Ở một nơi có mật độ bụi quá cao thế này, một khi có lửa, hậu quả…
Nhậm Dật Phi lắc đầu, hắn cúi đầu nhìn xem quả bom bị buộc trên ngực. Nhậm Dật Phi lắp bắp kinh hãi: “Lạ thật, sao chỉ còn nửa tiếng? Chẳng lẽ ban phụ trách chỉ cho chúng ta một tiếng mà thôi? Bọn họ phát điên rồi?”
Còn không phải phát điên?
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của Nhậm Dật Phi còn ổn, ít nhất chủ phòng bọn họ đã thoát khỏi dây thừng, chỉ cần giải quyết bom trên người nữa là sẽ có thể rời đi thuận lợi. Chẳng qua khán giả trong hai kênh phát sóng trực tiếp còn lại thì không có trải nghiệm tốt giống vậy.
“Đây được tính là trò chơi trinh thám gì? Không phải trò chơi thoát hiểm cầu sinh ư? Chương trình đang giỡn mặt à?”
Hai tuyển thủ bên đó cũng bị đưa vào xưởng bột mì, chẳng qua hoàn cảnh bố trí khác với Nhậm Dật Phi. Bọn họ đều ngồi trong một góc vuông, bốn phía là bột mì chất đống.
Đương nhiên ngoại trừ một vài người ngờ vực, những người khác đều cảm thấy bình thường. Dù sao chương trình cũng không thể dựng lên ba nhà xưởng bột mì giống nhau như đúc.
Mà hiện tại hai tuyển thủ này đều gặp phải vấn đề giống nhau.
Người hâm mộ bọn họ có ý kiến rất lớn với màn chơi hôm nay, thậm chí còn nghi ngờ chương trình đang cố ý khiến người khác ghê tởm.
Vốn dĩ đám người hâm mộ còn nghi ngờ chương trình đang cho Nhậm Dật Phi đi cửa sau, song sau khi chạy qua xem video của hắn xong…. À, đơn giản là quá mạnh, không thể trách ai được.
Dưới loại hình huống trước mặt tối đen, đôi tay bị trói mà vẫn có thể cởi bỏ dây thừng kinh dị, khó trách người hâm mộ hắn dám tâng bốc “nhắm mắt là vào, nằm yên là thắng”.
Tuy rằng Nhậm Dật Phi không có vấn đề gì nhưng vì năng lực của hắn quá mạnh, tổ tiết mục thì rác rưởi như cũ nên cách ra đề cũng rác.
“Người phụ trách hoạt động ra nói chuyện đi! Đâu phải ai cũng học cởi bỏ dây thừng khi bị trói, tính làm tiết mục mạo hiểm tự cứu mình đồ hả, thứ này mà là kiểm tra năng lực phá án à?!”
Nhưng mà người phụ trách hoạt động vẫn im lặng giả chết, chỉ có chính phủ là lo lắng bất an. Bọn họ vây quanh đảo nhỏ nhưng không dám tùy tiện hành động.
“Hắn muốn làm cái gì? Gậy ông đập lưng ông?” Người đại diện chính phủ đấm vào mặt bàn, giấy tờ trên đó cũng run lên.
Nội dung giấy tờ đúng là thông tin nạn nhân đã tử vong trong sự kiện siêu thị phát nổ. Trong đó có ba người tử vong, hai người trọng thương dẫn tới tàn tật, ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, còn lại đều sống sót khỏi vụ nổ.
Cho nên mục tiêu điều tra trọng điểm của bọn họ chính là người thân của ba người chết và hai người trọng thương. Sau khi bài trừ những người không có khả năng, cuối cùng bọn họ tìm ra người có khả năng nhất.
Chính phủ đưa ảnh chụp đối tượng tình nghi cho ban tổ chức xem. Đó là hình nghi phạm lúc còn học trung học. Ban tổ chức liếc mắt một cái liền nhận ra thiếu niên có gương mặt sáng sủa là người phụ trách.
Chẳng qua hiện tại người phụ trách hoạt động đã đeo mắt kính, thoạt trông điềm đạm ôn hòa, không khác nào áo sơ mi trắng được giặt giũ sạch sẽ đang phơi dưới ánh mặt trời chói chang.
“…” Lúc nghe đến tính từ miêu tả người phụ trách, người đại diện chính phủ không nhịn được nghi ngờ “bọn họ là một đám”.
Đương nhiên đây là chuyện hiểu lầm. Ban tổ chức tỏ vẻ, khi gã không biết mục đích trả thù của đối phương, quả thật người nọ là một thanh niên vô cùng ưu tú.
Nếu không phải người phụ trách quá ưu tú, gã cũng sẽ không giao toàn quyền hoạt động lần này cho người nọ.
“Tên cậu ta cũng sửa lại rồi, Lâm Uyên. Lâm Uyên, Lâm Uyên.” Người đại diện chính phủ lắc đầu, “Hắn đến gần vực sâu mà không hề hay biết.”
林渊
临渊. Hai tên này đều là Lâm Uyên, đồng âm Lâm (lín) khác nghĩa.
Lúc này, thời gian đếm ngược trên đồng hồ quả bom còn chưa tới phút.
“Bom thật?”
Nhậm Dật Phi cũng suy nghĩ về vấn đề này. Dưới cơn giận thù hận, người kia cũng sẽ cho hắn phát nổ theo ư? Nhậm Dật Phi cảm thấy sẽ không, đối phương không hề thích giết chóc đến vậy.
Hoàn cảnh thì có thể thay đổi, song bản chất con người thì không dễ chút nào.
Dây thừng trên tay đã được cởi bỏ, cả người thì vẫn còn bị trói. Có điều hiện giờ độ khó đã hạ thấp rất nhiều, Nhậm Dật Phi lẫn khán giả trong kênh phát sóng đều không hề nóng vội.
Hắn đặt quả bom nghe nói không thể để nó chấn động xuống mặt đất nhẹ nhàng, sau đó bắt đầu cởi bỏ dây thừng bằng tay không. Hai tuyển thủ bên kia vẫn bị dây thừng buộc chặt như cũ, không thể động đậy được.
Khán giả trong hai phòng phát sóng trực tiếp đã mắng đến mệt. Bọn họ không biết tổ chương trình đang làm cái gì, rõ ràng chương trình sắp thành thần đến nơi, tổ tiết mục muốn đạp nó một phát xuống vũng bùn hay sao?
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu Giản Lang và Kim Ngọc Phỉ chợt xuất hiện một thứ rũ xuống. Nó dính trên bao giấy, sau đó kéo bao giấy ra, để lộ gương mặt phủ kín mồ hôi của hai tuyển thủ.
Lúc Giản Lang và Kim Ngọc Phỉ nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi.
Khán giả còn tưởng rằng bọn họ bị dọa nên nói trong kênh phát sóng trực tiếp: “Giả thôi mà, chỉ là một trò chơi, cùng lắm thì bọn họ thua cuộc.”
Tiếp theo lại có thêm một chuyện kỳ lạ. Trần nhà của nhà xưởng đột nhiên kéo mở, lộ ra mặt kính thủy tinh trong suốt, một chùm tia sáng theo đó rọi xuống.
Ánh sáng xuyên qua mặt kính thủy tinh có hơi gồ ghề, tụ thành điểm vàng kim, vừa lúc dừng trên ngực tuyển thủ.
Gương mặt hai người nháy mắt trắng bệch. Giản Lang cắn răng run nhè nhẹ, không khác nào rơi vào nước đá.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy kỳ quái: “Cô ấy làm sao vậy? Tôi thấy hơi lo. Cô ấy sợ nhiệt độ tạo thành bom bụi hả? Bộ tổ tiết mục không nghĩ được kịch bản vụ án nữa nên muốn báo tuyển thủ hay gì?”
Khán giả không biết chân tướng, nhưng đương nhiên hai tuyển thủ biết hoàn cảnh của chính mình. Bọn họ cho rằng mình sẽ rất bình tĩnh, cuối cùng phát hiện họ không làm được.
Bom trên ngực còn tích tắc vang, ban đầu hai người không hoảng vì cảm thấy thứ này là giả, song hiện tại thì bọn họ không chắc.
Bột mì, ánh sáng, bom, ba yếu tố kết hợp cùng nhau tạo thành hương vị của hồi ức.
Giản Lang hơi nhướng mày, đôi mắt cô trợn to, môi run rẩy rồi bắt đầu nuốt nước bọt. Người hâm mộ Giản Lang liền cảm thấy nghi hoặc: “Đây là gương mặt sợ hãi này, cô ấy sợ gì vậy?”
“Cứu tôi.” Cô há miệng phun ra hai chữ yếu ớt, âm thanh rất nhỏ, giống hệt như bị đứt dây thanh.
Giản Lang nhìn chằm chằm camera ghi hình, sợ hãi đến mức gương mặt đều nhăn lại. Cô vẫn luôn xinh đẹp, lúc này lại không khác nào quả quýt bị vắt khô.
Cô cầu cứu khán giả, khán giả không hiểu Giản Lang đang sợ gì nhưng bọn họ vẫn gọi tổ tiết mục: “Lạ thật, không ai bắt máy cả.”
“Có phải cô ấy có ký ức sợ hãi nào với mấy thứ này không? Vài người sẽ có bóng ma tâm lý với một số đồ vật mà họ từng trải qua.” Khán giả đoán.
“Trùng hợp vậy à? Kim Ngọc Phỉ bên kia cũng trở nên kỳ quái.” Người xem theo dõi hai tuyển thủ phát hiện điểm đáng ngờ.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, hai người đều bày ra vẻ mặt sợ hãi.
Bởi vì hai phòng phát sóng trực tiếp xảy ra chuyện ồn ào, vài người xem bên kênh Nhậm Dật Phi cũng bị hấp dẫn đi. Hắn không hề hay biết, còn đang thở hổn hển phá giải dây thừng.
Rốt cuộc Nhậm Dật Phi cũng tháo được nó ra. Hắn cầm quả bom: “Đi, chúng ta đi khỏi nơi này.”
Khán giả nhìn hắn cầm quả bom không khác nào một quả bóng rổ, trong lòng không nhịn được run sợ: “Đứa nhỏ này, bây giờ không thể ngầu lòi được đâu. Cậu cầm đàng hoàng đi, nhỡ đâu thứ này nổ thật thì sao? Ở đây toàn bụi không đó!”
Còn có người tò mò, không biết hắn ôm bom đi đâu.
Nhậm Dật Phi trực tiếp mở cửa, cửa lớn kẽo kẹt một tiếng, đánh thức nhân viên trông coi ở bên ngoài. Nhân viên công tác dẫn hắn tới đây lập tức trợn mắt: “Đừng nói cậu trộm dùng dao kéo gì đó nha?”
“Xem thường tôi thế à? Tôi có thể yêu cầu mấy thứ đó được hả?” Nhậm Dật Phi đưa bom cho anh ta, “Nè, anh cắt đi.”
Nhân viên công tác suýt chút nữa bật cười: “Cắt cái gì.” Nói rồi anh ta ấn một nút nào đó, thời gian trên bom liền dừng lại.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù biết đây là hiệu quả chương trình, bọn họ không có khả năng sử dụng bom thật nhưng khi nhìn thấy bom giả được ấn dừng, đám người vẫn có loại cảm giác tựa trút bỏ gánh nặng.
“Ở chỗ tuyển thủ khác cũng có người canh cửa?” Nhậm Dật Phi xoa cổ tay.
“Chuyện này tôi không biết.”
Nhậm Dật Phi nhìn quanh tìm kiếm, hắn nhìn thấy một chiếc xe đậu ở ven đường, dường như là chiếc đưa Nhậm Dật Phi tới đây.
“Tôi có thể trở về chưa? Về biệt thự.” Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn không trung, “Cũng không biết còn kịp hay không.”
“Đương nhiên có thể, cậu đã hoàn thành tiết mục khiêu chiến.” Nhân viên công tác đứng lên đi về hướng chiếc xe, đạo cụ bom cũng đã bị thu hồi.
Nhậm Dật Phi đi theo phía sau, tiếp tục xoa cổ tay: “Bài thi lần này có hơi ngoài dự đoán.”
“Ha ha ha, còn không phải sao? Ngay từ đầu mọi người đều không hiểu cho lắm, nhưng mà bên trên nói người tham gia vào vụ án quá sâu thì khoảng cách nguy hiểm cũng cận kề nhất. Đây là bài kiểm tra xem bọn họ đã chuẩn bị tinh thần tới gần vực sâu chưa. Nghĩ như vậy, thấy cũng rất có lý, phá án không phải chỉ cần nằm ở nhà là có thể hoàn thành, bản chất nó vô cùng nguy hiểm.”
“Anh nói phải.” Nhậm Dật Phi cười lên, ý tứ sâu xa.
Hai người lên xe ô tô, một đường về biệt thự nhanh như điện chớp. Mà hai tuyển thủ bên kia cũng đến đoạn cao trào, trái tim nhỏ của đám người xem đều đồng loạt chết lặng: Đm?
Thì ra lúc Nhậm Dật Phi cởi bỏ dây thừng, bên kia đã có tình huống mới, thậm chí còn là tình huống khiến người ta mất khả năng suy nghĩ —— Mặt tường sau lưng hai tuyển thủ đột ngột rung chuyển. Chúng nó lùi hai phía, để lộ khung cảnh chân thật của nhà xưởng.
Sau lưng Giản Lang chậm rãi xuất hiện một người đang đưa lưng về phía cô, tuyển thủ Kim Ngọc Phỉ.
Nhưng mà hiện trường không phải chỉ có hai người họ mà còn thêm hai người. Đó là hai tuyển thủ đã bị loại từ sớm, trong đó có một người từng ngã xuống bàn dài vào đêm thi đầu tiên.
Tuyển thủ này cũng ngồi trên ghế nhưng không hề bị trói. Cậu ta ngồi yên không khác nào bức tượng, mặt cắt như tờ giấy, đôi mắt trừng to, nước mắt giàn giụa, không phát ra chút âm thanh nào.
Mà tuyển thủ còn lại cũng không mấy khá hơn. Cả người cậu ta đã rơi vào trạng thái căng chặt, người đổ đầy mồ hôi, quần áo trên người đều bị làm ướt.
Hai người đều không mở miệng nói chuyện. Thời gian dài như thế nhưng không ai trong số họ nhúc nhích, phải một lát sau khán giả mới phát hiện sự tồn tại của họ.
“Vậy mà hai người kia không chết?” Người đại diện chính phủ vẫn luôn theo dõi kênh phát sóng trực tiếp kích động đứng bật dậy, “Suýt chút nữa là tôi quên mất, cho dù ngộ độc cyanide thì chỉ cần trị liệu kịp thời, người nọ vẫn có thể sống sót. Có lẽ, có lẽ cậu ta cũng không muốn giết người, cậu ta chỉ muốn một chân tướng mà thôi.”
“Hoặc đơn giản là anh ta không muốn để bọn họ chết quá sảng khoái, cho nên mới diễn một trận đến giờ.” Trợ lý đưa ra một khả năng khác.
“Tôi không quan tâm là khả năng nào đi nữa, người không chết thì mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn. Có thể liên hệ người nọ không, tôi muốn nói chuyện với cậu ta.”
Trợ lý lắc đầu: “Chỉ sợ không được, nửa tiếng trước anh ta đã không nhận điện thoại.”
Người đại diện chính phủ cau mày: “Bây giờ cậu ta đang làm cái gì?”
Trong màn hình phát sóng trực tiếp, Giản Lang đã nghiêng đầu nhìn thấy hai tuyển thủ bị loại. Rốt cuộc cô lộ ra vẻ mặt khiếp sợ không thể che giấu: “Anh là ai?”
Giây tiếp theo, thanh âm bí ẩn thường xuất hiện ở bàn dài biệt thự chợt vang lên trong nhà xưởng: “Cách biệt năm, bạn tốt lại lần nữa gặp mặt, hạnh phúc lắm đúng không? Hình như đây là lần đầu tiên các cô gặp mặt nhau.”
“Thì ra, là anh…”
Nghe được giọng nói này, Giản Lang ngược lại bình tĩnh đi, có cảm giác kiên định không khác nào hòn đá rơi xuống đất.
“Còn chưa giới thiệu nhỉ. Tôi là người phụ trách toàn bộ kế hoạch của chương trình này, cũng là người đến đây để đòi nợ.”
“Tôi họ Lâm, Lâm Quan Nguyệt.”