Người đi lên là tổ hợp NPC và người chơi. NPC là một thanh niên trẻ tuổi, người chơi là một cô gái xinh xắn để mái tóc học sinh —— nếu như người nọ thật sự là con gái.
Cô cùng người chơi xã hội đen đã từng xuất hiện một lần trong chợ cá, đương nhiên Nhậm Dật Phi không thể nào quên.
“Trước kia nơi đây là đất đai trong thôn chúng ta.” NPC chỉ vào mảnh đất trước mặt.
“Mảnh đất này để làm gì?” Người chơi mái tóc học sinh liếc nhìn Nhậm Dật Phi một cái, đánh giá người này vô hại rồi lại chuyển sang NPC bên cạnh.
“Tôi cũng không biết cụ thể lắm, nghe nói là phần mộ tổ tiên. Có điều sau đó mảnh đất này được mua nên phần mộ tổ tiên cũng đã di dời, cô đừng lo lắng quá.” NPC an ủi người chơi.
Nhậm Dật Phi dựng lỗ tai nghe ngóng, thiết lập nhân vật ngư dân trên đảo đều là giả, ký ức sai sót chất chồng, nhưng mà làm sao bọn họ có thể nhớ rõ nơi này là phần mộ tổ tiên?
Một manh mối hữu dụng.
Ngôi làng cổ tích nhìn qua rộng lớn nhưng đi vài phút liền xem xong ngay. Tổ đội người chơi và NPC đi lên phía trên dạo một vòng, tới tháp chong chóng ngắm phong cảnh nơi cao rồi lập tức đi xuống.
“Anh thấy người kia kỳ quái không, hắn cứ ngồi yên một chỗ nghịch cát với mèo.”
“Ừ, chắc là kẻ quái thai.”
Bọn họ vừa nói vừa rời đi.
Nhậm Dật Phi nhìn hạt cát trên tay mình và ba “người tuyết” bằng cát giống nhau như đúc ở trước mặt: “Hello thứ hai, thứ ba, thứ tư, tôi là kẻ quái thai sao?”
“Không, anh không phải.” Hắn đổi giọng trả lời.
“Meo~” Mèo đen nhỏ hô một tiếng phủ nhận: Đúng vậy, không phải anh thì là ai.
Nhậm Dật Phi ở trên đó rất lâu, trừ hai nơi đã bị khóa thì hắn đều xem hết những nơi khác một lần. Cho đến khi đồng hồ đã điểm giờ trưa, Nhậm Dật Phi mới đi xuống, đến nhà ăn ăn cơm.
Bữa trưa nhà ăn cung cấp cho mỗi người một chén súp và nước ấm.
Nhưng mà có nhiều người vẫn chọn đến kho lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, tự mình làm. Cuối cùng quan hệ giữa đám tị nạn giả và bà chủ trang viên càng ngày càng trở nên vi diệu.
Phải biết rằng kho lạnh bị khóa lại ở trang viên không ít, trong tay bà chủ trang viên có khả năng còn giữ rất nhiều thứ bọn họ không biết nữa.
Đám tị nạn giả cướp bóc đã nếm được chỗ tốt, một khi thả con thú trong người mình ra ngoài thì muốn bắt nó trở về là chuyện cực kỳ khó khăn.
“Vì sao cô ta lại không cho chúng ta ăn chút đồ ngon chứ? Cô ta khinh thường chúng ta à?”
“Bọn họ nghi ngờ chúng ta gặp chuyện có liên quan đến trang viên, nói là vì trang viên phá hủy phần mộ tổ tiên của chúng ta.”
Mấy người trong nhà ăn bắt đầu thầm thì to nhỏ. Bọn họ ăn thức ăn mà trang viên cung cấp, sau lưng lại suy đoán ác ý. Chỉ có lúc nhân viên công tác đi ngang qua thì mấy lời bàn tán mới tạm thời ngưng xuống.
“Nếu các vị không muốn ăn thì các vị có thể cân nhắc đến việc xuống dưới kia vớt một ít hải sản.” Thanh âm dịu dàng mang theo ý tứ châm chọc của nghệ sĩ đàn violin đột ngột xuất hiện ở phía sau bọn họ.
“Sẽ chết người!” Một tị nạn giả nhìn gã như nhìn ma quỷ, “Trong nước có quái vật.”
“Đúng đúng, có quái vật.” Mọi người trăm miệng một lời phụ họa.
Nụ cười trên mặt người đàn ông chậm rãi phai nhạt: “Vậy sao không lên núi tìm thức ăn đi? Nếu các người chướng mắt đồ ăn ở đây thì chắc chắn các người đã tự có cách tìm thức ăn cho chính mình rồi chứ?”
“Rõ ràng là mấy người có thức ăn mà.” Đám tị nạn giả lại nói như lẽ đương nhiên.
Nhậm Dật Phi trừng lớn mắt, giống như người nói chuyện trước mặt hắn là một bầy người điên loạn ích kỷ đến mức quang minh chính đại, chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy xấu hổ ngượng miệng hay sao?
“Trang viên này…”
“Nguyền rủa…”
“Đồ đàn bà đáng sợ…”
“Cô ta nhìn giống như cái thứ…”
Ong ong ong, ong ong ong, vô số thanh âm ồn ào chui vào lỗ tai Nhậm Dật Phi, nụ cười trên gương mặt nghệ sĩ đàn violin đã hoàn toàn tắt ngúm.
Nhậm Dật Phi cảm thấy rất kỳ lạ, dường như thứ hắn nhìn thấy là một sân khấu kịch ma quái, biểu tình tất cả mọi người đều vặn vẹo khoa trương, nhân tính trở nên cực đoan cùng cực, cũng chẳng còn lý trí.
Chuyện này không bình thường chút nào, chỉ mới một buổi sáng mà những người trong trang viên đã trở thành đối tượng cho mọi người chỉ trích? Bọn họ làm gì sai?
Sai vì giữ đám dân đảo ở lại?
Hay là sai vì cung cấp cho bọn họ chốn dừng chân và thức ăn nước uống, lại không cần hồi đáp?
“Đủ rồi!” Nhậm Dật Phi đập bàn, “Các người có thôi đi không, thấy người ta làm việc tốt nên đâm ra oán hận sao? Các người soi gương xem mình giống người hay giống quỷ? Ăn cơm của người ta rồi quay sang đá bát, có cảm thấy ghê tởm chút nào không?”
“Ranh con làm gì đấy? Tự dưng lớn tiếng làm gì?” Đám người xung quanh Nhậm Dật Phi chột dạ một giây, sau đó lại làm như không có việc gì mà tiếp tục ăn, “Không hiểu được tính làm gì nữa, định khoe mình to giọng à?”
“Đang yên đang lành, hắn y chang người điên vậy.”
Hay rồi, hiện tại Nhậm Dật Phi liền trở thành người nằm đầu họng súng.
“Cảm xúc của nhóm NPC đã bị kích động, rất nhanh là có thể chia rẽ thành đội ngũ.” Người chơi xã hội đen ở trong đám dân đảo mỉm cười quan sát sự việc tiến triển, “Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.”
“Biện pháp này được không vậy? Dẫn ra thỏ con kia thật à?” Người chơi mái tóc học sinh có chút chần chừ.
“Có thể.” Người chơi xã hội đen nói, “Không được thì chúng ta có thể tìm “quỷ”, nói chung cũng không tính là chịu thiệt.”
Thanh âm hai người rất thấp, hơn nữa còn xen lẫn trong thanh âm của đám NPC nên nếu không cố tình để ý thì dường như không thể nghe thấy.
Chỉ qua xui xẻo là có một người cường hóa thính lực để ý, hơn nữa không những người nọ nghe được mà còn nghe được từ đầu đến đuôi, rất tỉ mỉ.
“Biết ngay có người chơi giở trò quỷ. Nhưng tình hình hiện tại không phải lúc ra tay trực diện với bọn họ.” Nhậm Dật Phi nghĩ thầm, biểu tình căm phẫn nhìn đám người bốn phía không biết nói lý lẽ.
“Chỗ này không có ai ngồi nhỉ?” Một bàn tay cầm theo chén súp xuất hiện ở vị trí đối diện hắn, Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, quả nhiên là Salman.
“Không có.” Hắn lạnh nhạt đáp lời, trên mặt viết mấy chữ không vui, đáy mắt kiềm chế lửa giận.
Salman ngồi xuống liền bắt đầu ăn trưa. Hắn nếm súp, trong súp có mùi vị vây cá và yến sào.
“Mấy người nói xem đầu óc tên kia có phải bị…” Người đàn ông kế bên bọn họ vẫn còn bận lải nha lải nhải không ngừng.
Nhậm Dật Phi vừa muốn mở miệng, Salman ở phía đối diện đã vươn tay cầm lấy chén cơm của gã ụp giữa không trung, thức ăn bên trong lập tức đổ hết xuống đất: “Nếu miệng của ông chỉ biết nói chứ không biết ăn thì tôi có thể đổ giúp ông một tay.”
Người đàn ông trung niên sửng sốt nhìn hắn, gương mặt đỏ bừng tức giận: “Mày mày mày!”
“Kẻ điên? Ác đồ?” Salman hơi mỉm cười, hơn nữa còn tiện tay đặt một con dao găm lên mặt bàn, “Không sai, đều là tôi.”
Thiết lập tính cách của Salman ở Hoang Vu Chi Giác chính là thủ lĩnh lưu manh, hắn diễn rất giống.
Người đàn ông trung niên nghiêng ngả lảo đảo đi rồi, Salman vẫn còn mỉm cười tủm tỉm khiến đám người xung quanh sợ hãi ngậm chặt miệng. Nhậm Dật Phi an tâm ngồi ăn cho xong phần súp của mình.
Sau bữa trưa, hắn ôm thùng gỗ lên núi, Salman đi theo phía sau. Chân người nọ rất dài, đuổi theo lại không nhanh không chậm.
“Nếu như không phải tôi tự mình đa tình, hình như anh muốn tìm tôi nhỉ?” Nhậm Dật Phi bỗng nhiên quay đầu, “Xin hỏi có chuyện gì?”
“Tôi cần một người địa phương giúp đỡ.” Salman nói thẳng.
“Tôi không giúp được anh.”
Nhậm Dật Phi lập tức ôm mèo rời đi. Lần này Salman không đuổi theo nữa, hắn chỉ đứng nhìn bóng lưng người nọ.
“Anh muốn tìm NPC này hợp tác à?” Cô gái mắt kính đi ngang qua, trùng hợp nhìn thấy tất cả, “Đúng thật là người kia không tồi. Có điều tôi nghĩ anh nên tìm một NPC địa phương lớn tuổi thì thích hợp hơn đó. Hơn nữa hắn cũng không quá thích anh.”
“Cô từng thấy hươu trong rừng chưa?” Salman hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Sao cơ?”
“Lúc còn chưa quen thuộc, tùy tiện đến gần sẽ dọa hắn chạy mất. Nhưng mà đến nhiều vài lần, từ từ sẽ quen thôi.” Salman vừa nói vừa đi, có điều hắn không đi lên núi mà là đi xuống chân núi.
Cô gái mắt kính ngẫm đi ngẫm lại lời này hai lần, rốt cuộc che miệng hoảng sợ: Đm, thì ra hắn đối với NPC kia là kiểu…?
Mặc dù người trong Hoang Vu Chi Giác chưa từng biết tiết tháo là gì, liếc mắt một giây hợp ý là giây sau có thể lăn giường, nhưng mà nhất kiến chung tình với NPC? Hảo tình thánh, thưa ngài.
Đi lên núi cao, Nhậm Dật Phi lại đến ngôi làng cổ tích, mấy người tuyết bằng cát vẫn còn đứng trong hố, chỉ có thảm cỏ hoạt động là đã bị xốc lên, lộ ra mặt đất bên dưới.
Có người chơi đã đến sao?
Nhậm Dật Phi không nhìn thấy người chơi nào, dường như nhóm người này kiểm tra một lần liền rời đi. Mà hắn cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Nhậm Dật Phi dùng thời gian buổi chiều để nhặt sỏi đá rồi ghép thành một chữ SOS thật lớn.
Tín hiệu cầu cứu (Save Our Ship, Save Our Souls, Send Out Succour,…)
Máy bay không người lái trên không trung ghi lại mọi thứ chuyển đến màn hình.
“Thứ này cũng không cần nạp điện hả ta?” Nhậm Dật Phi vươn tay che mắt nhìn xem, “Đúng là ghen tị quá đi.”
Không có mục tiêu, không có kế hoạch, thời gian trở nên dài đằng đẵng.
Ngay lúc chán muốn chết, hắn lấy điện thoại di động của nguyên chủ ra, không đúng, phải gọi là điện thoại di động của “Cố Tinh Dã” để tìm kiếm mấy bản ghi chép.
Bản ghi chép nào đó được giấu cẩn thận bị Nhậm Dật Phi tìm thấy.
Bản ghi chép đầu tiên là vào một năm trước, trên đó viết chuyện nguyên chủ mới mua điện thoại di động, bản ghi chép gần đây nhất là hai tháng trước, trên đó viết chuyện nguyên chủ xin sửa tên họ.
Tin tức về chuyện nguyên chủ sửa tên họ cũng không nhiều lắm, chỉ có hơn chữ, nội dung chủ yếu viết vì cha mẹ đã không còn trong cuộc sống của hắn nữa nên Cố Tinh Dã muốn tự mình quyết định một chuyện, bắt đầu từ tên họ.
Hắn muốn trở thành một ngôi sao băng xẹt ngang bầu trời từ cánh đồng bát ngát, cho dù cuối cùng có biến mất đi chăng nữa thì ít ra, hắn cũng đã từng thắp sáng một khoảng trời.
Cố Tinh Dã? Sao băng vụt trời?
Rốt cuộc Nhậm Dật Phi cũng hiểu vì sao mình kêu bộ xương “Cố Tinh Dã” mà người ta lại không đáp lời, có điều đối phương cũng đâu có đổi họ tên lâu lắm đâu nhỉ?
Nhưng vì sao người đàn ông trung niên kia lại kêu hắn “Tinh Dã” quen thuộc như thế?
“Cố Tinh Dã!”
Nhậm Dật Phi cất di động đi, hắn đứng lên: “Anh là?”
Người đến là một người xa lạ, cũng không phải người chơi. Cậu ta nhìn một vòng chỉ thấy Nhậm Dật Phi nên không mặn không nhạt mở miệng: “Cậu là Cố Tinh Dã đúng không? Có người kêu tôi chuyển lời cho cậu là lúc đi xuống nhớ đem theo thứ gì đó phòng thân.”
“Cái gì?” Nhậm Dật Phi nghĩ trăm lần cũng không hiểu, “Là ai kêu anh chuyển lời cho tôi?”
Đối phương lắc đầu không đáp, dường như không thể nói ra.
“Ừ, tôi biết rồi, còn nhắc chuyện gì nữa không?”
“Hết rồi.” Người nọ nói xong liền đi mất.
Nhậm Dật Phi đứng yên một chỗ suy nghĩ trong chốc lát, hắn nhớ tới phòng chữa cháy bên cạnh tháp chong chóng có một cái rìu chữa cháy.
Trang viên hỗn loạn.
Những người ăn thức ăn trong kho lạnh bắt đầu bị thổ tả. Bọn họ tìm bà chủ trang viên gây lộn một trận, cuối cùng xảy ra xung đột, thậm chí đổ máu.
Mâu thuẫn giữa “hữu sản” và “vô sản” ngày càng tăng thêm.
Nhậm Dật Phi đoán bà chủ trang viên không có ác ý xuống tay trong thức ăn, nhưng mà để an toàn vạn nhất thì hắn đành chịu khó ăn bánh màn thầu khô cứng và súp cá, chỉ qua không phải tất cả mọi người cũng sẽ làm như hắn.
Người ăn nguyên liệu thức ăn trong kho lạnh đều bị trừng phạt, bây giờ bọn họ chuyển sang nhìn chòng chọc thức ăn trong tay bà chủ trang viên.
Tạm thời, tạm thời trước mắt thì bọn họ sẽ không cướp đoạt thức ăn vì trên người còn có gánh nặng của xã hội văn minh. Hơn nữa đám tị nạn giả cũng tin tưởng cứu viện sẽ đến giúp đỡ, bọn họ rồi sẽ nhanh chóng trở lại cuộc sống ban đầu.
Sinh hoạt trong trang viên quá mức yên ổn, hiện tại rốt cuộc thứ hiểm nguy cũng lộ ra bộ mặt thật —— Cái nó nhìn chằm chằm chính là lòng người.
Lòng người không chịu nổi phép thử, chỉ cần đặt lên vỉ nướng sẽ lập tức bốc cháy.
“…” Lúc Nhậm Dật Phi cầm rìu chữa cháy chạy xuống trang viên, nhà ăn đã thành một mảnh hỗn loạn. Mọi chuyện càng thêm nghiêm trọng so với buổi sáng, chẳng những bàn ghế bị lật đổ mà phòng bếp cũng bị đập phá tan nát, nhân viên công tác đang loay hoay dọn dẹp, hắn còn thấy vết máu dưới sàn nhà.
“Ai bị thương?” Nhậm Dật Phi muốn đi qua hỗ trợ nhưng lại bị từ chối.
Nghệ sĩ đàn violin buổi sáng còn tươi cười vui vẻ, bây giờ đã lạnh lùng nhìn hắn: “Hy vong các cậu tránh xa nơi này một chút.”
“Thật xin lỗi.” Nhậm Dật Phi cũng không biết chính mình xin lỗi vì cái gì.
“Không phải cậu sai, cảm ơn những gì cậu làm lúc trưa nhé.” Thanh niên đầu bếp đi tới, cô cầm một túi lương thực bột mì: “Chỉ có bấy nhiêu đây mà thôi.”
“Không, tôi đã đủ rồi, mọi người giữ ăn đi.” Nhậm Dật Phi xoay người liền chạy mất.
Hắn thất hồn lạc phách rời khỏi nhà ăn trở về gian phòng hình nấm, sau đó Nhậm Dật Phi phát hiện rất nhiều người cầm túi lương thực bột mì hoặc là túi bánh màn thầu, mỗi người một túi nhỏ.
“Mấy thứ này ở đâu ra?”
“Bà chủ trang viên nói cuối cùng cũng phải tách ra nên cho mỗi người một ít.” Tị nạn giả vừa trả lời vừa cẩn thận ôm chặt thức ăn trong tay.
Nhậm Dật Phi ngồi vào góc tường, hắn muốn nói: Không phải bà chủ trang viên kêu bọn họ đi lấy thức ăn trong kho lạnh, đây là bọn họ tự mình cướp đoạt, tự mình làm bậy.
Nhưng mà bây giờ hắn nói thì có ích lợi gì đâu? Khi mọi người nhắc đến lợi ích bản thân, mọi nguyên tắc và phải trái đúng sai đều bị tạm thời vứt bỏ.
Chưa chắc bọn họ không biết, chỉ là bọn họ sẽ không thừa nhận.
Hơn nữa, chẳng lẽ bọn họ cảm thấy chuyện phân chia thức ăn là tốt sao?
Đối với người có năng lực bảo vệ tài sản của mình hoặc gia tăng người có tài sản cho mình mà nói thì có thể là chuyện tốt. Nhưng đối với những người không thể bảo vệ tài sản của mình mà nói, hoàn toàn không phải như vậy.
Thức ăn được phân chia đồng đều theo giờ cơm thì mọi người đều có phần giống nhau, ăn không no cũng không đói chết. Nhưng bây giờ nó đã rơi vào tay từng người, thoạt nhìn giống nhau nhưng trên thực tế đã tiến vào thời điểm cá lớn nuốt cá bé.
Mấy loại thức ăn này sẽ có sự thay đổi vào hai ngày tới, kẻ yếu sẽ trở thành mục tiêu.
Không, có lẽ tranh đoạt đã bắt đầu rồi, không cần chờ đến hai ngày sau.
Bên cạnh Nhậm Dật Phi là Salman, người nọ duỗi chân dài, nhắm mắt dưỡng thần.
“Cảm ơn.” Nhậm Dật Phi nhỏ giọng nói.
Mặc dù không có chứng cứ nhưng Nhậm Dật Phi biết chắc chắn người chuyển lời chính là đối phương. Lúc Nhậm Dật Phi vừa xuống dưới, có rất nhiều người nhìn chằm chằm ba lô lớn ở sau lưng hắn, nếu không phải trong tay Nhậm Dật Phi có rìu chữa cháy thì không biết hậu quả sẽ thế nào nữa.
“Ừ.” Salman vẫn nhắm mắt, dường như ngủ rồi, có điều trên mặt hắn xuất hiện chút ý cười thoáng qua.
Nhậm Dật Phi cũng nằm xuống, hai tay ôm chặt ba lô. Khóa kéo của ba lô đã được hắn buộc một sợi dây thừng nhỏ, thắt nút cẩn thận, sau đó vòng ngược trở lại người Nhậm Dật Phi.
Hắn sợ trong lúc hắn ngủ có người đến cướp đồ.
Tuy gian phòng hình nấm có người gác đêm, nhưng mà… Chuyện liên quan đến tính mạng, rất khó để phó thác hoàn toàn.
“Không cần trông gà hóa cuốc, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Salman đã “ngủ” chợt mở miệng nói chuyện.
Nhậm Dật Phi lập tức nghẹn họng: Đối phương không mở mắt lấy một lần, làm sao biết hắn trông gà hóa cuốc?
Nhậm Dật Phi tùy ý liếc mắt một cái, hắn phát hiện Salman không quá quan tâm đến đồ vật của mình. Người nọ tùy ý đặt ba lô bên cạnh gối đầu, không có chút phòng vệ, hoàn toàn tương phản với thái độ hận không thể đem thức ăn biến thành tủ sắt của đám người trong phòng.
“Anh không sợ nửa đêm tỉnh lại thì đồ vật đã bị dọn mất tiêu à?”
“Sợ cái gì? Bọn họ lấy đi như thế nào thì tôi sẽ khiến bọn họ đem bỏ trở về như thế ấy.” Salman chậm rãi mở mắt ra, “Tôi còn có thể giúp cậu nữa.”
“…” Nhậm Dật Phi ôm ba lô xoay người, đưa lưng về phía đối phương, “Không cần.”
Sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ.