Thấm thoát trôi qua, Hứa Lâm Hàn và Tiểu Nguyên cũng đã trở thành đôi phu phu với nhau được năm năm. Quãng thời gian này cuộc sống của bọn họ vẫn trôi qua rất êm đêm.
Hứa Lâm Hàn càng ngày càng có chỗ đứng vững trong thương trường hơn. Trở thành một trong những ông chủ có tiếng nhất ở chỗ chốn làm ăn khắc nghiệt này.
Còn về phần Tiểu Nguyên thì vẫn là Tiểu Nguyên, cho dù có mập lên được một chút. Cao hơn được vài căng ti mét. Hết chứng bệnh sợ người lạ. Thì cậu vẫn là cậu, ngốc vẫn hoàn ngốc. Việc bám Hứa Lâm Hàn mỗi ngày vẫn diễn ra thường xuyên.
Nhưng mà đừng nói Tiểu Nguyên ngốc là cậu ấy hoàn toàn không biết gì. Bảo bối nhỏ nhà chúng ta thật ra cũng biết ghen đó nha.
Có hôm, Hứa Lâm Hàn dẫn Tiểu Nguyên đi dự tiệc sinh nhật của đối tác làm ăn. Vị đối tác này trông cũng đã tầm sáu mươi bảy tuổi, Tiểu Nguyên vốn dĩ chẳng quen biết ai trong bữa tiệc này. Cho nên suốt cả buổi tiệc, cậu đều nắm tay Lâm Hàn đi theo hắn tiếp rượu.
Hứa Lâm Hàn dù sao cũng là một tổng tài của công ty lớn, nên được rất nhiều người tới bắt chuyện. Tiểu Nguyên nhìn kẻ đến người đi mà hoa cả mặt.
Bỗng nhiên có một người phụ nữ trung niên mặc một bộ váy đen tuyền, khuôn mặt sắc bén lộ khiến người người đều cảm thấy kính nể. Người phụ nữ áo đen ấy cũng như những người khác, dắt theo đứa con trai hình như mới chỉ vừa hai mươi tuổi đến tiếp truyện với Hứa Lâm Hàn.
Mọi chuyện đều diễn ra thật suôn sẻ, cho đến khi cậu nhóc kia nói chuyện với Hứa Lâm Hàn.
- Anh Hàn... anh thật đẹp trai. Nhìn anh thật phong độ.
Hứa Lâm Hàn theo phép lịch sự nhìn chàng trai mặt trắng đó gật đầu đánh tiếng cảm ơn.
- Cảm ơn em rất nhiều, Vũ Huyền lớn lên rất dễ thương.
Không những khen người ta, Hứa Lâm Hàn còn lấy tay xoa đầu cậu ấy nữa chứ.
Hành động này đều được Tiểu Nguyên thu vào mặt, trong lòng cậu bỗng nhiên cảm thấy bực bội vô cũng. Thế là suốt buổi tiệc, cậu không thèm nói chuyện với hắn nữa. Bản mặt thì chẳng khác gì bánh bao chiều.
Hứa Lâm Hàn nhìn sắc mặt của Tiểu Nguyên, cứ nghĩ rằng đi dự tiệc khiến vợ nhỏ mệt. Cho nên tiệc còn chưa tàn thì hắn đã chào mọi người về trước.
Lúc vào trong xe ngồi vẫn không thấy Tiểu Nguyên nói chuyện, mặt thì hậm hực nhăn nhó. Hứa Lâm Hàn cảm thấy khó hiểu, vuốt mặt cậu hỏi.
- Em làm sao vậy, khó chịu chỗ nào sao?
Tiểu Nguyên bắt lấy bàn tay của Lâm Hàn, sau đó há miệng muốn cắn nhưng sợ hắn đau nên chỉ cắn nhẹ một cái. Rồi lại thở hồng hộc nói.
- Ghét anh... ghét anh. Không thương anh nữa. Tiểu Nguyên ghét anh.
- Em bị làm sao? Anh đã làm gì đâu? Tại sao em lại ghét anh.
Tiểu Nguyên bĩu môi, quay đầu ra cửa sổ không thèm để ý đến Hứa Lâm Hàn nữa.
- Anh là đồ ngu ngốc, em ghét anh.
- Được rồi, anh đưa em về nhà. Có chuyện gì chúng ta cùng giải quyết nhé?
Nhận ra vợ nhỏ hôm nay cáu gắt, Hứa Lâm Hàn chọn cách im lặng đánh xe về nhà.
Tiểu Nguyên vừa về đến nhà, lập tức dẫm chân xuống đất vài cái. Rồi lại mang theo tâm tình ấm ức đi lên phòng. Tự thay đồ đánh răng rồi trèo lên giường nằm. Mắt không thèm nhìn hắn một cái.
Mà Hứa Lâm Hàn cũng biết điều, sau khi tự tắm rửa thay đồ xong. Hắn trèo lên trên giường, ôm lấy eo Tiểu Nguyên nhỏ giọng hỏi.
- Sao vậy? Em giận anh vụ gì?
- Đạp nè... đạp anh xuống giường nè. Không cho anh ngủ chung đâu.... •^•
Tiểu Nguyên quay người lại, dùng chân đạp đạp người Hứa Lâm Hàn. Mà hắn cảm thấy hành động này khá buồn cười. Lập tức bắt chân cậu, hôn lên bàn chân vài cái. Giả vờ uy hiếp.
- Hôm nay không ngoan, còn dám phản khán anh. Em học hư ở đâu vậy, có muốn anh đánh đòn hay không?
Tiểu Nguyên trong lòng đã bực bội, nay thấy chồng còn muốn đánh mình. Ấm ức dâng lên cao, cậu bắt đầu gào khóc lên án Hứa Lâm Hàn.
- Ô... ô... anh hết thương Tiểu Nguyên rồi, ô ô... anh đòi đánh em nhé? Anh xoa đầu người khác, anh khen người khác xinh đẹp. Có biết em buồn lắm không? Ô...ô anh quá đáng, em ghét anh. Anh đi đi... ô ô.. em sẽ mang heo bông và thỏ Tiểu Bông bỏ đi. Không thèm chơi với anh nữa đâu.
Nghe qua lời Tiểu Nguyên nói, Hứa Lâm Hàn chợt hiểu ra sự việc.
" Hoá ra, vợ nhỏ đang ghen"
Hắn bỗng nhiên thấy trong lòng vui vẻ vô cùng, nhẹ nhàng ôm chặt Tiểu Nguyên vào lòng. Hắn vuốt nhẹ lưng dỗ dành.
- Nín đi nào, nín đi nào. Anh thương em! Tiểu Nguyên bảo bối không khóc, là ông xã sai rồi. Ông xã không nên hù doạ em, không nên xoa đầu người khác. Bà xã ngoan nín đi nhé, sau này anh sẽ không làm như vậy nữa.
Tiểu Nguyên vẫn còn ấm ức, nức nở nói.
- Anh không thương em, anh muốn đánh em.
- Anh sai rồi, anh sai thật rồi. Anh chỉ thương mỗi em thôi. Ngoan nghe lời anh, không khóc nữa. Ngày mai anh dẫn em đi công viên.
Nghe Lâm Hàn nói được đi công viên, Tiểu Nguyên lập tức nín khóc. Chùi hết nước mắt lên áo hắn. Cậu hỏi lại.
- Có thật không? Chúng mình mai đi công viên hả?
Hứa Lâm Hàn hôn vài cái lên má Tiểu Nguyên, khẳng định chắc chắn.
- Đúng.!! Ngày mai sẽ đưa em đi công viên. Giờ thì đi ngủ. Ngày mai mới có sức đi được.
- Đúng đúng... đi ngủ, đi ngủ thôi.
Chuyện giận dỗi cứ thế được kết thúc bởi một cuộc hẹn đi chơi. Tiểu Nguyên vô tư kéo Hứa Lâm Hàn rúc vào chăn, sau đó theo thói quen ôm chặt hắn ngủ ngon giấc.
Hứa Lâm Hàn cũng chiều theo ý cậu, sửa mại góc chăn cho Tiểu Nguyên, hôn lên trán cậu hai cái rồi mới thoả mãn nhắm mắt được.
Cũng kể từ đó, sau khi biết được vợ ngốc nhà mình cũng biết ghen tuông. Hứa Lâm Hàn mỗi lần đi tiếp khách đều chỉ lạnh lùng nói vài câu. Những chàng trai trẻ muốn tiếp xúc cũng bị hắn dập tắt hy vọng bằng cách ôm eo Tiểu Nguyên, ở trước mặt đám đông hôn mặt cậu.
- Biết sao được, Tiểu Nguyên dù sao vẫn là bảo bối lòng hắn. Không thể để cậu buồn được. Ghen tuông nhiều cũng sẽ khiến Tiểu Nguyên học xấu đó nha
---------------
CHÍNH THỨC HẾT TRUYỆN_CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ỦNG HỘ CỎ