Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

quyển 4 chương 79: cô đảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên mặt đất còn đọng nước mưa, thế nhưng đã không thấy bộ xương đâu nữa.

Nhậm Dật Phi đón sương mù sáng sớm. Hắn mang ba lô, tay ôm thùng gỗ đậy bể thủy tinh, phía trong là mèo nhỏ, bước từng bước ra phía ngoài cửa.

Tình huống dưới chân núi thế nào?

“Kẽo kẹt…” Cửa sắt hơi đong đưa, vài bóng dáng lướt qua đám cỏ dại.

Không biết đã bao lâu không có người tới nơi này, trước cửa mọc lên rất nhiều cỏ dại cao tận mười mấy centimet, biển số nhà chỉ còn một nửa lắc lư lay động trong gió, cánh cửa sắt phát ra tiếng vang rầu rĩ.

Người đàn ông điên điên khùng khùng hôm qua vẫn còn ở trước cửa, giống như kẻ lưu lạc. Ông ta ngồi dưới đất, lẩm bẩm tự nói: “Không thể đi, không thể đi vào trang viên, sẽ chết…”

Nhậm Dật Phi muốn hỏi đối phương buổi sáng có chuyện gì xảy ra không, nhưng mà nhìn bộ dạng người nọ cũng không giống có thể trả lời. Hắn do dự một hồi, cuối cùng tránh ra.

Đi qua cổng lớn, Nhậm Dật Phi dẫm phải một khối kim loại. Hắn gạt bùn đất dưới chân xem thử, thì ra là một nửa biển số nhà còn lại.

“?” Số nhà kỳ quái.

Nhưng Nhậm Dật Phi không nghĩ nhiều lắm, hắn ném biển sắt vào trong bụi cỏ.

Bên ngoài cửa sắt có một cái bản đồ, là bản đồ địa hình của “Trang viên Tinh Quang”, vì dãi nắng dầm mưa đã lâu nên có chút hư tổn. Hôm qua Nhậm Dật Phi không rảnh để ý, hôm nay hắn lại gần nhìn xem.

Toàn bộ địa thế sơn trang xây thành một hình chữ U đảo ngược, ba con đường du ngoạn vẽ bằng ba màu sắc khác nhau, lần lượt xen kẽ nối tiếp.

Sau khi vào cửa không xa sẽ gặp gian phòng hình nấm, đi đến phía trước là dãy nhà gỗ, công viên trò chơi thiếu nhi, nhà ăn vân vân. Theo trục địa hình trung tâm lên núi, trên cao có một đồng cỏ trơn mượt, phía dưới là ao hồ vui chơi, còn có một mảnh đất cắm trại, ban đêm rất thích hợp thuê lều trại ngắm sao.

“Trang viên này lớn thật.”

Nhậm Dật Phi xem qua bản đồ rồi đi xuống bậc thang.

Hai bên sườn bậc thang làm bằng dây thép, bên cạnh có một con đường nhỏ lên núi bị đá chặn lại, ở ngoài treo một cái biển đỏ cảnh báo “Du khách dừng chân”.

Thanh âm sàn sạt thoáng vang dội bên tai, dư quang nơi khóe mắt hắn trông thấy có bóng dáng hiện lên, là động vật hoang dã trong rừng cây sao?

Ba người chơi trong gian phòng hình nấm không tham gia hoạt động ăn uống ở nhà ăn, họ họ đều sớm ra cửa, đi chậm rãi về phía trước.

Salman quan sát bốn phía, trên núi trang viên là cảnh tượng tan hoang đổ nát, góc tường mọc đầy rêu xanh và cỏ dại, thỉnh thoảng còn thấy mạng nhện giăng kín, nhìn kiểu gì cũng giống bộ dáng bị vứt bỏ mấy năm chứ đừng nói mới tu sửa được một năm.

Hắn đã hỏi thăm qua tình hình đảo nhỏ, hòn đảo vốn không lớn lắm, người dân sinh sống cũng khoảng mấy trăm người, chỉ có một ngọn núi duy nhất là ở nơi này. Hôm qua mưa lớn một trận như thế, lại có thêm động đất sóng thần và thiên tai linh tinh, giống như là ép buộc bọn họ phải chạy về phía trang viên trên núi.

Bây giờ người sống đã tụ tập hết ở chỗ này, Boss của phó bản thần quái muốn làm gì cũng đều dễ như trở bàn tay.

Cô gái mắt kính đẩy gọng kính một chút: “Có cái gì theo kịp.”

Lén lút trong rừng rậm, bám đuôi một đường không buông.

Salman hơi nâng cổ tay nhìn mặt đồng hồ phản xạ quang ảnh phía sau, một bóng dáng chợt lóe qua.

Thị lực của hắn tốt hơn người bình thường rất nhiều, vả lại còn có thể bắt được ảnh động, liếc mắt một cái liền thấy rõ.

Là đám cây cối màu đen vặn vẹo nghiêng ngả, trên mỗi thân cây có một khuôn mặt. Thứ này nấp sau thân cây làm bộ chính mình chỉ là một bóng râm, tham lam nhìn chằm chằm bọn họ.

Salman lập tức quay đầu, chỉ là trong rừng là một mảnh an tĩnh, không có bất kỳ thứ gì khác thường.

Thật ra hắn đã chú ý tới con đường nhỏ phía sau tảng đá từ trước, dường như con đường đó đã rất lâu không có ai đi, bên trong là lá rụng đầy đất, theo địa hình ngọn núi quanh co khúc khuỷu, vẫn luôn kéo dài cho đến tận rừng cây bên trong.

Theo bậc thang dài đi xuống, Nhậm Dật Phi gặp thoáng qua vài NPC, hắn đi một mạch đến phía dưới.

Một đám thuyền nhỏ và đồ vật trôi nổi đêm qua đều biến mất không thấy tăm hơi.

“Đảo đâu? Nhà ở đâu?” Nhậm Dật Phi đứng giữa sườn núi, trước mắt là sóng nước mênh mông nhìn không thấy điểm cuối, ngoài biển rộng ra thì không thấy thuyền nhỏ neo đậu hay thứ gì khác nữa.

Giống như chỉ trong một đêm mà đảo nhỏ đã chìm xuống, nước biển chảy ngược lên, biến một hòn đảo trở thành một sườn núi.

Ngoài ra, đám người đêm qua chạy khỏi trang viên cũng không thấy tung tích. Nhậm Dật Phi không đếm được tổng cộng bao nhiêu người nhưng ít nhất là có mấy chục người chạy đi, bọn họ đều đi đâu cả rồi? Không thể nào trốn ở nơi khác trên núi đâu đúng không?

Biển rộng bao lấy đảo nhỏ, dân đảo biến mất không thấy bóng dáng.

“Cô Đảo”, Nhậm Dật Phi đột nhiên nghĩ đến từ ngữ then chốt của phó bản.

Bây giờ chẳng phải là một Cô Đảo hay sao? Không có vật tư tiếp viện cũng không có đội ngũ cứu viện, chỉ có một đám người và một cái sườn núi.

Thật sự rất phiền phức, hắn không biết con số cụ thể của dân đảo may mắn sống sót nhưng chỉ cần xem số người ra vào nhà ăn ban sáng, hơn trăm người là chắc chắn, vậy sườn núi nhỏ này có thể đáp ứng cho một trăm người ăn uống sinh hoạt không?

Nhậm Dật Phi cúi đầu nhìn mèo nhỏ ngây thơ hoàn toàn chẳng biết chuyện gì, lúc hắn đi chỉ mang theo một chút thức ăn và nước uống, trong ba lô còn một túi màn thầu, nhưng là muốn cung cấp cho hắn và mèo nhỏ ăn bảy ngày thì chỉ sợ không đủ.

Nhậm Dật Phi thoáng hiểu lý do đám tị nạn giả gây sự cướp bóc nguyên liệu nấu ăn.

“Ông trời của tôi ơi.” Một người chơi tới gần Nhậm Dật Phi, đôi mắt ngơ ngác nhìn biển rộng. Anh ta vỗ đùi, mỗi một tế bào trên cơ thể đều thét gào rằng mình không thể tiếp thu hiện thực đảo nhỏ bị bao phủ.

Nhậm Dật Phi vẫn duy trì gương mặt đờ đẫn, chỉ là bước chân có hơi lảo đảo, suýt chút nữa là ngã vào trong nước.

Hắn định tới gần mặt biển song lại lui về ngay giây cuối, mèo nhỏ kêu lên hai tiếng yếu ớt.

“Người dưới chân núi sẽ thế nào?” Người chơi kia đè thấp giọng, anh ta muốn tìm kiếm chút an ủi từ người khác. Có điều NPC được anh ta hỏi xin giúp đỡ còn muốn hoảng loạn hơn, đến hai từ “nhà ở” cũng khóc không thành tiếng.

“Xong rồi xong rồi, toàn bộ vật dụng nhà tôi mới mua đều là đồ điện a a!” Cứ tưởng tượng tới tổn thất trong nhà, NPC này quả thật sắp ngất xỉu đến nơi.

Nhậm Dật Phi vẫn ngây người ôm thùng gỗ, không chút nhúc nhích.

Người chơi trong phó bản cấp trung đúng là đa dạng đặc sắc, làm hắn mới sáng sớm đã xem được thật nhiều phong cảnh. Hôm qua có cô gái mắt kính không hay nói chuyện nhưng lại rất tàn nhẫn, sáng sớm hôm nay có thủ lĩnh băng đảng xã hội đen kéo bè kéo cánh, bây giờ còn có cả ngụy trang giả.

Nếu so sánh, người chơi trong Xuân Nhật Yến quả là bình thường đến mức có hơi nhạt nhẽo vô vị.

Trên bậc thang là một đám NPC tụ tập khóc than, thậm chí vài người xem biển không có sóng lớn thì trực tiếp nhảy vào trong nước, nói muốn đi tìm thuyền nhỏ, nhất định phải trở về nhìn xem. Bọn họ là ngư dân ven biển, đương nhiên là những kẻ tài cao mật lớn.

À, trước sau “ngư dân” phải bỏ trong dấu ngoặc kép.

Đám người trên bờ không thể ngăn kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người bọn họ nhảy xuống mặt biển, thỉnh thoảng lại lộ ra cái đầu và nửa thân trên.

“Các người cẩn thận một chút.”

“Ừ, tôi đi xem thuyền có ở đây không.”

“Mọi người có gặp những người chạy đi tối qua không?” Nhậm Dật Phi đột nhiên ngẩng đầu, trong biểu tình mê mang ẩn chứa một tia hy vọng, “Tôi lo cho chú tôi quá.”

Đám người trước mặt đều nói không biết, bọn họ tiếp tục quay đầu trông mòn con mắt với biển rộng ngút ngàn.

Riêng người chơi bên cạnh vẫn còn bận biểu diễn chưa xong, anh ta luôn miệng nói lo cho nhà mình thế này thế kia, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến những thành viên khác nửa lời, thậm chí cũng không lắm miệng hỏi NPC một câu xem có nhìn thấy người nhà của chính mình hay không.

Cô nhi không cha không mẹ tứ cố vô thân?

Diễn xuất quá lố, không giấu được dấu vết giả trang, không đủ chi tiết đáng tin về thiết lập nhân vật, Nhậm Dật Phi cảm thấy xấu hổ giùm.

Người nôn nóng trông mong ở trên bờ ngày càng đông mà người nhảy xuống biển để tìm ghe kiếm thuyền cũng ngày càng nhiều, đầu người nhấp nhô trên mặt biển.

“Chỉ sợ nước lớn này mấy ngày tới cũng không thể lui nhanh, hơn nữa còn không biết tình huống trên núi thế nào, tôi không đem cái gì theo cả.” Nhóm NPC sốt ruột.

Nhậm Dật Phi ở đó một lúc lâu, hắn không có thêm thu hoạch nào mới.

Mèo nhỏ trong thùng kêu meo meo mấy tiếng nhắc nhở Nhậm Dật Phi còn có chuyện phải làm. Hắn lau mặt, ôm thùng gỗ chuẩn bị trở về.

Nhậm Dật Phi nhìn thấy cách một đoạn đường phía trên là một hai người chơi đang đứng, đôi mắt bọn họ như diều hâu yên lặng quan sát động tĩnh, hắn chậm rãi cúi đầu.

Thanh niên tuổi, cho dù có cứng cỏi lạc quan hơn người khác thì bỗng nhiên gặp phải loại chuyện này, hắn sẽ cảm thấy như thế nào?

Sẽ hoang mang, sợ hãi, không biết xoay sở ra sao, còn sẽ ra vẻ trấn định cậy mạnh.

Bình thường người trẻ tuổi đều biểu đạt tình cảm trực tiếp và mạnh mẽ, bọn họ sẽ không giống những người trung niên kìm nén tâm tình. Nước mắt chính là vũ khí hoàn hảo nhất để biểu diễn, Nhậm Dật Phi bình tĩnh suy nghĩ, hốc mắt từ từ xuất hiện một tầng hơi nước.

Ba người chơi trong gian phòng hình nấm đứng chung một chỗ, chỉ là cách xa hai mét phòng bị lẫn nhau.

“Chưa đề cập đến cái khác, chỉ những vật trôi nổi đã không thấy đâu. Thay vì nói đảo nhỏ bị bao phủ thì chi bằng nói nó bị cắn nuốt còn hợp lý hơn.” Cô gái mắt kính lấy kính viễn vọng ra xem, “Đã hoàn toàn hòa làm một với biển rộng, cũng không thấy đội cứu viện. Giống như…”

“Chúng ta bị thế giới cách ly.” Thiếu nữ nhỏ bổ sung nửa câu cuối.

Còn có một câu bọn họ không nói nhưng trong lòng đều tự biết: Rốt cuộc nơi đây cũng đã trở thành “Cô Đảo”.

“Xem ra chúng ta không thể rời khỏi nơi này.” Cô gái mắt kính thở dài một tiếng.

Trên núi có rừng trúc nên có thể làm bè trúc. Có điều rõ ràng địa điểm yêu cầu của phó bản chính là ngọn núi này, cô cần gì phải làm chuyện dư thừa?

“Tôi đi theo tin tức của Thỏ Đen đến đây, hai người cũng vậy à?” Thiếu nữ nhỏ đột nhiên nói chuyện.

Giết chết thiên tài có tiềm lực hoặc thu phục thiên tài có tiềm lực, tốt nhất là nên ra tay khi đối phương vẫn còn nhỏ yếu. Một khi người nọ đã trưởng thành, chỉ sợ không đến lượt bọn họ định đoạt.

Cho nên đương nhiên có không ít người đi theo Thỏ Đen vào đây, chỉ là không có ai giống như thiếu nữ nhỏ, vừa mở miệng liền nói rõ mục đích của chính mình.

Nhìn theo mức độ nào đó, cô bé cũng đã khoanh tròn bản thân trong một phạm vi an toàn: Tôi đến đây là vì người nào đó, không phải vì quỷ bài.

“Phạm vi an toàn giả dối.” Salman nghĩ thầm, hắn không cần xem biểu tình thì cũng biết đối phương đang lựa lời nói dối đánh lừa lòng người. Cô ta nói mình đến vì Thỏ Đen, nhưng chưa nói sẽ không thuận tay vớt luôn quỷ bài.

“Ý nghĩa của ngụy trang giả trong phó bản này không lớn, không biết người chơi mới đó có năng lực tự bảo vệ chính mình không.” Cô gái mắt kính không nói mục đích mình đến đây, chỉ nói về phó bản.

Một đêm trôi qua đã biến thành một cái Cô Đảo, lúc sau bọn họ còn phải gặp nhiều vấn đề sinh tồn, vấn đề an toàn, thậm chí trong rừng còn có thứ gì nhìn trộm chằm chằm. Trong bối cảnh người người đều cảm thấy bất an, khả năng NPC cung cấp sự giúp đỡ không nhiều lắm, thế nên ngụy trang giả cũng không thể sử dụng.

Hơn nữa, người chơi mới kia không có bối cảnh hay đoàn đội chống lưng lại đột nhiên tiến vào phó bản thần quái. Đương nhiên người nọ có thể sử dụng đạo cụ và kỹ năng nhưng sẽ không đủ, kinh nghiệm và tin tức cũng thiếu rất nhiều, muốn tạo ra kỳ tích như “Láng giềng” chắc chắn cực kỳ khó khăn.

Có thể nhìn ra, cô gái mắt kính không quá xem trọng thiên tài vẫn chưa trưởng thành này.

Vài người lại đi xuống bậc thang, bên trong bọn họ có người chơi lẫn NPC, phần lớn NPC đều không chịu đựng nổi mà đa số người chơi lại rất bình tĩnh. Trong đó có một tổ đội người chơi cực kỳ đặc biệt, cô gái mái tóc học sinh và người đàn ông mặc tây trang, bọn họ ở xa xa liếc mắt nhìn nhau, sau đó tách ra.

Thông thường giữa người chơi với nhau rất dễ xác nhận thân phận đối phương, có lẽ là vì mùi vị tương đồng trên người bọn họ.

Loại mùi vị này có thể gọi chung là “mùi vị dư thừa của con người trong thế giới vô hạn.”

Giống như hiện tại, trong khi đám NPC lo lắng sốt ruột không tìm được phương hướng, nhóm người chơi đã bắt đầu thu thập vũ khí và thức ăn, hơn nữa sau đó bọn họ còn tìm kiếm sân bãi, đạo cụ, NPC vân vân có thể sử dụng.

NPC trong phó bản thần quái rất hữu dụng, tại thời khắc mấu chốt có thể lừa giết một hai người tế trời.

Dù sao đám NPC đều là tượng sáp, người đã chơi nhiều phó bản rất khó xem bọn họ là tồn tại chân thật, vậy nên lừa giết vài người cũng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào cả.

Thứ hạn chế bọn họ là quy tắc ngầm “người chơi trực tiếp giết chết NPC có thể gia tăng giá trị thù hận của đoàn thể NPC”.

Người chơi, tị nạn giả, nhân viên trang viên, vốn dĩ ban đầu có đến hai ba trăm người, đêm qua số người tử vong và mất tích ít nhất hơn một trăm người, còn sót lại hơn một trăm người.

Tị nạn giả ở trong sáu gian nhà gỗ và gian phòng hình nấm, mấy người trang viên thì ở trong phòng riêng. Người chơi lẫn lộn trong đám bọn họ.

Khó khăn phó bản này nằm ở thứ người chơi đối mặt không còn là NPC hay “quỷ” mà chính là ác ý của Hoang Vu Chi Giác.

Chẳng hạn như mấy loại phó bản “đại trốn sát” hay “game kinh dị”, cho dù có là NPC hay người chơi đi nữa thì đều sẽ trở thành mâm đồ ăn thịnh soạn cho thế giới phó bản.

Cô Đảo, hơn một trăm người tị nạn, thiếu quần áo lại không đủ thức ăn nước uống…

Chuyện nên có đều đã xảy ra, tiếp theo có lẽ là nhóm NPC bắt đầu chia rẽ và tình huống xung quanh dần chuyển biến xấu, xem ra bọn họ phải chuẩn bị tinh thần cho một trận trốn sát bất kỳ lúc nào.

NPC ở bên này vẫn là tình cảnh bi thảm như cũ, Nhậm Dật Phi ôm thùng gỗ, yên lặng đi về phía trang viên.

Hắn cúi đầu nên người khác không nhìn thấy biểu tình, có điều cả người Nhậm Dật Phi đều bị bóng râm bao phủ, cảm giác giây tiếp theo sẽ nhìn thấy gương mặt bi thương của thanh niên.

“A ——” Nơi mặt biển phía xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi, mấy người chơi trên bậc thang và NPC đồng loạt nhìn sang.

Đám người dân đảo biết bơi vừa mới bơi ra đó không lâu đang giãy giụa không ngừng, bắn lên vô số bọt nước trắng xóa. Trong khi người ở bên này đều cách khá xa, không thể nhìn xem cẩn thận, chỉ có thể phán đoán thông qua động tác, dường như bọn họ bị thứ gì túm lấy kéo xuống biển sâu.

Mười mấy giây trôi đi thậm chí ít hơn, đầu bọn họ hoàn toàn chìm vào trong nước, không ngoi lên một lần nào nữa.

Mặt biển gió êm sóng lặng, không để lại bất kỳ dấu vết gì.

Tâm tình những người trên bờ đều trùng xuống.

“Trở về, trở về! Trong nước có cái gì đó!” Nhóm người trên bờ bắt đầu hô hào vài người vừa nhảy xuống nước, thậm chí có người còn cầm gậy trúc múa may, hối thúc bọn họ mau mau trở lại.

Nhưng mà dường như đám người kia đã bị thứ gì mê hoặc tâm trí, không hề nghe thấy tiếng la hét dù chỉ cách bờ có mấy mét ngắn ngủn, liều mạng bơi ra ngoài khơi.

Gió đưa sóng đẩy đám người bơi tận nơi xa, người trên bờ lại lần nữa trơ mắt nhìn sinh mệnh bọn họ trôi theo vết xe đổ, sụp đổ khóc lớn: “Đây là muốn chúng ta chết chứ gì a a a!”

Tiếng khóc ô ô theo gió cuốn đến, Nhậm Dật Phi tạm dừng chân trong chốc lát rồi lại đi lên phía trên, bước chân càng lúc càng nhanh.

Hắn cúi đầu ôm thùng gỗ nên đột nhiên bất cận đụng vào một người đi xuống, thân thể lập tức mất đà ngã về phía sau.

“Cẩn thận.” Một cánh tay từ đâu duỗi lại níu lấy quần áo trên ngực Nhậm Dật Phi, tay kia thì nâng ở sau lưng, phòng ngừa thân thể hắn tiếp tục ngã ào theo quán tính, Nhậm Dật Phi hơi ngẩng đầu.

Salman nhíu mày nhìn Nhậm Dật Phi nhưng lại thấy thanh niên đang cắn môi, gương mặt trắng bệch, làm tôn lên vẻ đẹp diễm lệ như cánh đào bên trên trán hắn. Biểu tình thanh niên bình tĩnh trấn định, ánh mắt lại hoảng loạn vô thố, một giọt nước mắt bên má chậm rãi chảy xuống dưới, làm bỏng mu bàn tay Salman.

Thình thịch, thình thịch, thế giới chợt yên lặng một giây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio