Hứa Lâm Hàn đặt cậu vào ghế phó lái, sau đó bật lò sưởi ở trong xe lên. Vì ở ngoài đường khá lâu, cho nên cậu phải mất một lúc mới có thể cảm nhận được hơi ấm ở trong xe. Giương ánh mắt lên nhìn Lâm Hàn, cậu không nói gì mà chỉ dùng áo khoác của anh bao bọc kín người, bộ dáng run rẩy như một con thỏ nhỏ bị người ta ăn hiếp vậy.
- Cậu có tên không ?
Câu đầu tiên Hứa Lâm Hàn hỏi cậu chính là cái tên... Từ nãy đến giờ đều xưng tôi - cậu với nhau khiến anh cảm thấy có chút kì quái. Đã lỡ nhận nuôi người ta thì cũng phải làm cho tốt nhiệm vụ... Và cái đầu tiên cần phải biết, đó chính là cái tên của cậu.
Nhưng mà sự tình có chút khó xử, cậu vừa nghe anh hỏi vậy liền co chân kên ghế, cả người lui về sau run lẩy bẩy... Mà Hứa Lâm Hàn cũng nhận ra hành như giọng nói vừa rồi của mình có hơi lạnh lùng, khiến cho người kia bị dọa sợ, cho nên liền dịu giọng hỏi lại cậu một lần nữa
- Nếu cậu có tên thì gật đầu, còn không có thì lắc đầu cho tôi biết được không ? Yên tâm đi, tôi không làn gì cậu đâu. Đừng sợ....
Cậu ngước mắt lên rụt rè nhìn anh, sau đó từ trong miệng phát ra vài âm thanh
- A... A... A..... Th... Thằng ... Ngốc
Hứa Lâm Hàn chợt giật mình thả nhẹ chân ga, quay sang hỏi cậu
- Cậu không bị câm, cậu có thể nói.
Người ngồi ghế phó lái sợ sệt gật đầu nhìn anh. Hứa Lâm Hàn thật sự rất bất ngờ vì chuyện này, anh cứ nghĩ cậu là một người câm nhưng hóa ra là vẫn còn nói được nha... Chỉ có điều cái tên Thằng Ngốc hình như không phải là do cha mẹ đặt cho cậu. Lâm Hàn nhướng mày hỏi
- Thằng Ngốc .... Tên này là ai đặt cho cậu ?
- Mọi... Mọi người đều gọi là thằng ngốc.... Họ cười, họ gọi Thằng Ngốc, họ ném đá... Giành đồ ăn
Lâm Hàn nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cậu, trong lòng cảm thấy xót xa ,liền chậc lưỡi một cái. Sau đó nói.
- Haizzz thật là hết cách mà. Cậu không phải tên Thằng Ngốc, để tôi đặt cho cậu cái tên hay hơn.
Cậu không hiểu anh nói gì, chỉ ngơ ngơ ngác ngác nhìn say đắm nam nhân đang lái xe này. Hơi ấm truyền đến cả người, cậu không tự chủ được bản thân. Liền ngẩn ra cười ngốc nghếch đến chảy cả nước bọt. Lâm Hàn nghĩ chưa đến năm phút liền nói.
- Tôi không có khiếu đặt tên cho nên chỉ có thể gọi cậu đơn giản là Tiểu Nguyên... Tên như vậy có được không ?
- Tiểu.. Tiểu Nguyên ? Nguyên? Thằng Ngốc không hay bằng Nguyên... Hahaha
Cậu trông có vẻ rất thích thú với cái tên này, vội vã dùng tay lau đi nước bọt còn trên mép. Vẫn ngồi im tại chỗ mà thì thầm cái tên đó thật lâu... Qua một lúc sau, cậu nắm tay Hứa Lâm Hàn nói
- Cảm... Cảm ơn... Người tốt ( =)))))
- Tên tôi là Lâm Hàn, sau này tôi sẽ cưu mang cậu. Có hiểu không? Nghe lời thì tôi sẽ nuôi cậu, còn không thì tự gánh hậu quả.
Tiểu Nguyên nhìn hắn, đôi mắt lại một lần nữa dại ra ở trạng ngờ nghệch. Cậu nhìn anh thật lâu, thật lâu... Sau đó vì không hiểu Hàn Lâm đang nói gì, hai con mắt cậu liền liêm diêm rồi từ từ dựa đầu ra sau ngủ luôn. Mà Hứa Lâm Hàn sau khi liếc mắt vài lần, thu được khoảnh khắc ấy liền lắc đầu cười cười, nhẹ thì thầm
- Rõ ràng là ngốc đến hết chỗ nói mà. Đang nói chuyện lại lăn ra ngủ... Chắc có lẽ là do sức khỏe của cậu ấy đã suy kiệt rồi đi ? Không thể trách được
Đi được hơn một quãng đường nữa, mùi hôi từ người bên cạnh bốc ra lan tỏa cả xe ô tô. Lâm Hàn nhíu mặt mũi, sau đó tự suy nghĩ
- Việc đầu tiên khi đưa câu ấy về nhà là phải tắm cho sạch sẽ... Hôi thật.
Chợt nhớ ra trong nhà cũng không còn nhiều thức ăn, bây giờ trời cũng đã tối cho nên Lâm Hàn liền dừng xe tại một cửa hàng tiện lợi, nhìn người bên cạnh đã ngủ. Anh liền mở cửa xe chạy vào trong mua lấy một bình dầu gội với một bình sữa tắm. Thêm vào đó là vài gói mì ăn liền cùng bình sữa để cho Tiểu Nguyên ăn tạm tối nay. Lúc từ cửa tiệm đi ra lại xe ô tô, chỉ thấy người ở bên trong đã tỉnh từ khi nào. Tiểu Nguyên ngồi bó gối trên ghế, nước mắt chảy dài trên mặt nhìn Lâm Hàn sững sờ. Cậu nhóc thút thít nhìn anh nói
- Đừng... Đi... Đừng ... Đi... Mà.. Tôi sợ...
Hứa Lâm Hàn sững sờ vì hành động cùng lời nói như cầu xin của Tiểu Nguyên, anh chợt nhận ra người này đã từng phải lang thang ngoài đường, nay mới được người ta nhận nuôi. Cho nên tâm lí có chút vui mừng cùng lo sợ. Vừa này chắc bỏ cậu lại đây một mình cho nên mới khiến Tiểu Nguyên khóc. Lâm Hàn thở dài nói
- Tôi không có đi đâu cả .. Chỉ là đến chỗ kia mua cho cậu chút đồ thôi. Mau nín đi, tôi đưa cậu về nhà tắm cho sạch sẽ
- Thật không ? Không... Bỏ... Tôi?
Hứa Lâm Hàn ngồi vào trong xe, nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu nói. Rồi cũng không đợi cậu có phản ứng gì tiếp theo. Cứ như vậy khởi động xe lên chạy thẳng về nhà. Tiểu Nguyên thu mình ngồi trên xe, từ khung cửa kính nhìn qua những hạt tuyết đang rơi ngoài kia mà mong chờ cái gọi là " nhà" mà anh anh mang đến cho mình