người Điền cổ”.
“Người Batak ở Indonesia có thể là con cháu người Điền cổ?” Nhậm Dật Phi mở bản đồ ra xem, vậy mà cách xa tổ tiên như thế, vượt qua cả đại dương?
Nhưng nếu nhìn các ngôi nhà hình yên ngựa và động tác hiến tế, còn có một vài phong tục mai táng, đúng là bọn họ mang theo bóng dáng người Điền cổ.
Có điều Nhậm Dật Phi nghĩ thứ mình muốn tìm vốn không phải thông tin người Điền cổ hay sao, hắn chỉ muốn tìm bộ lạc đã bị người Điền cổ đánh chiếm.
Song điều này cũng chứng minh một chuyện, mặc dù đến từ Vân Nam nhưng có khả năng bọn họ hiến tế quái vật trong biển thật.
Nhậm Dật Phi nghiêng người nằm một bên, hắn cố gắng chụp màn hình các thông tin càng nhiều càng tốt. Những ký hiệu thần bí, kiến trúc trong mơ, hiến tế quái dị… Đủ loại yếu tố chất chồng lên nhau như trân châu đang rơi.
Càng nghĩ nhiều lại càng mệt đầu, mí mắt cũng dần nặng trĩu. Chỉ trong chốc lát, Nhậm Dật Phi đã nhắm mắt ngủ mất.
Hắn ngủ rất rất say, dường như Nhậm Dật Phi thấy mình đi đến một nơi trong mơ, bốn phía là bóng đêm đen nhánh. Hắn dừng chân, trực giác mơ hồ cảm nhận được điều gì.
Mà bộ dáng Nhậm Dật Phi trong mơ cũng không phải dáng vẻ Trương Chính Nguyên, đó là bộ dáng hắn vốn có.
Nhậm Dật Phi tùy ý xõa tóc trắng, tuy không có gió nhưng tự động tung bay, đôi mắt như ngọc châu màu máu, trên cổ đeo một chiếc vòng yểm bùa chú đen, gương mặt không hề có bất kỳ biểu cảm gì, trông hắn không khác nào rối gỗ hình người.
Hai luồng ánh sáng lam đột nhiên xuất hiện trong bóng đêm sâu thẳm, giữa luồng ánh sáng là sao trời chuyển động.
Nhậm Dật Phi lẳng lặng ngẩng đầu, đối diện với ánh sáng.
Một chuỗi bong bóng chợt nổi lên ùng ục trong thế giới bóng tối, ánh sáng vỡ vụn chiếu xuống từ đỉnh đầu, một bóng dáng to lớn mờ ảo xuất hiện trước mặt hắn. Nhậm Dật Phi nhìn từ dưới lên, hắn chỉ có thể thấy chiếc bóng sừng sững như ngọn núi cao hùng vĩ, trên bóng dáng ấy là hai ngôi sao tựa ánh sáng xanh.
Trong giấc mơ, chúng nó cũng không nói chuyện hay có cách giao tiếp nào. Khi thế giới lại chìm vào đêm đen, Nhậm Dật Phi lập tức tỉnh giấc. Hắn cầm lấy điện thoại di động theo thói quen, phát hiện nhóm lớp đã nhảy lên mấy trăm tin nhắn.
Ba mẹ của Vương Nghiên, nữ sinh vừa ngã cầu thang tử vong hôm qua chạy suốt đêm tìm tới trường học. Trường học hứa sẽ chịu trách nhiệm bồi thường toàn bộ, có điều phụ huynh thiếu nữ không muốn bồi thường tiền, bọn họ chỉ muốn đứa con gái duy nhất của mình sống lại.
Đám bạn học trong lớp cũng chứng kiến cảnh đó, đương nhiên bọn họ chạnh lòng không thôi, song cũng càng tò mò rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Rất nhiều người nhắn tin riêng cho Nhậm Dật Phi, nhưng vì hắn ăn nói cẩn trọng, cho nên Nhậm Dật Phi không trả lời ai hết.
Chẳng qua hắn có tìm một người là bạn thân kiêm bạn cùng phòng Vương Nghiên, nhắn tin hỏi đối phương có phải Vương Nghiên là thành viên “Câu lạc bộ nghiên cứu chuyện thần bí” không.
“Chưa từng nghe nói, hình như câu lạc bộ cậu ấy tham gia là câu lạc bộ nhiếp ảnh.”
Câu lạc bộ nhiếp ảnh? Chẳng lẽ cô ấy là một trong số những người tham gia hoạt động hiến tế rồi chụp hình lại?
Lúc này Nhậm Dật Phi mới nhớ đến chuyện có sinh viên tấn công bạn học chung lớp trong tiết học tối qua. Hắn liền mở trang web trường nhìn xem, kết quả bài viết đã bị xóa, chỉ có một vài bài lách luật là không bị xóa sạch.
Căn cứ vào lời nói của đám sinh viên, Nhậm Dật Phi đã biết chuyện xảy ra kế tiếp.
Sau khi nam sinh tấn công bạn cùng lớp bị người bắt lấy, cậu ta đã tự sát trên đường đi đến trại tạm giam —— Không ngờ đối phương lại bóp cổ chính mình.
Bình thường mà nói, cho dù có là người tàn nhẫn cách mấy thì bọn họ cũng sẽ không lựa chọn tự bóp cổ bản thân, huống chi còn là bóp cổ đến chết. Nếu muốn nói chuyện này không có gì nhúng tay, quỷ cũng sẽ không tin.
Dĩ nhiên, đám sinh viên cũng không tận mắt nhìn thấy người nọ tự tay bóp cổ mình, chỉ có chuyện đối phương đột nhiên tấn công bạn cùng lớp là mọi người đều thấy.
Các nhân chứng sống trên diễn đàn đã tiết lộ khoảnh khắc kinh hồn bạt vía vào tối qua.
[Phòng học vốn đang yên tĩnh bình thường, cậu ta bỗng dưng đứng bật dậy rồi rút ra con dao. Tất cả mọi người đều hoảng sợ, thế nhưng cậu ta giống như phát điên rồi, cậu ta túm lấy nam sinh bên cạnh rồi cầm dao đâm vào cổ đối phương. Cũng may người kia phản ứng nhanh lập tức đá cậu ta, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.]
[Kinh khủng thế? Bị chứng rối loạn tâm thần phân ly à?]
[Kinh khủng thật đấy! Các cậu không nhìn thấy nên không tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó đâu… Trên người cậu ta đều dính đầy máu, vậy mà cậu ta cứ nhoẻn miệng cười mãi, sức lực còn rất lớn, không ít người bị thương vì cậu ta đâm trúng.]
[Đừng nói cậu ta tin theo tà giáo nào đấy nhé? Tôi nghe nói cái người điên đó luôn miệng nhắc mình là đầy tớ trung thành, tất cả người khác đều kém cỏi hơn so với cậu ta.]
Thông tin trên mạng không quá nhiều, nếu chỉ đọc mấy bài viết này thì quả thật nam sinh kia đã bị ảnh hưởng. Có điều sự ảnh hưởng cụ thể lại là biến cậu ta từ một người bình thường, cuối cùng trở thành tín đồ trung thành.
Như vậy xem ra sau khi bị hoạt động câu lạc bộ ảnh hưởng, người bị ảnh hưởng không phải chỉ trở thành tế phẩm, bọn họ còn có khả năng biến thành tín đồ cuồng nhiệt, làm nhiều chuyện tàn nhẫn.
Những ngày qua, trong trường liên tiếp xảy ra sự việc sinh viên tự sát, sinh viên tấn công bạn học, chẳng lẽ bên trên không có biện pháp đối phó à?
Nhậm Dật Phi đang nằm trên giường xoa xoa huyệt thái dương, thôi miên bản thân tạm thời thoát khỏi đống chỉ rối. Thật ra hiện tại hắn có thể nhìn xem thông tin nhắc nhở của Hoang Vu Chi Giác, nhưng Nhậm Dật Phi không vội làm vậy.
Lều trại phía đối diện không có âm thanh gì, hắn leo xuống giường thật nhẹ rồi rửa mặt đánh răng. Hôm nay vẫn còn trong thời gian “xin nghỉ học hai hôm”, Nhậm Dật Phi không cần đi học, hắn có thể tập trung tìm kiếm các manh mối khác.
Nhậm Dật Phi sắp xếp đồ vật gọn gàng rất nhanh rồi ra khỏi ký túc xá. Lúc hắn xuống lầu rồi đi được nửa đường, Nhậm Dật Phi chợt quay đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ. Trên phòng ngủ lầu của hắn, một bóng người mơ hồ đang đứng ngay chỗ tối ban công.
Mặc dù không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh, Nhậm Dật Phi lại rất chắc chắn, đối phương nhìn hắn.
Nhậm Dật Phi chạy khỏi phạm vi khu vực ký túc xá, mãi cho đến khi hắn hoàn toàn không thấy bóng dáng mấy tòa nhà đó nữa. Nhậm Dật Phi nhìn con đường không một bóng người, hắn lấy ra thẻ bài thân phận.
[Đêm thứ nhất: Tư tế.]
[ người chơi tử vong, “quỷ” giải khóa phần phong ấn.]
Hắn chỉ biết người tử vong ngày hôm qua gồm một người nhảy lầu, một người té xuống cầu thang và một người bóp cổ tự sát.
Cho nên người tử vong là ở đâu ra vậy?
Hơn nữa nếu người chơi dễ chết đến thế, có phải bọn họ cũng gặp tình huống giống như Nhậm Dật Phi, kết quả không thể khống chế đại não và thân thể mình hay không?
Hắn cất thẻ bài thân phận rồi đi về phía nhà ăn.
Tin tức nhắc nhở rất rõ ràng, tư tế, nó đang ám chỉ người lên kế hoạch cho hoạt động hiến tế của câu lạc bộ. Nếu có kế hoạch, Nhậm Dật Phi muốn đi gặp hai phó chủ nhiệm câu lạc bộ một lần, khả năng là bọn họ khá cao.
Hắn tiến vào nhà ăn trường học, bởi vì thời gian còn rất sớm nên nhà ăn không tới mấy người, chỉ có đầu tủ kính bên kia là vô cùng náo nhiệt. Các đầu bếp đang loay hoay nấu nướng bữa sáng.
Nhậm Dật Phi mua một đĩa bánh bao chay nóng hổi vừa mới ra lò, rót một ly sữa đậu nành miễn phí, sau đó mới tìm một vị trí sạch sẽ ngồi xuống.
“Leng keng.” Điện thoại di động biểu thị tin tức mới.
Hắn lấy điện thoại chuẩn bị xem tình huống, lúc này loa phát thanh nhà ăn bắt đầu phát thông báo trong trường:
“… Bởi vì đợt dịch bệnh cấp tính gần đây khiến nhiều sinh viên không thể lên lớp bình thường, ban phụ trách trường học quyết định tạm thời đóng cửa các lớp học, trường học sẽ tiến hành khử trùng trong quá trình nghỉ…”
Nhậm Dật Phi đang cắn bánh bao không khỏi sửng sốt: Nghỉ học khử trùng?
___
Bánh bao chay đóa:
Sữa đậu nành nà: