Sau khi đám người chơi lâu năm đi rồi thì cháu trai thứ cũng đã biến mất, những người chơi còn lại vẫn đứng yên một chỗ nhìn nhau. Bọn họ muốn nói gì đó để xua tan bầu không khí trầm mặc, song cuối cùng vẫn không có ai lên tiếng.
Chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
“Hay là chúng ta cũng ra ngoài xem thử đi?” Tiểu Mỹ cười gượng với bọn họ, sau đó cô cầm lấy cái chổi ở trong góc hít sâu một hơi, “Dù sao thì cũng tốt hơn cứ mãi ở đây.”
Nói rồi cô liền xoay người rời khỏi sân lớn. Ông lão quét rác muốn tìm cho mình chút dũng khí, ông không thể bị đám thanh niên trẻ này bỏ lại được nên nhìn về phía A Tùng thấp giọng hỏi: “Chúng ta cũng đi vậy?”
A Tùng gật đầu.
Vì vậy Tiểu Mỹ vừa đi, hai người bọn họ cũng một trước một sau ra ngoài, chỉ còn lại người chơi hòa thượng ngồi ở dưới đất không nhúc nhích. Mặc dù rất sợ hãi nhưng hắn vẫn cố gắng an ủi chính mình: “Ít ra chỗ này có ánh sáng, mình mới có thể an toàn.”
Hắn chỉ là một người bình thường, đột nhiên lại bị kéo vào sự kiện quỷ quái thế này, đến ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Hắn biết nguy hiểm thì sao? Cũng đâu có cách nào thoát được? Thôi thì cứ ở yên đây vậy.
Phía bên ngoài lều trúc là bóng đêm đưa tay không thấy năm ngón, chỉ có một khoảng sân phía trước linh đường là hơi sáng đèn. Nhậm Dật Phi khép hờ mắt nửa ngày, cố lắng tai nghe xem đám người kia đã đi cả chưa. Sau khi không nghe thấy gì ở bên ngoài nữa thì mới mở mắt ra.
Hắn nhìn sang bên trái rồi lại liếc sang bên phải. May quá, Nhậm Dật Phi thở dài nhẹ nhõm. Hắn chậm rãi rút thẻ bài ở dưới bàn ra. Đương lúc Nhậm Dật Phi muốn nhìn, đột nhiên một dòng chữ màu vàng kim ở gần mặt đất hấp dẫn tầm mắt hắn.
Hòa, hòa thượng?
Nhậm Dật Phi muốn ho khan mấy tiếng. Hắn nghĩ mình chết chắc rồi.
Chỉ là hắn nín thở một lúc, người chơi kia cũng có không động đậy gì. Hòa thượng đang ngồi ôm đầu run bần bật, một lúc lâu cũng không thay đổi tư thể, cũng không phát ra chút âm thanh. Chỉ có dòng chữ ở trên đỉnh đầu người kia nhắc nhở Nhậm Dật Phi là nơi này có người.
Nhậm Dật Phi cất thẻ bài vào trong áo. Hắn chớp chớp mắt, cuối cùng cũng dám thở ra.
Muốn hắn ngồi yên không nhúc nhích đúng không?
Chỉ là diễn một cái xác thôi chứ gì.
Sau lưng lều trúc của đám thanh niên gác đêm là một cái sân nhỏ, hai bên là hai dãy nhà. Người chơi ở phía sau Nhậm Dật Phi đi tới đi lui không ngừng. Bọn họ cầm đèn tìm kiếm các phòng, đẩy cửa đóng cửa, mở tủ đóng tủ, muốn bao nhiêu ồn ào có bao nhiêu ồn ào.
Nhưng mà người chơi lâu năm đều có nơi muốn tìm, đám người mới chỉ là chạy theo bưng bít một chút, nguyên nhân là tìm kiếm sự bảo vệ từ bọn họ.
“Hình như người chơi lúc nãy đã rời khỏi cửa nhỉ…” Tiểu Mỹ đi đến cửa lớn, cô nhìn thấy dưới mặt đất là giày của cháu trai thứ kia. Cô nhìn sơ qua, hình như cửa lớn này cũng không rắn chắc lắm. Tiểu Mỹ có chút động lòng: Hay là cô cũng ra ngoài xem thử?
Thanh niên thêm dầu vừa lúc cũng đi qua đây, hắn liếc mắt nhìn Tiểu Mỹ: “Làm chuyện ngu xuẩn. Người rời khỏi cửa đều sẽ chết hết.”
Không hiểu vì sao, Tiểu Mỹ nhìn thấy hắn rất tức giận nhưng lại cảm nhận được ý tốt, thế nên cô không ngại da mặt dày mà lại gần hỏi hắn: “Đại ca, xin hỏi, v-vì sao lại chết?”
“Ai là đại ca của cô?” Thanh niên thêm dầu nhíu mày.
“Xin lỗi ạ. Vậy tiên sinh thì sao?” Tiểu Mỹ nhỏ giọng lấy lòng hắn.
Đối phương nhìn cô trầm mặc hai giây, sau đó hỏi: “Có nhớ từ ngữ then chốt trong thẻ bài không?”
“Hỉ tang?”
“Không sai. Nếu nói hỉ tang, vậy thì nhiệm vụ của chúng ta nằm trong phạm vi của tang sự này. Một khi đã rời khỏi cửa thì sẽ bị tính là “phạm vi”, thân phận người chơi sẽ bị hủy bỏ, chắc chắn chỉ có một con đường chết.” Thanh niên thêm dầu không mấy tốt tính nhưng vẫn nhẫn nại giải thích một chút.
“Vậy chỉ có thể hoạt động trong phạm vi chúng ta bị đưa tới thôi sao?” Tiểu Mỹ thấy hắn vẫn còn dễ nói chuyện nên lại đưa ra chút nghi hoặc.
“Không phải.” Thanh niên trước mặt lắc đầu, “Mỗi màn chơi đều không giống nhau, tất cả đều dựa vào phán đoán của từng người. Tốt nhất là nên quý trọng hai giờ này đi, phúc lợi duy nhất mà trò chơi dành cho người chơi mới là thời gian tạm ngừng này đấy.”
Tiểu Mỹ còn muốn hỏi rất nhiều thứ nhưng thanh niên thêm dầu đã xoay người đi mất. Hắn đi về phía sân sau ngôi nhà.
Nhưng mà hắn nói cũng không sai.
Không tới mấy giây, thẻ bài của mọi người đều nóng lên.
Con số đã thay đổi. Ban đầu là [], bây giờ chỉ còn [].
Nhắc nhở của thẻ bài:
[Một người chơi tử vong, “quỷ” đã giải khóa được một phần tám phong ấn.]
“Lời này có ý gì? Có phải là…” Tay cầm thẻ bài của Tiểu Mỹ hơi run, cô cứng đờ cả người, cổ họng cũng phát khô.
Chưa bao giờ cô cảm thấy mình cận kề với cái chết như thế, thật sự có cho nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều.
Song không phải ai cũng giống như Tiểu Mỹ đang không ngừng lo sợ. Đám người chơi lâu năm chỉ tùy tiện liếc mắt đến nội dung thẻ bài rồi lại tiếp tục tìm kiếm manh mối. Một người chơi mới chết trong dự kiến mà thôi, bọn họ cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Đến mắt cũng không thèm chớp một cái.
Bởi vì so với mấy người mới này, thứ bọn họ càng để tâm là “người chơi thứ chín” đã biến mất và “quỷ” hơn.
“Quỷ” đang ẩn nấp bên trong đám người chơi. Bọn họ còn không biết người bên cạnh có phải là quỷ hay không. Thế nên trừ bản thân bọn họ ra, ai cũng không đáng tin cả.
Mà cái người thứ chín thần bí kia…
Phải tìm ra cho bằng được!
Phía bên này, trong linh đường vẫn không có động tĩnh gì khác, người chơi hòa thượng cũng không ngẩng đầu lấy một lần.
Nhậm Dật Phi nhìn chằm chằm người chơi ở bên đó, hắn bỗng muốn làm vài chuyện to gan. Trong lều trúc, một tay thiếu niên vẫn cầm bài, trên mặt là nụ cười đắc ý, còn một tay ở dưới bàn lại rút thẻ bài ra xem.
Hiện tại đã có hai nhắc nhở. Một là “Người khác ghét bỏ cái gì, nó ghét bỏ cái đó”. Hai là “Một người chơi tử vong. Quỷ giải khóa phong ấn.”
Nhậm Dật Phi hơi trầm ngâm suy nghĩ. Nói về nhắc nhở thứ nhất, theo giải thích của hắn chính là: Quỷ rất để ý đến việc ai đó bất kính với người chết. Kết quả của việc làm cho “Người khác ghét bỏ” là bị phơi sáng. Vậy nên đây cũng là thứ làm cho “nó” ghét bỏ.
Ai sẽ để ý đến việc bất kính với người chết?
Người nhà của người chết ư? Bỏ đi, Nhậm Dật Phi liếc mắt là biết mấy người trong linh đường kia cứ quái quái thế nào. Đến ngay cả hắn là người ngoài cũng cảm thấy không thích hợp.
Vậy bản thân người chết thì sao? Người mà mọi người thường nói là trưởng bối ôn hòa dễ gần, bà Xuân Chi?
Trong đầu Nhậm Dật Phi khoanh tròn đỏ cái tên này rồi ghi một dấu chấm hỏi, sau đó hắn phân tích đến mấy “diễn viên” đã lên sàn kia.
Ban đầu có chín người, lên sàn tám người, một người tử vong, trong đó có một người là quỷ.
Bọn họ gọi là gì? Người chết dự bị à?
Diễn viên họ Nhậm – cả đời không biết chữ may mắn viết như thế nào – Dật Phi lại lần nữa hạ quyết tâm: Trong lúc người chơi đối mặt với nguy hiểm này nọ, tôi lựa chọn làm một NPC nhân hậu tốt bụng kính già yêu trẻ yêu tổ quốc yêu đồng bào.
Thế là NPC Nhậm Dật Phi bắt đầu phân tích đến việc quan trọng thứ hai: Người chơi tử vong tỉ lệ thuận với năng lực của Boss.
Việc này không những quan trọng mà còn rất nghiêm trọng. Nhậm Dật Phi không khỏi nhíu mày. Nói cách khác chính là, số lượng người chơi tử vong càng nhiều thì năng lực của Boss sẽ càng cường đại. Đây quả là một tin tức không mấy may mắn.
Bởi vì loại Boss này là kiểu quỷ quái cần thời gian để “nâng cấp”, thế nên càng về sau người chơi sẽ càng gặp nhiều công kích ác ý. Trò chơi này cũng quá xấu tính rồi đấy.
À mà đợi chút, hình như hắn đang là NPC mà nhỉ?
Nhậm Dật Phi quên mất. Vậy thì trước mắt vẫn chưa có gì đáng lo.
Lúc giờ Tý sắp trôi qua, đám người chơi lâu năm đều trở về sân lớn của linh đường. Ba người chơi mới kia thì không biết đang ở đâu, chỉ là không thấy cùng trở về.
NPC nào đó vẫn luôn lén lút thả lỏng cơ thể lập tức ngồi thẳng lưng nghiêm túc. Hắn tỉnh bơ như ruồi cầm bài giơ lên, trên mặt vẫn là nụ cười đắc ý như lúc trước.
Muốn bao nhiêu chuyên nghiệp thì có bấy nhiêu chuyên nghiệp.
Cháu dâu trưởng nhìn về phía cháu trai trưởng và thanh niên thêm dầu bên kia, nói: “Trao đổi manh mối không? Mỗi người một manh mối hữu dụng. Nhưng mà “quỷ” là ai thì không cần phải nói, tôi biết mọi người đều đoán ra rồi.”
Cháu trai trưởng và thanh niên suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu.
Cháu dâu trưởng không nhiều lời. Cô ta giơ tay lên, một kết giới bán trong suốt từ đâu xuất hiện bao vây bọn họ: “An toàn vẫn là trên hết.” Dứt lời cô ta nói tiếp, “Để tôi nói phát hiện của mình trước. Nhà của bọn họ có năm con gà mái đẻ trứng. Nhưng trong ổ gà có tám quả trứng vẫn chưa bị nhặt đi. Với số lượng trứng này, ít nhất là đã hai ngày không nhặt.”
“Những gia đình nông thôn đều rất coi trọng trứng gà. Nếu nói bọn họ vì một chuyện ngoài ý muốn nào đó xảy ra mà không rảnh lo chuyện heo gà, vậy chỉ có thể là chuyện gia đình có tang. Nhưng mà người chết vì già sao lại để hai ba ngày còn chưa chôn cất? Hoặc là có ẩn tình nào đó, hoặc là hai ngày trước đã xảy ra chuyện gì chăng?”
Cháu trai trưởng lập tức tiếp lời: “Manh mối của tôi có liên quan đến manh mối của cô. Cô nói bọn họ không chôn chất qua hai ba ngày là không bình thường. Tôi lại chính tai nghe được con dâu của người chết nói chuyện với mấy hòa thượng. Bà ta nói phải tụng kinh bảy ngày, con cháu phải quỳ bên cạnh quan tài để làm giảm oán khí của người chết.”
Oán khí?
Không đợi hai người bọn họ thắc mắc, thanh niên thêm dầu trầm ngâm rồi mở miệng: “Quả thật là oán khí. Tôi tìm được một cái giếng cạn ở sân nhỏ sau nhà, dưới đó là một sợi dây thừng đã được sử dụng, phía trên dây thừng còn có vết cào. Tôi cũng nghi ngờ thứ này liên quan người chết.”
Ba cái manh mối nghe qua không mấy quan trọng nhưng khi kết hợp lại thì đúng là hữu ích. Ít nhất bây giờ, bọn họ đều đoán ra được người chết kia hoặc là treo cổ chết, hoặc là bị ghìm chết, nguyên nhân liên quan đến chuyện nào đó xảy ra vào hai ngày trước.
Hơn hết, người thân của người chết có biết rõ chuyện này. Mà nói khó nghe hơn chút nữa, bọn họ còn có thể là người tham gia vào cái chết của trưởng bối.
Manh mối này chắc chắn giúp được bọn họ tìm ra “quỷ” trong đám người chơi.
Nhưng mà bọn họ chỉ nói sơ qua về manh mối mình tìm được chứ manh mối quan trọng thì vẫn không tiết lộ nửa chữ. Ai biết được trong ba người bọn họ có quỷ trà trộn vào hay không?
Cháu dâu trưởng hủy bỏ kết giới. Cô ta cũng không nhắc đến manh mối nữa, còn không quên nói đến “người chơi thứ chín” thần bí.
“Lúc nãy tôi đã đi tìm người kia khắp nơi, xung quanh đều tìm qua, ngay cả nóc nhà cũng không bỏ sót.” Thanh niên thêm dầu lắc đầu, “Giống như hắn có thuật tàng hình vậy.”
“Không. Tôi chắc chắn hắn đã ngụy trang thành NPC.” Cháu trai trưởng không quá tin vào cách nói “tàng hình”. Gã nghi ngờ người thứ chín đang trốn ở đâu đó xung quanh, hoặc là ẩn giấu trong đám NPC, lúc này đang đắc ý cười nhạo bọn họ.
Cảm giác này khiến cháu trai trưởng rất không thoải mái. Gã liền nói tiếp: “Chấp niệm của “quỷ” tái hiện lại phó bản này. So với chúng ta, nó càng hiểu biết từng ngóc ngách của phó bản hơn. Thế nhưng người chơi thứ chín lại có thể ẩn nấp mà không ai phát hiện ra được.”
“Có lẽ thân phận của hắn là một phần của phó bản, dùng để lấy thêm điểm?”
Bọn họ đều để ý người chơi thần bí thứ chín. Bởi vì nếu không biết thì sẽ không làm gì được, không biết sẽ phải dùng nhiều cách loại trừ, không biết sẽ càng có nhiều việc phải bận rộn hơn.
Mà quan trọng nhất là những người chơi lâu năm rất thích khống chế mọi thứ xung quanh. Bây giờ lại xuất hiện một kẻ mà bọn họ không nhìn thấy. Người này không nằm trong phạm vi khống chế của bọn họ, thế nên bọn họ không thể không cảm thấy nôn nóng bất an.
Ban đầu bọn họ nghĩ nơi này rất rộng, nhưng đi một hồi thì lại thấy nó không lớn như bọn họ tưởng tượng. Vậy thì tại một nơi không quá lớn, người cũng không nhiều như thế, người chơi kia làm cách nào biến mất không rõ tung tích?
Lúc ba người vẫn còn nghĩ đến chuyện này thì giờ Tý cũng đã qua, thế giới lại trở về ồn ào náo nhiệt như lúc đầu.
Thiếu niên trẻ ở trước bàn vừa đập bài xuống vừa cười đắc ý: “Em thắng! Tiền đâu bỏ ra hết, tới đây mau lên, mấy anh bỏ tiền ra coi. Nãy em cho nợ giờ không cho nữa nha.” Nhậm Dật Phi vỗ đùi, “Em nói rồi, giờ là thời đại của thần bài A Phi.”
“Chắc chắn là hướng gió không đúng! Đổi chỗ đổi chỗ.” Ba người đối diện không cam lòng ném cho hắn mấy đồng tiền.
Nhưng mà trên đời làm gì có cuộc vui không tàn? Bởi vì Nhậm Dật Phi quá kiêu ngạo sau khi thắng nên chỉ mấy ván sau, hắn đã bị đập cho đứng ngồi không yên. Nhậm Dật Phi bị ba người đối diện chặn bài không ngóc đầu nổi, từ đầu đến cuối hắn luôn đau khổ khóc lóc xin tha không ngừng, cuối cùng Nhậm Dật Phi như bạch tuộc không xương nhằm cứng đờ trên bàn không thèm nhúc nhích nữa.
A Kiệt đi ngang qua buồn cười khinh bỉ hắn: “Cho anh chừa luôn đi.”
Nhậm Dật Phi vẫn không động đậy gì. Thật ra hai cánh tay của hắn đã tê cứng từ hai giờ trước giống như cục đá vào mùa đông vậy. Nhậm Dật Phi ở dưới bàn xoa bóp cánh tay, hết tay này rồi tới tay kia.
Bên phía linh đường vẫn là tiếng khóc than như trước, thanh âm niệm kinh cũng chưa từng ngừng lại. Tinh thần của đám thanh thiếu niên gác đêm là tốt nhất, chỉ có trạng thái của người chơi là không tốt.
Hòa thượng ngồi xoay mặt vào góc tường không nói lời nào, cháu trai thứ mất tích cũng không ai hỏi han.
Cho đến khi ba người chơi mới trở về, nhóm người NPC mới có phản ứng.
“Đi đâu đấy? Nãy giờ tao tìm khắp nơi cũng không thấy mày đâu! Ấm trà bên kia tới một giọt nước cũng không có, mấy thứ đồ bừa bộn bên này cũng không dọn dẹp.” Dì quản bếp vừa kéo Tiểu Mỹ về vừa mắng cô không dứt.
Tiểu Mỹ xin lỗi liên tục, trông qua cực kì nhỏ bé đáng thương.
Chỉ là cô không hề hay biết, bởi vì “không làm tròn trách nhiệm” nên trên đỉnh đầu Tiểu Mỹ xuất hiện một dòng chữ màu vàng kim chói mắt: “Người giúp việc”.
Ông lão quét rác cũng bị bà ta trách cứ mấy câu, trên đầu ông ta cũng xuất hiện một dòng chữ màu vàng kim: “Người quét tước”.
A Tùng là người trở về trễ nhất. Cậu ta bị A Lượng mắng cho một trận, trên đỉnh đầu cũng hiện lên mấy chữ “Người gác đêm”.
Tốn công tốn sức cả một đêm như muối bỏ biển. Cháu trai thứ đã chết, bây giờ lại còn tăng thêm ba kẻ bị bại lộ.
Trên người Nhậm Dật Phi đắp một cái áo mỏng, hắn vẫn luôn nằm nhoài lên bàn.
Hắn thật sự rất mệt. Không phải chỉ vì thức đêm liên tục, cả tinh thần lẫn thể xác của Nhậm Dật Phi đều sớm mệt lả vì phải diễn quá lâu. Nhậm Dật Phi kiếm cớ để bản thân không chơi bài nữa bởi vì hai tay hắn đã sớm không còn cảm giác gì. Nhậm Dật Phi biết mình đã đến cực hạn rồi.
Một chút thôi được không… Cho hắn chợp mắt một chút thôi cũng được.
Nhậm Dật Phi thả lỏng cơ thể. Hắn bắt buộc bản thân phải vào trạng thái nạp điện gấp.
Lúc này, bầu không khí an tĩnh của đêm khuya bỗng nhiên bị một tiếng thét chói tai phá vỡ: “Aaaaaa!!!!!!!”
Nhậm Dật Phi giật bắn người tỉnh dậy, trong mắt hắn đều là tơ máu.