Mấy tên săn trộm cũng không lành lặn gì, hai người gãy xương tay, một người chấn thương sọ não. Cũng may là tình huống không quá nghiêm trọng, hơn nữa vì bọn chúng dùng súng nên có thể coi hành động của nhóm khách quý là hành động tự vệ. Có điều Hồ Điệp vẫn bị chú cảnh sát dạy bảo một phen vì tự ý sử dụng vũ khí nguy hiểm.
“Nếu không biết dùng loại súng ống này thì sẽ rất nguy…” Chú cảnh sát nói một nửa thì ngừng, bởi vì hắn nhớ đến phương pháp nhắm bắn cực chuẩn của Hồ Điệp, “Khụ, tóm lại là nếu như gặp phải những tình huống thế này thì nên giả vờ không biết, cứ nhanh chóng rời khỏi hiện trường rồi báo cảnh sát sau.”
Đương nhiên Hồ Điệp không quá am hiểu chuyện giao tiếp với cảnh sát chính phủ. Cậu ta ngơ ngác nhìn chú cảnh sát, rõ ràng đã là một thanh niên trưởng thành nhưng lúc này lại có hơi ngây thơ.
“Chú cảnh sát” bằng tuổi có cảm giác không khác nào ăn hiếp con nít.
Cuối cùng vẫn là Trần Thâm đứng ra nói chuyện: “Bạn của tôi là người đam mê bắn súng, tay nghề khá tốt, có chút tài năng nên cũng to gan. Ban nãy tình thế cấp bách, cho nên mới không quá chú ý.”
“Ừ ừ, lần sau nhất định nhớ phải bảo vệ bản thân trước, không đúng, không được có lần sau.”
Chú cảnh sát mang ba tên săn trộm, công cụ thu được và chim chóc quý hiếm lên xe, sau đó đạp chân ga rời đi. Trước khi đi hắn còn quay đầu nói sẽ gửi thư khen ngợi bọn họ, song bị từ chối khéo.
Mấy người ở lại trước cửa thôn hai mặt nhìn nhau: “Trở về ư?”
“Trở về đi, sắp đến giờ ăn cơm rồi, nghe nói đồ ăn buổi tối đều do Salman làm.”
Rốt cuộc thực đơn do người yêu của Tà Thần chiêu đãi vẫn là thứ hấp dẫn nhóm người Hoang Vu Chi Giác nhất. Bọn họ trở lại thôn thì bị mọi người ùa ra vây quanh, còn bị thôn trưởng lôi kéo hỏi chuyện: “Con trai lợi hại, con gái lợi hại!”
“Các cháu đều học võ phải không? Thân thủ thật tốt.”
“Chuyện này hả…” Nhóm người Văn Lý vuốt cằm, bọn họ châm chước từ ngữ, không biết nên dùng lý do gì phù hợp.
“Ồ, đây là quy định của công ty, trong thời gian nghỉ ngơi thì tích cực tập thể dục, bởi vì sẽ phải tham gia trại huấn luyện sinh tồn.” Giọng nói chậm rãi của Nhậm Dật Phi từ đâu vang lên.
Chỉ thấy trong tay hắn là một cái lồng dế, Nhậm Dật Phi bước qua ngưỡng cửa từ từ cùng với một ông cụ.
“Công ty game còn có quy định này?” Mọi người khó hiểu.
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn không trung: “Không còn cách nào khác, khoảng thời gian tăng ca đó có quá nhiều tin tức nhân viên đột tử, cho nên mới có quy định này, để nhân viên làm việc trong văn phòng có thời gian thiêu đốt calo.”
“Vậy cũng tốt ha.” Bọn họ tưởng tượng ra khung cảnh rèn luyện tập cơ chạy bộ các kiểu.
“Còn không phải sao, ông chủ nói những người xinh đẹp càng phải tập thể dục nhiều, tránh cho ra cửa bị người khác bắt nạt. Vì vậy mấy người đẹp đều đi tập thể dục, chỉ có người xấu là ngồi yên một chỗ.”
Nhân viên văn phòng bụng phệ X:……. Bắn lén trúng đích rồi cảm ơn.
Nhậm Dật Phi chỉ giải thích có lệ nhưng mọi người đều tin lời hắn. Thế giới to lớn, chuyện lạ trên đời nào cũng có, đương nhiên có một công ty kỳ cục như vậy tồn tại cũng không khó hiểu.
Mà nhóm người Hoang Vu Chi Giác cũng tùy ý để Nhậm Dật Phi nói bậy nói bạ, bọn họ đều không mở miệng phản bác.
Thành thật mà nói, lúc nhìn thấy Nhậm Dật Phi xuất hiện, thậm chí bọn họ còn có cảm giác vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giống như đám động vật ăn thịt bọn họ vừa bị đàn động vật lông xù ăn cỏ bao vây, suốt quá trình phải cẩn thận giấu hết móng vuốt, quả thật không thoải mái chút nào, mãi cho đến lúc được người giải cứu.
Nhậm Dật Phi chỉ mỉm cười, hắn hoàn toàn hiểu được cảm giác của nhóm người Hoang Vu Chi Giác. Lúc Nhậm Dật Phi mới tiếp xúc với hệ thống đại ác nhân, mỗi lần hắn được ra ngoài đều rơi vào trạng thái lúng túng căng thẳng. Cũng may Nhậm Dật Phi còn được giải quyết mọi cảm giác hoang mang bằng cách đóng phim, chỉ có bọn họ không biết làm thế nào.
“Hay là tôi thành lập một “trại huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã” sau khi nghỉ hưu nhỉ?” Hồ Điệp nghĩ tới cuộc sống sau khi về hưu, cậu ta thật sự không có thói quen làm nô lệ tư bản bình thường sáng đi chiều về.
Trần Thâm cười to: “Vậy chúng ta có thể liên minh với nhau.”
Cô chuẩn bị mở một câu lạc bộ bắn súng sau khi về hưu. Trần Thâm sống không có súng không khác nào thức ăn quên bỏ muối, tẻ nhạt vô vị.
“Tôi vẫn muốn mở một tiệm sách.” Văn Lý nói, cô muốn trải qua cuộc sống bình đạm đọc sách uống trà cắm hoa. Mở tiệm sách không phải vì kiếm tiền, Văn Lý chỉ muốn khiến mình bình tĩnh trở lại.
Sơn Xuyên liếc nhìn mọi người, anh ta vốn không định nói nhưng thấy bọn họ đều đang nhìn mình thì đành nói ra kế hoạch sau khi mình về hưu: “Vẽ quốc họa.”
“Ồ? Không nghe nói anh biết làm cái đó.” Đám người Trần Thâm ngạc nhiên.
“Không biết, bây giờ mới bắt đầu học.” Sơn Xuyên rất bình tĩnh, anh ta muốn tiếp xúc mọi lĩnh vực mà trước đây mình không có cơ hội tiếp xúc.
Hiện tại chỉ còn một mình Kha Bắc. Thoạt nhìn hắn ôn hòa, rất dễ dàng khiến người khác cởi bỏ mọi phòng bị. Song bản thân Kha Bắc lại là người không muốn cho người khác tiến vào thế giới của mình nhất.
“Nhiếp ảnh, nhặt đá, đi du lịch khắp nơi.” Lúc ở Hoang Vu Chi Giác, Kha Bắc vẫn luôn ở dưới lòng đất, sau khi ra ngoài thì lại muốn đi hết mọi gấm vóc non sông. Kết quả không ai để ý đến dự định “đi du lịch khắp nơi” của hắn mà chỉ để ý dự định “nhặt đá”.
“Nhặt đá? Ý là bảo vật trong khu vực khai thác mỏ sao?” Đá vũ hoa Kim Lăng, ngọc bích lụa vàng Gobi, còn có đá sáp ong, mã não Chiến quốc, đá Thanh Điền, đá Kê Huyết, đá Thọ Sơn,…
Nhặt trong nước rồi có thể ra nước ngoài nhặt tiếp, hồng ngọc Myanmar, kim cương Nam Phi, nếu đào được thứ tốt thì có khả năng người khác không đem trả lại, Kha Bắc hoàn toàn cảm thấy không thành vấn đề.
“Lần sau chúng ta hẹn thời gian đi khu khai khoáng chơi đi?” Nhậm Dật Phi đã động lòng rồi, có ai chưa từng ôm mộng săn tìm kho báu chứ?
“Vậy phiền phức A Phi.” Trần Thâm trực tiếp đồng ý, bọn họ vẫn nên đến thế giới bình thường rong chơi.
Sơn Xuyên thuận tiện đề xuất ý kiến: “Đến nơi sản sinh ra ngọc lưu ly, đá quý tốt nhất sẽ tạo ra thuốc màu tốt nhất.” Còn chưa bắt đầu học mà vị này đã chuẩn bị đốt tiền.
“Bên đó không phải chiến khu hả?” Nhắc tới lưu ly tốt nhất, đương nhiên là Afghanistan.
“Thì có sao đâu.”
“Ừ nhỉ.”
Đoàn người vô cùng náo nhiệt, đã hoàn toàn quên mất đề tài trò chuyện từ đầu. Nhân viên công tác há hốc mồm ngạc nhiên, cảm giác chính mình không có cách nào tham gia quần thể kỳ diệu này cho được.
Về phần khán giả trong các kênh livestream, bọn họ còn tưởng rằng mấy người kia nói giỡn, cho nên cũng hùa theo khán giả khác đùa vui, nói nguyện vọng sau khi mình về hưu, sẽ làm công việc gì.
“Nếu về hưu, trong tay còn có đủ tiền trợ cấp, tôi muốn xem toàn bộ phim truyền hình và phim điện ảnh mà trước kia mình không có tiền xem.”
“Tôi thì muốn học nhạc cụ, gì cũng ok hết.”
Hạc Quân ngồi một bên mỉm cười nhìn mọi người. Là một yêu linh trường thọ, y không có cảm giác thời gian trôi mãnh liệt giống vậy, cho nên Hạc Quân không hiểu tâm tình và ước nguyện của họ. Có điều y vẫn cảm nhận được không khí thoải mái mà nhóm người mang đến.
Thật sự rất thần kỳ, một đám người mang trong lòng thật nhiều vết thương, trái tim tràn ngập hơi thở thô bạo, cuối cùng lúc ngồi xuống cùng nhau lại vô cùng bình thản.
Hạc Quân nhìn về phía Nhậm Dật Phi ngồi giữa đám người: Bởi vì có cậu ấy điều hòa quan hệ sao?
Đột nhiên y biết mình phải vẽ gì rồi.
Ban đầu tổ chương nói mong là bọn họ có thể dùng cách thức gì đó tuyên truyền thôn này, Hạc Quân vốn ngay thẳng đơn thuần liền bắt đầu cân nhắc chuyện vẽ cảnh thôn.
Cổ nhân bọn họ đều như vậy, đi du lịch nơi nào mà cảm thấy thoải mái thì tức cảnh sinh tình, nếu không làm một bài thơ, thổi sáo gảy đàn thì cũng là vẽ tranh. Hạc Quân cũng giống thế.
Đáng tiếc vì chuyện săn trộm nên hôm nay y không có linh cảm sáng tác. Cứ nghĩ rằng Hạc Quân phải thất vọng, rốt cuộc hiện tại lại xuất hiện linh cảm.
“Nhưng thiếu một người.” Hạc Quân vừa mới nghĩ thầm, Salman đã từ trong bước ra.
Hắn đi đến sau lưng Nhậm Dật Phi song không nói chen vào hay lên tiếng gọi người. Salman mặc quần áo giống Nhậm Dật Phi như đúc, trên người không vương mùi khói dầu, quả thật không giống người đi ra từ nhà bếp.
Nhậm Dật Phi cũng không quay đầu lại nhưng hắn cảm giác được, thế là ngoái đầu mỉm cười với Salman. Cả hai đều không nói lời nào, vậy mà suốt quá trình đều vô cùng ăn ý.
Bữa tối hôm nay đều do Salman làm. Hắn sử dụng toàn bộ nguyên liệu của thôn: Măng tươi, rau rừng, nấm rừng, đậu hủ già, dưa muối nhà nông, lợn đen, gà nuôi trong rừng trúc, chuột trúc mập mạp, cá trong suối,…
Trước đây Salman vốn chỉ biết nấu mì ăn liền, nhiều nhất là thêm một cái trứng gà và giăm bông thôi. Nhưng rồi trải qua nhiều năm học tập, cuối cùng bây giờ Salman đã trở thành một đầu bếp tiêu chuẩn.
Nhậm Dật Phi ôm chén cơm, bởi vì muốn làm gương tốt cho người hâm mộ nên hôm nay hắn không hề kén ăn, món nào cũng ăn nhiệt tình, đương nhiên thịt kho tàu vẫn là món ăn khoái khẩu nhất.
“Nghe tổ chương trình nói lợn nơi này đều được nuôi trên núi, ăn khoai lang mà người dân nuôi trồng, lượng vận động rất hợp lý và khoa học.” Nhậm Dật Phi gắp một miếng thịt kho tàu vừa mềm vừa thơm, a một tiếng cắn xuống.
“Anh định mua ba con.” Salman lặng lẽ gắp dưa muối xào măng bỏ vào chén A Phi, “Nếu em muốn ăn thì anh nói bọn họ xử lý rồi gửi về nhà.”
“Vâng, nhưng có bao nhiêu con lớn rồi?”
“Chắc là mười mấy con.” Salman cũng không quá chú ý, thậm chí hắn còn không đi tới trại nuôi heo xem thử, lúc nấu ăn chỉ tùy tiện hỏi thêm mấy câu.
Nhậm Dật Phi đã gắp miếng thịt kho tàu giống hình mạt chược: “Mua mười con đi. Mang về làm quà tặng mọi người cũng được. Thịt này ngon hơn thịt chúng ta mua ngoài siêu thị, nghe nói là lợn lai tạo đặc biệt. Em còn tưởng chúng lớn lên chậm, sinh hoạt hợp lý thì ưu điểm ở đâu? Hóa ra là thịt ăn rất ngon miệng.”
“Thật sao? Vậy em nếm thử món tráng miệng này đi, sữa bò địa phương đó.”
Bên cạnh bát cơm của Nhậm Dật Phi còn có một bát sữa bò đông hai tầng mà người khác không có, cực kỳ thơm phức.
Trong phòng làm việc của nhân viên công tác.
“Sao rồi?” Tổng đạo diễn hỏi trợ lý.
“Chưa đến một ngày, lượng tìm kiếm của thôn đã tăng gấp sáu lần, hơn nữa có người gọi điện tới đây dò hỏi chuyện lợn đen, hình như muốn mua một con.” Trợ lý ngẩng đầu.
“Sản phẩm làm từ trúc thì sao?” Tổng đạo diễn lại hỏi.
“Ngài đừng gấp, trong thời gian một buổi chiều thôi đã có hai mươi mấy người gọi điện, bọn họ muốn đặt hàng sản phẩm từ trúc. Có một khách VIP đặt những 3000 va li nhỏ bằng trúc, nói muốn đóng gói sẵn.”
Tổng đạo diễn vươn tay vỗ vỗ cái bụng mình: “Được.”
Mới qua một ngày mà đã có người chú ý đến thôn, hơn nữa còn bắt đầu dự định mua bán, đây là dấu hiệu tốt.
Đâu chỉ là dấu hiệu tốt thôi đâu? Chương trình này đã sớm bạo đỏ.
Diện mạo mỹ nhân, khí chất xuất chúng, thân thủ nhanh nhẹn, sự tồn tại ưu tú thế kia đúng là tự mang nhiệt độ đề tài. Trong khi số lượng còn nhân 9, quả thật sinh ra là dành cho hotsearch.
Không biết có bao nhiêu người qua đường, đơn giản chỉ là lúc lướt ngang lỡ liếc mắt một cái (ảnh chụp hoặc video), cuối cùng liền mò vào xem, không thể tự kiềm chế.
“Nhân tài ưu tú thế này mà bắt bọn họ đi làm nhân viên kiểm duyệt quần què gì đấy, đúng là bị khùng.” Nhóm người đại diện có khứu giác nhanh nhạy đều đã nhìn trúng khách quý trong đó. Bọn họ không quản được Nhậm Dật Phi và Salman, thế nhưng người khác thì có thể đi? Dù sao bọn họ cũng không bóc lột nhân viên, thậm chí còn mạnh hơn một cái công ty nhỏ rách nát.
“Chờ bọn họ nghỉ việc, liền đi cạy góc tường!”
Hoang Vu Chi Giác đang vươn một sợi râu nhìn trộm:…
Mấy người mới nhỏ, mấy người mới rách!