Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

quyển 4 chương 77: cô đảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặt đất không còn nước mưa, máu tươi đã được lau sạch, quần áo vắt khô treo trên dây thừng, gian phòng nhỏ ngăn nước mưa ở bên ngoài, quả nhiên đám người bọn họ không nhìn thấy “chúng nó” nữa.

Mà thi thể người chết cũng đã được dọn ra ngoài hành lang, để lại nhóm người biểu tình thả lỏng đôi chút.

“Meo ô.” Mèo nhỏ cào móng vuốt xuống đất tìm vũng nước đọng đã biến mất không thấy. Nhậm Dật Phi vươn tay ôm nó lên, đặt vào thùng gỗ.

“Cậu là cái gì nhỉ…” Trong đám dân đảo dường như có người biết thân phận nhân vật của hắn, chỉ là không quá thân quen nên nửa ngày không gọi nổi tên. Đương nhiên, có thể lý do là vì thân phận người nọ không phải thân phật thật sự, không biết tên là chuyện bình thường.

“Cố Tinh Dã.” Nhậm Dật Phi mở lời bổ sung.

“Đúng đúng, Cố Tinh Dã, tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Đám tị nạn giả bọc khăn tắm vây quanh hắn hỏi ý kiến.

Chỉ qua vài phút, Nhậm Dật Phi đã làm xong nhiều công việc theo trình tự rõ ràng:

Giải cứu bọn họ khỏi hoàn cảnh khốn cùng. (nhắc bọn họ cách xa nước mưa.)

Sẵn lòng vì tập thể. (Dọn dẹp thi thể.)

Lấy được quyền chỉ huy. (Thông qua một loạt hành động mà khẳng định tiếng nói.)

Trong khi đứng trước bờ vực sinh tử, rất nhiều người quan niệm lối sống bình chân như vại, không có gì phải sốt ruột.

Mặc dù thoạt nhìn tuổi tác đối phương chỉ vừa mới thành niên không lâu, vẫn còn rất nhỏ nhưng mọi người vẫn chờ mong nhìn về phía hắn, hỏi hắn nên làm gì tiếp theo, nghiêm túc xem hắn là người đáng tin cậy nhất lúc này.

À, trừ ba người chơi nào đó là vẻ mặt thờ ơ.

“Chờ đợi.” Nhậm Dật Phi suy nghĩ, đưa ra một đáp án.

“Chỉ chờ thôi sao?”

“Vâng. Bây giờ chúng ta không biết gì bất kỳ thứ gì, so với hành động tùy tiện lỗ mãng thì không bằng ở lại nơi này bình tĩnh chờ đợi bình minh. Có lẽ sau khi hừng đông mọi chuyện sẽ chuyển biến tích cực. Nếu nước rút hoặc có lại tín hiệu, chúng ta sẽ được cứu hộ.”

Một lát sau cũng không có ai có biện pháp tốt hơn, bọn họ cùng thương lượng: “Đều nghe theo cậu vậy.”

Nhậm Dật Phi cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng kho. Trong thời gian ngắn hắn đã thay xong một cái áo thun trắng và quần jean, chân mang giày xăng đan đi ra.

“Đồ bảo hộ vào nước cả rồi.” Hắn cười khổ giũ nước một lượt, sau đó lật ngược đồ nhựa lại đem phơi.

Trên dây thừng của gian phòng hình nấm đã treo đầy quần áo.

“Kẽo kẹt.” Lúc này cửa kính đột nhiên bị người kéo ra, một cô gái trẻ trông có vẻ dày dạn kinh nghiệm đội mũ đầu bếp, đẩy xe đẩy đi vào. Cô rất ít khi nói cười, hệt như một nữ quản gia nghiêm nghị: “Mọi người muốn uống trà gừng không?”

Nhậm Dật Phi không chút để tâm quần áo đối phương đã ướt nhẹp dính vào da thịt, hắn lấy một cái khăn tắm từ trong giỏ khăn bên cạnh đưa qua cho cô: “Chị, choàng lên kẻo lạnh?”

Hắn vừa dứt lời, cô gái mới ý thức được cái gì, rụt rè gật gật đầu: “Cảm ơn cậu nhiều.”

Mọi người trong phòng đều đang dùng ánh mắt cảnh giác nhìn nữ đầu bếp chằm chằm, cũng nghi ngờ mấy tách trà nóng mà cô mang đến. Nhậm Dật Phi là người đầu tiên nhận lấy ly giấy, trà gừng nâu đỏ sáng bóng, còn có mùi táo chín nhàn nhạt.

Hắn uống một ngụm: “Uây, ngon quá, bên trong có bỏ táo đỏ sao?”

“Ừm.” Nữ thanh niên đầu bếp đáp.

Nếu muốn hãm hại dân đảo thì thật sự không cần phải tốn công thêm cái gì vào trà gừng hay táo đỏ, đây là làm chuyện vô nghĩa. Hơn nữa…

Nhậm Dật Phi nghĩ đến lúc đám nhân viên trong trang viên bất đồng quan điểm, ý tứ của bà chủ trang viên rất rõ ràng, cô không can thiệp vào chuyện này, nhân viên bên cạnh cô thì lại muốn cứu người trở về. Không phải hắn nói cho vui, với thời tiết nguy hiểm như thế mà xuống núi thì chỉ có thể là đi tìm chết. Ở lại trang viên, cho dù có bẫy rập thì cũng là chuyện từ từ tính tới.

Người trong trang viên muốn hại bọn họ, vậy quan điểm “bất đồng” đó chỉ là một màn kịch dư thừa.

Nhậm Dật Phi không biết lập trường của nhân viên trang viên là gì, hắn chỉ tin vào phán đoán của bản thân mà thôi.

Lại nói, nhóm người chủ nhân trang viên có hơi đặc biệt, thậm chí ông lão điên loạn ngoài cửa không hề giống họ, cũng không giống với đám dân đảo chạy nạn, có điều ông ta không phải người chơi.

Phó bản này, thú vị đây.

Hắn uống xong trà nóng nhưng không có chuyện gì xảy ra, những người khác cũng lần lượt cầm lấy ly trà.

Vừa nhấp một ngụm trà gừng, thân thể đều trở nên ấm áp, mấy tị nạn giả khoác khăn tắm uống trà nóng, cảm giác chính mình lại về đến nhân gian.

“Cảm ơn cô.” Bọn họ ngại ngùng nói lời cảm ơn với nữ đầu bếp. Rõ ràng được cô ấy giữ lại và giúp đỡ mà còn hiểu lầm người ta, đúng là không khỏi xấu hổ lẫn áy náy.

“Đừng khách khí, chức trách của tôi mà.” Cô gật đầu rồi đẩy xe rời khỏi gian phòng nhỏ.

Tị nạn giả trong gian phòng hình nấm lần nữa ngồi xuống nền đất thành một vòng tròn, trạng thái tinh thần bọn họ lúc này đã tốt hơn rất nhiều. Có lẽ là vì khăn tắm mềm mại xoa dịu tâm tình, có lẽ là vì hơi ấm tỏa ra từ trong cốc trà gừng, cũng có lẽ là vì bọn họ có người dẫn dắt.

Nói tóm lại, cảm xúc mọi người dường như bình ổn trở lại, rất dễ câu thông trò chuyện.

“Mọi người có thể nói với tôi là mọi người nhìn thấy cái gì không? Có thể chúng ta sẽ tìm được tin tức gì hữu dụng trong đó.” Nhậm Dật Phi vừa nói vừa tìm kiếm trong ba lô, “Ai nha, không có giấy bút. Thôi vậy, mọi người cứ tùy tiện nói cũng được.”

“Hay là để tôi bắt đầu trước nha? Tôi là Cố Tinh Dã, nam, tuổi, học sinh…”

Bọn họ thấy hắn nói đầu tiên, mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng ngoài miệng cũng không ngại, nói ra thông tin của chính mình.

Trừ Nhậm Dật Phi thì trong này có mười hai người, tám họ, nghề nghiệp đều liên quan đến ngư nghiệp, thế nhưng bản thân bọn họ lại không giống ngư dân.

So với diện tích hòn đảo, người dân nơi đây ít ỏi như thế nhưng có đến tận tám họ? Đương nhiên chuyện này không bình thường, vậy mà cũng không có NPC nào cảm thấy kỳ quái.

Ba người chơi nhìn chằm chằm những người trước mặt, không, nói chính xác là bọn họ đang nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi, nghiên cứu từng biểu tình, động tác và lời nói của hắn.

Bọn họ không cần phải phát hiện người nọ có nói dối hay không, chỉ cần hắn xuất hiện thứ gì khác thường là sẽ dễ dàng bị nhìn ra dấu vết.

Nhưng mà hiển nhiên là mấy người chơi cứ chuyển tới chuyển lui nghi ngờ trên người mình tới nghi ngờ trên người hắn, không phát hiện cái gì.

“Không, NPC này không phải.” Thiếu nữ nhỏ nhìn Nhậm Dật Phi, đưa ra kết luận.

Trông thanh niên NPC trò chuyện thoải mái vui vẻ thế thôi, thật ra hắn luôn ở trong trạng thái sợ hãi không tên, căn cứ vào độ run rẩy nhè nhẹ nơi đầu ngón út là chứng minh hết thảy.

Không có người chơi nào có thể khống chế bản thân mình đến mức này, đây là một loại bản năng.

Không ai có thể tự lừa gạt bản năng của chính mình.

NPC kia chỉ đang giả vờ bình tĩnh, lúc hắn nói chuyện thể hiện rất rõ, thường thường sẽ nói mấy câu mâu thuẫn trước sau, hơn nữa còn có động tác nuốt nước bọt, cực kỳ căng thẳng.

Cô gái mắt kính cũng đưa ra kết luận không khác mấy.

Giữa người chơi và NPC có rất nhiều điểm khác biệt, cho dù là ngụy trang giả thì trên người cũng sẽ tồn tại vài chỗ mất tự nhiên. Cô đã nhìn chằm chằm người nọ lâu như vậy, thỉnh thoảng thanh niên NPC sẽ có vài hành động nằm ngoài dự đoán của cô, có điều những hành động “ngoài dự đoán” này không thuộc phạm vi “bất thường”.

Chỉ là một NPC có chút thông minh và liều lĩnh, không cần để ý đến hắn.

Loại bỏ người nọ khỏi danh sách tình nghi rồi, cô gái mắt kính và thiếu nữ nhỏ đồng thời thu hồi tầm mắt, bọn họ bắt đầu bài trừ những NPC khác, chẳng hạn như người đàn ông trung niên vừa sợ hãi vừa tò mò lúc nãy.

Salman nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng thanh niên ngồi chính giữa hay giây rồi lập tức đi vào đám người, đến vị trí trung tâm.

Hắn vừa mới hỗ trợ bẻ ngón tay người chết rồi lại xung phong cùng thanh niên kia thu dọn thi thể, vài người biết mặt Salman liền tránh ra nhường cho hắn chỗ ngồi.

Cô gái nhỏ nhìn về phía Salman, không tiếng động hỏi: Anh đang làm cái gì, người chơi.

“Không liên quan tới cô.” Salman hơi mỉm cười.

Cô gái mắt kính nhìn thiếu nữ rồi lại nhìn Salman, cười nhạo một tiếng cũng đi qua đó, hỏi Nhậm Dật Phi ngồi ở chính giữa: “Tôi có thể ngồi xuống không?”

“Cứ tự nhiên.” Nhậm Dật Phi lập tức mở miệng.

Nhậm Dật Phi ngồi ở vị trí trung tâm, mặc dù không nhìn thấy nhưng Salman vừa tiến đến là hắn đã nhận ra ngay. Dưới thời tiết mưa giông vừa nặng nề vừa lạnh lẽo, mùi vị caramel ngọt ngào đúng là làm lòng người trở nên thoải mái.

“Mùi hương này biết lợi dụng thật đấy, ngửi một chút, tâm trạng sẽ tốt lên, hình như mình cũng không ghét cậu ta lắm.” Nhậm Dật Phi suy nghĩ, quay đầu tặng cho Salman một nụ cười.

Salman cũng mỉm cười đáp lại.

Người nhiều, hơn nữa còn gặp chung khốn cảnh, dễ dàng nói ra rất nhiều chuyện. Không đúng, phải nói là Nhậm Dật Phi vừa hỏi, bọn họ liền nói không ngừng như ống trúc đổ nước.

Quả nhiên mấy người dân đảo trước mặt cũng đều nhìn thấy một thi thể ướt dầm dề hư thối theo sau bọn họ như hình như bóng. Nhưng mà chi tiết rõ ràng thế nào, ví dụ như cao thấp béo gầy, đặc thù thân thể thì lại không chú ý lắm vì quá sợ hãi.

Sau đó Nhậm Dật Phi lại hỏi về thời gian đầu tiên bọn họ gặp loại quái vật kia, lúc ấy còn gặp phải dị tượng nào hay không. Kết quả không ngoài dự đoán, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ xương chính là thời gian sau khi trời đổ mưa to.

Nhậm Dật Phi cũng nói ra chút phát hiện của mình, đại loại như chuyện cua đá hắn bắt được hôm nay.

“Có lẽ động vật khá nhạy bén với mấy thứ dị thường, có thể phát hiện tung tích của chúng nó sớm hơn chúng ta.” Nhậm Dật Phi đoán vậy.

Tâm sự một hồi cũng không thu được bao nhiêu tin tức, cũng không có tiến triển gì nhưng lại giải quyết được rất nhiều áp lực và sợ hãi, mấy người dân đảo mang trên người thân phận mâu thuẫn cũng dần yên tâm.

“Mọi người đừng lo, chỉ cần mọi người đừng để bị ướt, tạm thời chúng ta sẽ không có gì nguy hiểm. Hôm nay mọi người hãy nghỉ ngơi cho tốt trước, mỗi người gác đêm một tiếng, bảo trì thể lực. Có điều…”

Nhậm Dật Phi hơi tạm dừng, tầm mắt lướt qua một vòng, nói tiếp: “Chúng ta phải ăn uống, mà thức ăn ở trang viên thì có hạn.”

“Tối nay cứ ở đây một đêm, cho dù ngày mai trời có mưa hay không thì tôi vẫn định trở về một chuyến, đem vật dụng hàng ngày và thức ăn đến.” Hắn lau mặt, bổ sung, “Nếu nước biển rút đi.”

Nhậm Dật Phi cười khổ: “Nhà của tôi đã bị sụp nát rồi, hy vọng động đất qua đi vẫn còn để lại chút đồ vật gì đó. Không biết từ nay về sau chính phủ có trợ cấp cho chúng ta không nữa.”

Mọi người xung quanh đều trầm mặc, đa số bọn họ cũng trải qua tất thảy mưa to, động đất, sóng dữ… Có thể sống sót mà đến được nơi này, bọn họ đã là rất ít người may mắn.

“Tôi cũng đi, nhà tôi có bán chút quà vặt linh tinh, có lẽ vẫn còn lưu lại. Dù sao mấy loại thức ăn đồ hộp cũng dễ bảo quản.” Một cô gái trẻ có gương mặt tròn trịa mở miệng, cô và một người đàn ông trong số đó là vợ chồng, nhà bọn họ có mở tiệm tạp hóa.

Mấy người khác cũng có ý như thế, bên này không có cái gì, bọn họ nên trở về một chuyến, huống chi nhìn trang viên cũng không giống kiểu có thể đảm bảo cung cấp cho mấy trăm dân đảo bọn họ.

Nhậm Dật Phi gật gật đầu, tầm mắt “vô tình” lướt qua móng tay dài của cô gái trẻ, họa tiết xanh đỏ Giáng Sinh, có điều móng tay đã dài ra rất nhiều nên hoa văn chỉ còn một chút.

Người trưởng thành, hơn hai mươi tuổi, tốc độ nhanh nhất để móng tay dài ra mỗi tuần là mm đến .mm.

Loại họa tiết móng tay Giáng Sinh thường được dùng trong vòng ba tháng, nhưng mà bây giờ chính là tháng sáu, thời gian không phù hợp.

“Khụ khụ.” Còn có hai NPC dựa vào vách tường ho khan, bọn họ giữ chặt khăn tắm trên người. Dường như hai người đều bị cảm lạnh, có điều người vẫn còn ổn, không nghiêm trọng lắm.

“Không sao chứ?” Nhậm Dật Phi hỏi.

Bọn họ xua xua tay: “Chuyện nhỏ thôi, uống trà gừng nóng đã ra mồ hôi, ngày mai sẽ khỏe ấy mà.”

“Một chuyện nữa, đêm nay hai người một tổ gác đêm, mỗi tổ một giờ.” Nhậm Dật Phi nhìn đồng hồ, “Trẻ nhỏ, người già và người bệnh không cần gác đêm, còn lại vừa đủ sáu tổ.”

“Được.”

“Có thể.”

Không có ai đưa ra dị nghị gì, bởi vì chuyện gác đêm đúng là rất cần thiết.

“Tôi là người đầu tiên vậy.” Nhậm Dật Phi xung phong nhận việc gác đêm của nhóm đầu tiên.

Salman bên cạnh cũng giơ tay: “Tôi nữa.”

Đa số đèn điện trong gian phòng hình nấm đều bị tắt đi, chỉ để lại một ánh đèn nhỏ bên cửa. Nhậm Dật Phi và Salman ngồi ở nơi đó, mặt đối mặt, có thể thấy từng biểu tình nhỏ trên mặt đối phương.

Đảo dân trong phòng đều nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết có ngủ thật hay không, dù sao cũng không nói chuyện.

Hai người gác đêm ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, một người tự xưng là thanh niên ngư dân địa phương sinh sống trên đảo, một người tự dưng là du khách nào đó ghé thăm, nói chuyện với nhau rất vui.

Salman đã sớm nhìn ra điểm không thích hợp trên người “Cố Tinh Dã”, có điều những điểm mâu thuẫn của hắn đều liên quan đến thân phận không rõ giống như mọi người, đương nhiên ở mặt này “Cố Tinh Dã” không quá đặc biệt.

Salman để ý đối phương, bởi vì “trực giác” mách bảo.

Nhưng mà buồn cười chính là từ trước đến giờ Salman luôn là một người không quá tin tưởng trực giác bản thân.

“Tinh Dã không giống như người chưa bao giờ sinh hoạt ở thế giới bên ngoài chút nào, cậu biết nhiều điều còn hơn cả tôi cơ.” Salman cười nói.

“Vậy sao?” Biểu tình mờ mịt chợt lóe qua, Nhậm Dật Phi rất nhanh đã tìm được lý do, “Chắc là bởi vì tôi thích đọc sách, cũng thích lên mạng đi? Dù sao tín hiệu nơi này cũng không tốt lắm.”

Hắn vỗ di động đặt trong túi ni lông, một đầu đang sạc điện, không có tín hiệu thì có thể dùng làm đèn pin. Nhậm Dật Phi mở lên nhìn một chút, không có mạng, vừa vô vị vừa tẻ nhạt, hắn lại tắt điện thoại.

Salman vẫn luôn nhìn chăm chú từng động tác của Nhậm Dật Phi, cũng nhìn vẻ mặt hắn.

Thái độ từ đầu đến cuối của đối phương vừa tùy ý vừa tự nhiên, thỉnh thoảng có nói dối hai câu nhưng đều là bản năng bài xích người lạ bình thường, không thể gọi là “nói dối”.

Liên tục mở điện thoại nhìn xem tình huống, rất để ý động tĩnh thế giới bên ngoài, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái khẩn trương. Đó chính là tâm lý chống cự tiêu cực khi bản thân đối mặt với những thay đổi bất ngờ không thể lý giải, cũng không thể phản kháng của hoàn cảnh xung quanh.

Dấu vết nói dối coi như bằng không.

___

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio