Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà, tạo ra một âm thanh tuy không lớn nhưng lại khiến người khác khó chịu. Diệp Anh vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng trên môi mà tiến đến giường bệnh của Tiểu Nguyên, nơi mà có Lâm Hàn đang đứng ở đó.
Đoạn hướng nhìn Tiểu Nguyên cười làm quen.
-Chào Tiểu Nguyên....anh Hàn thường xuyên nói về em cho chị nghe. Bây giờ chúng ta mới có dịp gặp mặt.
Tiểu Nguyên mặc dù mệt mỏi, nhưng nhìn người con gái mang một vẻ đẹp như con rắn hổ mang này. Cậu lại cảm thấy sợ hãi vô cùng....Tiểu Nguyên chỉ có thể mở đôi mắt to tròn nhìn chăm chăm vào Diệp Anh.
Đôi mắt xếch khi nhìn trực tiếp Tiểu Nguyên lộ vẻ hung dữ nguy hiểm đến lạ thường. Theo cảm nhận từ trong nội tâm của cậu....cô gái này là người xấu, là người không lương thiện như anh Hàn. Cảm giác mà Diệp Anh mang lại cho cậu chỉ có chán ghét và sợ hãi vô cùng.
Thấy Tiểu Nguyên cứ nhìn Diệp Anh mà không nói, Lâm Hàn đứng ở gần nhẹ nhắc nhở Tiểu Nguyên.
-Tiểu Nguyên....đây là chị Diệp Anh cùng là bạn gái của anh Hàn. Sau này chị ấy sẽ ở chung với chúng ta, em mau chào hỏi Diệp Anh đi.
Nhưng đổi lại, Tiểu Nguyên vẫn không nghe lời Lâm Hàn....khuôn mặt hiện lên sự sợ hãi vô cùng.... mà khi anh vừa nhìn thấy bộ mặt của Tiểu Nguyên, liền kéo Diệp Anh lại. Đoạn cười nhẹ nhàng giải thích với cô.
-Tiểu Nguyên sợ người lạ, em mới về nên nhóc ấy vẫn còn sợ hãi. Đợi vài ngày kẻ chung, chắc chắn Tiểu Nguyên sẽ rất dễ thương.
Bàn tay bên phải của Diệp Anh siết chặt thành nấm đấm. Nhưng mà nụ cười thì không bao giờ tắt. Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu đáp.
-Em hiểu mà, em không giận đâu....Tiểu Nguyên ngốc, em ấy không hiểu hết chuyện được. Sau này khi về nhà. Em sẽ dạy dỗ lại cậu ấy một chút là được.
Tiểu Nguyên nhìn hai người đứng đối diện với nhau nói ra những lời dịu dàng. Trái tim Tiểu Nguyên đập thình thịch, mà cổ họng nghẹn lại khó chịu.
Hứa Lâm Hàn chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi Diệp Anh.
-Em đã ăn tối chưa? Tại sao lại chạy đến đây? Hôm nay Tiểu Nguyên sốt, anh phải ở lại với em ấy. Ngày mai sẽ bù cho em được không?
Diệp Anh bĩu môi, nắm lấy bàn tay Lâm Hàn trả lời.
-Anh đó, để em một mình ở nhà thật buồn muốn chết. Nay người ta đến thắm Tiểu Nguyên một chút cũng không được sao? Quỷ keo kiệt.
Hứa Lâm Hàn bật cười xoa đầu Diệp Anh....hành động ấy được Tiểu Nguyên thu vào mắt.
Tiểu Nguyên thật sự rất muốn khóc...cái xoa đầu ấy anh Hàn hay làm với cậu, bây giờ lại được tiếp diễn trên người khác.Tiểu Nguyên cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung thật rồi.
Diệp Anh liếc mắt nhìn đến Tiểu Nguyên nằm trên giường, rồi hướng Lâm Hàn tiếp tục nói.
-Lâm Hàn, em tối nay chưa ăn gì bụng có chút đói. Anh xuống căn tin bệnh viện mua giúp em một chút thức ăn lót dạ nhẹ. Một lát nữa về nhà em sẽ ăn sau. Có được không?
- Được...anh xuống mua giúp em.... nhưng Tiểu Nguyên.
Hứa Lâm Hàn lo ngại nhìn đến Tiểu Nguyên, bản thân anh biết rõ cậu ngại tiếp xúc với người lạ. Cho nên để cậu một mình cũng không yên tâm. Mà Diệp Anh như đọc được suy nghĩ của anh. Liền mềm mỏng khẳng định.
-Tiểu Nguyên cứ để em canh chừng cậu ấy cho. Sau này cũng thành người một nhà, trước lạ sau quen. Anh đừng lo lắng, dù gì anh cũng chỉ đi mua một chút đồ ở dưới căn tin thôi mà. Còn ngại cậu ấy có chuyện gì sao?
Hứa Lâm Hàn suy nghĩ đến lời Diệp Anh nói thấy cũng có lí. Cho nên cũng an tâm gật đầu để cô trông chừng Tiểu Nguyên.... bởi vì anh cho rằng.
-Mình cũng chỉ đi một chút thôi...Tiểu Nguyên sẽ không có vẫn đề gì.
Hứa Lâm Hàn đồng ý Diệp Anh, trước khi đi còn không quên dặn.
-Anh đi mua cho em một chút đồ lót dạ....Em đừng làm phiền Tiểu Nguyên nghỉ ngơi nhé. Em ấy đang sốt ca, cứ để em ấy nằm yên là được.
Hứa Lâm Hàn nói rồi xoay người bước đi, bóng lưng vững chãi cứ từ từ rời xa tầm mắt của Tiểu Nguyên.
Diệp Anh đợi Lâm Hàn mất hút sau dãy hành lang bệnh viện, nụ cười ôn như của cô ta cũng biến mắt. Thay vào đó là một bộ mặt nguy hiểm, lạnh lùng. Tiếng giày cao gót chói tai lại vang lên, lần này cô đi đến giường bệnh của Tiểu Nguyên, giọng nói chứa đầu sự khinh bỉ phát ra.
-Cậu có vẻ rất được Lâm Hàn coi trọng?
"......"
-Mau nói xem....Lâm Hàn rất thương cậu có phải không ?
-Anh Hàn....rất tốt với Nguyên Nguyên.
-Mẹ nó!!!
Tiểu Nguyên nhìn người con gái đã lộ mặt thật đang ở trước mắt. Thân thể bé nhỏ run lên, cậu định dùng chăn trùm luôn cả đầu mình để trốn tránh Diệp Anh, nhưng lại cô nhanh tay hơn lấy tay chặn lại. Nụ cười Diệp Anh nguy hiểm, cô ta từ từ cúi mình xuống nói nhỏ với Tiểu Nguyên.
-Cậu chẳng qua chỉ là một tên ăn mày được Lâm Hàn cưu mang, tên ngốc như cậu đừng mơ chiếm được vị trí cao trong lòng anh ấy. Nói cho cậu biết trước....sau này tôi sẽ là vợ của Lâm Hàn, tôi nói gì chắc chắn anh ấy cũng tin. Cho nên cậu biết điều thì mau cút đi.... đừng để tôi nặng tay. Có hiểu chưa?
Lời nói nhỏ nhẹ nhưng lại như con rắn độc khiến Tiểu Nguyên tuyệt đối sợ hãi con người này, mà Diệp Anh sau khi cảnh cáo xong liền nhếch miệng cười. Thong thả đi về phía sofa ngồi như chưa có chuyện xảy ra.