“Chú ý theo dõi, nếu có người đăng tải video qua màn của “Láng giềng” thì lập tức báo ngay cho tôi biết.” Salman mặc thêm áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.
Chuyện ám sát không thể kết thúc nhanh như vậy. Mặc dù trong tay hắn có đạo cụ mà Thiên Hồng đưa cho gã người chơi mới kia nhưng Salman vẫn phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ lão lộ ra nhiều sơ hở hơn.
Đã đến lúc phải làm mọi chuyện ầm ĩ lên rồi, sau đó là một màn chia ly đầy “bi thương”.
Ngay lúc này, tại một cánh đồng rộng lớn hoang vu nào đó ở khu Đông Tinh, Nhậm Dật Phi đang xanh mặt hoảng hốt.
Ngay từ đầu tinh linh hướng dẫn nói “phi thoi”, hắn còn tưởng “phi thoi” là mấy thứ giống như khoang thuyền vũ trụ, không nghĩ đến là cái loại này.
Một lỗ vuông ở trước mảnh đất nhà hắn sụp xuống, tiếp theo là một khối hình lập phương thủy tinh giống như thang máy được nâng lên, cửa mở ra, sau đó…
“Ngài có ổn không?”
Nhậm Dật Phi không đáp, hắn sợ mình vừa mở miệng sẽ nôn ngay lập tức.
Cứ tưởng tượng đến cảnh mình ở trong một quả bóng nảy ngã trái ngã phải liên tục, Nhậm Dật Phi thật sự không chịu nổi.
Hắn là một người không say xe, không say tàu, cũng không say máy bay nhưng giờ phút này Nhậm Dật Phi có cảm giác như chân mình đang đứng trên bông, dạ dày cũng muốn sôi trào theo.
“Mấy người kêu thứ này là phi thoi?”
“Tại nó nhanh ạ.” Tinh linh hướng dẫn vội vàng giải thích, nó nói “vèo” một cái là đến nơi nên gọi là phi thoi.
Nhậm Dật Phi không còn lời nào để nói.
Có điều đúng là rất nhanh.
Hiện tại Nhậm Dật Phi đang đứng trên một kiến trúc bán nguyệt màu than chì, tựa như là vỏ trai lớn đang mở ra, bên trong là một hình trụ chiếu sáng, bốn phía có vô số khối lập phương thủy tinh nổi lên, muôn vàn người chơi đi ra từ trong đó.
Hắn nhìn quanh cẩn thận vài lần, bọn họ đều là con người, hơn nữa còn là người phương Đông mang đường nét điển hình của Châu Á.
“Cứ tưởng mới xuống máy bay trong nước.” Nhậm Dật Phi chậm rãi hít thở.
“Người chơi được chọn lựa đều đến từ những quốc gia có cùng nền văn hóa. Có điều thỉnh thoảng cũng có vài trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như người da trắng gốc vàng, hoặc là người da đen gốc vàng.” Tinh linh hướng dẫn cân nhắc những lời mà ký chủ nó có thể hiểu được.
“Ồ? Nói vậy có nghĩa là tôi còn có thể gặp được anti fans và fans nữa à?”
Nhậm Dật Phi xoay chiếc mũ ngư dân của mình lại rồi cúi đầu đi ra khỏi khối lập phương.
Bầu trời rộng lớn phía trên đã bị hoàng hôn nhuộm thành sắc đỏ cam ấm áp, trong nháy mắt còn có một bầy chim tước nối đuôi nhau bay ngang.
Nhậm Dật Phi mặc quần jean phối với áo sơ mi trắng, bên ngoài choàng thêm áo khoác xa xỉ, dây giày bốt cổ thấp được thắt chặt. Ngoại trừ khí chất xinh đẹp và đôi chân thon dài ra thì không còn điểm nào khác thường nữa.
Có điều nếu người qua kẻ lại trên đường vô tình liếc mắt một cái sẽ không nhịn được mà dừng lại một chút.
Nơi hắn đi qua giống như bị ấn nút tạm dừng, đám người qua đường khắc chế bản thân mà nhìn Nhậm Dật Phi chằm chằm, ánh sáng trong mắt đều muốn cháy thành tàn tro, mà bọn họ cũng không dám đến quá gần Nhậm Dật Phi, cùng lắm chỉ huýt sáo hoặc làm vài động tác hạ lưu với hắn.
Nhậm Dật Phi tùy tiện nhìn qua rồi thu hồi ánh mắt, mấy thứ này chẳng có gì khiến hắn phải hao tâm để bụng.
Người trên đường ăn mặc đủ loại phong cách, không quan trọng tiết trời, không câu nệ giới tính, ngay cả đại tráng cao to đen hôi để lông rậm khắp người hay người yêu thích khỏa thân cũng không thiếu.
Đột nhiên một cô gái nhỏ cầm dây xích đi ngang qua Nhậm Dật Phi, có điều thứ đeo vòng cổ bằng da đi theo phía sau cô bé không phải là động vật mà là một người đàn ông đang thở hổn hển, cả người của đối phương đổ đầy mồ hôi, không khí xung quanh đều trở nên khô nóng.
Nhậm Dật Phi chỉ từng nghe kể chứ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy mấy sở thích táo bạo như vậy nên không nhịn được liếc mắt sang vài lần.
Cô bé kia nhìn thấy hắn, đôi mắt hơi sáng lên, cô mỉm cười đầy thâm ý: “Tôi có thể bảo hộ anh, thử chút không?”
Người đàn ông theo sau nghe vậy lập tức ngẩng đầu trợn mắt với Nhậm Dật Phi, hệt như đang cảnh giác và đe dọa một con chó lạ đến cướp xương của mình vậy.
“Không hứng thú.” Nhậm Dật Phi tránh ra.
Bởi vì không có pháp luật trói buộc nên người chơi đều thoải mái bộc lộ bản tính, yêu thích ma quỷ gì cũng có, nếu vô tình nhìn thấy thì chỉ ước mình có thể… khoan, mù khoảng chừng là hai giây.
Song nếu tạm gác mấy thứ làm cay mắt này sang một bên thì đường sá cũng không giống như trong suy nghĩ của Nhậm Dật Phi lắm. Xung quanh con phố rất sạch đẹp, không có bụi bẩn rác rưởi, cũng không có xung đột cãi vã, trộm cắp hay cướp bóc vân vân.
“Chủ thành là do chính phủ quản lý, những hành động trên đường như ẩu đả, quấy rối, cướp bóc, vứt rác,… đều bị cấm. Nếu bọn họ muốn tiếp xúc thân thể với ngài, bọn họ sẽ nhận thẻ vàng ngay lập tức.”
Tinh linh hướng dẫn bổ sung: “Ngoài ra, những cửa hàng kinh doanh lớn nhỏ có giấy phép đều được hệ thống bảo vệ, không cho chép người chơi đánh phá cướp đoạt. Nếu làm trái với quy định thì sẽ bị trừ số sò trắng, sau khi trừ xong sẽ bị giảm điểm sinh mệnh.”
Nhậm Dật Phi cứng họng: À xin lỗi, tại hắn đề cao con người chứ không phải xem thường hệ thống nha.
Con đường đá phiến trải dài không có điểm cuối, Nhậm Dật Phi đi ngang qua hàng cây xanh mát hai bên đường và những bệ ghế dài dưới tán cây. Trong nháy mắt, dường như hắn đã về với thế giới hiện đại.
Dọc con đường đá xám là hàng loạt tủ kính của cửa hàng, có không ít hàng hóa được trưng bày trong đó, thậm chí còn có hoa và cửa hàng đồ chơi nữa.
Ánh hoàng hôn trên đỉnh đầu cao rộng hòa vào tia sáng lấp lánh của đèn thủy tinh bên đường và những tấm kính của mấy tòa nhà chọc trời, làm cho thế giới xung quanh biến thành một bức tranh có gam màu ấm áp.
Mọi thứ đều tốt đẹp.
Chỉ tiếc là không nhìn thấy những người bận rộn đi học đi làm, cũng không thấy những nam thanh nữ tú cười đùa dạo phố.
Nhậm Dật Phi chớp chớp mắt, hắn trở lại hiện thực. Được rồi, so với con phố rất giống đô thị của loài người này thì Nhậm Dật Phi càng cảm thấy cánh đồng hoang vu của hắn đáng yêu hơn.
Đúng thật nơi này rất đẹp, rất thơ, cho dù là đèn đường thủy tinh tinh xảo hay những bồn hoa đủ loại sắc màu thì đều khiến cho người xem có cảm giác đang chiêm nghiệm vẻ tinh túy của nghệ thuật.
Có điều sau khi kết hợp với người chơi thì nơi này lại có chút kỳ quặc.
Khung cảnh càng đẹp, càng hài hòa thì càng làm cho người chơi trở nên quái gở.
Mọi thứ đều giả dối.
“Đi qua con phố này, đến một ngã tư đường thì rẽ trái rồi đi tiếp mét sẽ đến nơi.” Tinh linh hướng dẫn nhắc nhở Nhậm Dật Phi.
Vì thói quen nên hắn đang đi dạo ở bên phải con phố. Nếu muốn đi sang bên trái ngã tư đường, Nhậm Dật Phi phải qua đường.
Trên đường cái là ô tô, xe ngựa và xe kéo, tất cả đều xa hoa lạ thường. Trong xe có một hoặc vài người chơi quần áo chỉnh tề sang trọng đang ngồi nói chuyện. Người chơi hai bên đường phố đều nhịn không được nhìn theo, ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.
“Tài xế trên xe đều là người chơi, xe cũng là của họ. Nhưng ở thành Đông Tinh, người chơi muốn đi xe thì phải nộp phí định kỳ, cho nên chỉ có vài người lái xe ra ngoài, xe không nộp giấy phép sẽ bị tịch thu.” Tinh linh hướng dẫn tận dụng mọi thời cơ để giới thiệu cho Nhậm Dật Phi.
Người chơi bình thường sau khi rời khỏi phó bản đầu tiên sẽ tìm hiểu và hỏi thăm những thứ này, chỉ có ký chủ của nó là kỳ lạ, cái gì cũng không muốn hỏi, cái gì cũng chẳng hứng thú.
“Có nghĩa là đi xe cũng được xem là một cách thể hiện địa vị?”
Xe trên đường không nhiều, phần lớn người chơi đều đi bộ trên phố. Có thể là vì nguyên nhân này nên ngã tư đường cũng không có đèn giao thông.
Một chiếc xe ô tô chạy ngang qua Nhậm Dật Phi. Hắn thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn mơ hồ ở trong xe, mùi hương caramel vừa đắng vừa ngọt quen thuộc lướt qua chóp mũi rồi biến mất.
Nhậm Dật Phi nhìn xe ô tô đen dài vụt qua. Hắn nhăn mi: Người chơi bánh ngọt.
“Huýt ——”
Đao Nguyệt vừa lái xe vừa quay sang cửa sổ huýt sáo, Salman ở ghế sau xoa xoa thái dương: “Sao vậy?”
“Nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp, không biết tên gì nhỉ… Thôi, biết càng không tốt, ai biết mình sẽ thế này được bao lâu? Không bằng cứ như vậy được rồi, một thoáng kiều diễm, kinh hồng lướt qua.” Đao Nguyệt cười hì hì, cậu ta dùng mấy lời dí dỏm khôi hài để giấu đi nỗi cô đơn trong lòng.
Hoang Vu Chi Giác là thế, đến kẻ mạnh nhất cũng không dám chắc chắn rằng phó bản tiếp theo mình vẫn sẽ sống sót. Thế nên mọi người đều được đâu hay đó, sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai có chuyện ngày mai sầu.
Salman ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh hai bên đường như bức họa cuộn tròn vụt qua, vẻ yên tĩnh của thành phố hòa vào cái hỗn tạp của dòng người.
Thế giới này thật vô vị tẻ nhạt, hắn cũng không biết chính mình tồn tại vì điều gì.
Vì điều gì… chỉ vì sống tạm bợ ngày qua ngày hay cứ vào vào ra ra, hết phó bản này lại sang phó bản khác?
Giữa bóng tối mờ sương, một đôi mắt xuất hiện trước mặt Salman.
Hắn nghiêng đầu, khóe miệng bất giác cong lên.
Cũng không vô vị lắm, vì hắn gặp được một người thú vị rồi này.
Người ở ven đường đang xếp hàng chờ qua ngã tư.
Bên kia có một đội xe ngựa mui trần, mà dẫn đầu sáu chiếc xe ngựa là một chiếc xe ánh kim. Trên xe trang trí vàng bạc đá quý sang trọng, ở bên trong là một cô gái xinh đẹp mỹ lệ che mặt bằng tấm voan ngọc.
Cô mặc một bộ váy lụa đen chấm bi bó sát tôn lên đường cong quyến rũ của cơ thể, bên ngoài bộ váy là lông đà điểu trắng phập phồng theo làn gió.
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn cô, đối phương cũng nhìn thấy hắn.
Đôi môi khiêu gợi dưới khăn voan hơi giương lên.
Lúc xe ngựa đi ngang qua người Nhậm Dật Phi, một tấm thẻ bài đỏ từ ngón tay thon dài của cô gái bay ra. Nhậm Dật Phi duỗi tay bắt được thẻ bài, xe ngựa cũng chạy như bay về phía trước, kéo theo một trận gió thơm xa hoa nồng nặc.
Xe của người nọ đi được không lâu, sáu chiếc xe ngựa ở phía sau cũng nối đuôi nhau theo sát, bên trong là những mỹ nam mỹ nữ đủ loại khí chất phong tình, tựa như ẩn chứa vẻ đẹp của cả một thời đại.
Có điều khí chất của sáu người này không giống như cô gái trên chiếc xe ngựa đầu tiên, vẻ đẹp của cô càng giống như thanh gươm sắc bén đâm thẳng vào trái tim của kẻ đối diện.
“Đầu bảng của Xuân Vũ Lâu.” Người chơi trên đường nuốt nước bọt dõi theo.
Tên này quả thật rất “khu đèn đỏ”. Nhậm Dật Phi vốn là người không biết gì nhưng vừa nghe cái tên xong cũng đoán ra được thân phận của bọn họ —— là những người làm ăn buôn bán, chẳng qua thứ buôn bán là da thịt mà thôi.
Đoàn xe đi qua câu được một mảnh xuân tâm rạo rực, thứ để lại trong gió là chút hương thơm lưu luyến.
Tấm thẻ bài đỏ cũng có mùi hương này, phía trên dùng bút kim tuyến vàng viết Xuân Vũ Lâu khai trương ngày X tháng X vào một hôm nào đó, mặt bên trái còn có dấu môi.
“Là thẻ bài của người đầu bảng đưa, này là dấu môi của nàng.”
Người đàn ông bên cạnh Nhậm Dật Phi nuốt nước bọt, hận không thể cướp được.
Nhậm Dật Phi ném thẻ bài vào thùng rác, sau đó hắn đè mũ của mình xuống rồi đi qua đường.
“Hậu Kỳ Kim Điểm?” Tên của phòng làm việc thật kiêu ngạo, vị trí thì lại nằm trong một con hẻm hẻo lánh.
Trong hẻm có vài cửa tiệm nhỏ rải rác, chẳng hạn như cửa hàng may mặc theo yêu cầu và cửa tiệm bánh ngọt nhỏ.
Mùi hương của bơ sữa hòa quyện với cà phê nồng đậm thổi đến, làm cho người đi qua không khỏi động lòng mà nhúc nhích ngón trỏ.
Nhậm Dật Phi đang đi về hướng phòng làm việc, cuối cùng hắn lại quẹo vào cửa tiệm bánh ngọt bên đường.
Phía trong kệ thủy tinh, mấy chiếc bánh hạch đào được xếp thành một cái tháp, bánh mì nhỏ xinh thì được đặt lên trên một chiếc đĩa sứ, mà bánh mì lớn hơn thì được đặt trong một chiếc giỏ tre, phía dưới lót một tấm giấy trắng có hoa văn.
Hương thơm của thức ăn trộn lẫn vào nhau nhưng không cảm thấy khó chịu chút nào, hơn nữa lại còn vừa ngọt vừa thơm.
Nhậm Dật Phi chợt nhớ đến người chơi đã gặp trong phó bản vừa rồi, trên người của đối phương có một mùi hương, đó là hương vị hấp dẫn nhất mà Nhậm Dật Phi từng ngửi qua.
Không biết người nọ dùng nước hoa gì nhỉ.
“Hai phần hạch đào bơ, hai bánh vòng ngọt, hai phần chocolate, hai bánh tart trứng, hai bánh khoai môn,…”
Chủ tiệm hơi sửng sốt:
“Phía trước có giá thưa ngài.” Vật liệu trên cửa hàng vốn rất đắt, ông bán được cũng không tốt mấy. Hơn nữa giá cả đã niêm yết bên ngoài, không thể giảm được.
Không ngờ đối phương chỉ gật đầu:
“Đóng gói toàn bộ đi.”
Tinh linh dẫn đường im lặng chờ đợi, nó phát hiện chỉ có lúc ký chủ của nó nhắc đến ăn uống thì chỉ số tâm trạng mới hơi thay đổi, còn lại mọi lúc đều là đang “diễn kịch”.
Ban đầu tinh linh hướng dẫn không chắc chắn lắm. Thông qua đồ thị “Tâm tình của người chơi”, nó nhìn thấy chỉ số dao động cảm xúc của ký chủ nó không hề thay đổi. Rõ ràng ngoài mặt hắn vẫn là biểu cảm chân thật không quá máy móc, không hiểu sao chỉ số dao động cảm xúc ——lại bằng không?
Nó chưa bao giờ gặp chuyện như thế này, giống như diễn kịch là một cách thức để hắn sinh tồn vậy.
Có điều hệ thống nhỏ rối rắm thì Nhậm Dật Phi cũng không hay. Hắn cầm lấy túi lớn từ tay chủ tiệm, bên trong là năm sáu loại bánh ngọt khác nhau.
Thái độ của chủ quán cũng nhiệt tình hơn thường ngày. Hóa đơn của người nọ khoảng hai mươi sò trắng, ông ta lời được bốn sò trắng, số tiền này bằng cả một ngày trời của tiệm.
Người làm nghề thủ công thường phải xem tay nghề có tốt không, lại càng phải xem may mắn. Cửa tiệm nhỏ của ông không có tiếng tăm gì, cùng lắm một tháng thu được hai ba trăm sò trắng, kém xa phần thưởng của trò chơi.
Nhưng chủ tiệm bánh ngọt thà cứ như vậy mà sống qua ngày còn hơn tham gia vào phó bản, phần thưởng cao là thật nhưng tỉ lệ tử vong cũng cao là thật.
Nhậm Dật Phi cầm túi bánh đi vào phòng làm việc “Hậu Kỳ Kim Điểm”. Hắn bỏ mũ xuống.
“Xin chào, xin hỏi ngài tìm…” Cô gái trước quầy mở to mắt nhìn chằm chằm vị khách xinh đẹp đứng dưới ánh đèn.
“Mời ngồi, xin hỏi họ của ngài là gì? Xưng hô như thế nào?” Thiếu nữ đỏ mặt lúng túng, tay chân lại rất nhanh nhẹn kéo ghế dựa của mình qua vỗ lên mặt trên, “Ngài ngồi ạ, Ngài muốn dùng gì? Trà hay là cà phê?”
“Trà, cảm ơn.” Nhậm Dật Phi ngồi xuống, hắn mỉm cười với đối phương.
Cô gái đứng trước quầy lễ tân đỏ mặt như trái cà chua chín, đi đường cũng muốn bay lên trời: “Được… Được ạ~”
Một sát sau, người nọ bưng một đĩa sứ có giấy mạ vàng ra ngoài, bên trong là một ly trà, màu trà nâu đỏ dễ chịu, mùi hương cũng thoang thoảng dễ ngửi.
“Hồng trà vừa được đem đến, ngài nếm thử xem có thích hay không ạ.”
Nhậm Dật Phi cầm lấy khay trà, hắn nhấp một ngụm rồi mỉm cười chân thành với đối phương: “Thơm lắm, là cô làm sao?”
Thiếu nữ bị nụ cười của hắn làm cho tim đập chân run, có cảm giác cả gian phòng khách đều sáng lên rất nhiều: “Không khách khí không khách khí.”
“Cưng sao đó Tiểu Tảo? Trà của chị mà.” Cửa mở, một người phụ nữ có mái tóc rối bời ra ngoài. Cô ngẩng đầu nhìn thấy đứa nhỏ bên quầy lễ tân đang nhìn chăm chú một người như cún con, mà người kia là một người đàn ông đang ngồi uống trà không nhìn rõ mặt. Cô lập tức nhíu mày.
“Nghe nói ở đây có chế tác hậu kỳ cho video?” Nhậm Dật Phi buông chén trà, nhìn người phụ nữ đang đến, người nọ chín chắn trưởng thành, giống người quản lý của phòng làm việc hơn.
Đối phương hơi nhướng mày, kinh diễm trong nháy mắt chợt lóe qua.
Cô quay đầu lại trừng mắt với thiếu nữ bên quầy: “Khi nào thì tốt với bà chủ của cưng được như vậy hả?”
Tiểu Tảo cười hì hì đưa cho cô tách trà: “Bà chủ uống trà ạ.”
“Chút nữa tìm cưng tính sổ sau,” Nói rồi người phụ nữ quay sang Nhậm Dật Phi, “Tôi là A Kim, là người phụ trách của phòng làm việc này, chúng ta vào trong nói chuyện chứ?”
“Được.”