Quay lại mọi chuyện cách đây ba mươi phút trước khi Lâm Hàn chưa về đến nhà, mọi chuyện từ từ bắt đầu. Cuộc xô xát của Diệp Anh cùng bà Linh cũng xuất phát từ thời điểm ấy.
Ngay từ đầu, dì Linh đã không thích con người xảo quyệt như Diệp Anh. Cho nên dù cô ta có là người yêu của ông chủ nhà mình, bà vẫn không sợ mà chống đối lại Diệp Anh.
Hôm nay Diệp Anh tan làm sớm để về nhà chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay. Cô muốn khi đi cạnh Lâm Hàn, mọi người đều phải trầm trồ thừa nhận bản thân cô mới xứng đáng với chức vị Hứa phu nhân.
Nhưng mà vừa đặt chân vào nhà, nhìn con mụ già suốt ngày trưng ra vẻ mặt đưa đám nhìn mình. Diệp Anh kìm lòng không được mà nói vài lời.
- Làm gì mà trưng ra bộ mặt như sắp có người chết thế??? Mỗi lần về nhà gặp bản mặt của dì là tôi lại thấy khó chịu mà.
Dì Linh dừng công việc lau bàn lại, ngẩng mặt lên không cảm xúc đáp trả Diệp Anh.
- Khó chịu thì đừng nhìn, tôi có nói cô nhìn mặt tôi sao?? Ngoại trừ cậu Lâm Hàn có quyền sai khiến tôi, thì còn lại người ngoài không có quyền ra lệnh cho tôi. Diệp Anh...nếu cô muốn tôi làm theo yêu cầu của cô, thì hãy danh chính ngôn thuận làm vợ của Lâm Hàn đi. Còn hiện tại bây giờ thì đừng mơ tưởng đến điều đó.
Miệng thì tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng dì Linh lại tự nhủ.
" Sau này cô bước chân vào căn nhà này, tôi thà về quê chăn vịt còn sướng hơn."
Diệp Anh bị dì Linh chặn đường cãi lí, biết mình nếu càng nói sẽ càng bị bắt bẽ. Cho nên cô ả ôm hậm hực đi về phòng mình.
" Quên con mụ già đó đi, mình phải chuẩn bị đồ để đi với Lâm Hàn"
Diệp Anh chuẩn bị cũng tốn gần hai tiếng đồng hồ. Lúc cô ả đi ra khỏi phòng thì cũng đã gần sáu giờ chiều.
Tự soi mình trong gương một lúc lâu, cô ta cảm thấy rất hài lòng với mình trong gương. Mang tâm trạng vui vẻ đi xuống cầu thang, cô ả càng nhìn dì Linh đang ngồi trên ghế sofa càng không thuân mắt.
Cố tình đẩy vỡ một bình hoa đặt gần chân cầu thang, tiếng đỗ vỡ vang lên. Diệp Anh hất hàm ra lệnh.
- Người giúp việc thì phải làm việc dọn dẹp, bình hoa vỡ rồi. Bà mau dọn đi, còn không đừng trách tôi nói với Lâm Hàn.
Dì Linh liếc nhìn cô ta một lần, cũng không có nói gì. Chỉ chầm chậm đi lấy đồ thu dọn đống mảnh vỡ thuỷ tinh cùng đất cát đó.
Diệp Anh nhìn bà cúi người thấp hơn mình. Trong lòng thoả mãn định đi đến ghế sofa ngồi thì bỗng nhiên dì ấy cất tiếng nói.
- Diệp Anh!!! Người ác thì sẽ gánh chịu hậu quả. Từ công ty cho đến ở trong nhà, sống sao đừng để người ta càng nhìn càng chán ghét. Giả tạo là không tốt, cô có thể giả vờ như một con mèo nhỏ ở trước mặt Lâm Hàn, nhưng đối với tôi và những người khác. Cô không khác gì loại rác thải người ta vứt ở ngoài đường cả. Nhân cách không tốt, ắt hẳn sẽ có người trị cô. Chuyện cô đổ lỗi cho Tiểu Nguyên, tôi nhất định sẽ vạch mặt cô ra.
Hai bàn tay siết chặt, bị một người giúp việc hạ thấp nhân phẩm cùng khinh bỉ khiến cô ả tức giận run người, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
- Bà nghĩ bà có thể vạch mặt tôi được sao? Mơ đi.... bà chẳng qua cũng chỉ là thứ hạ đẳng như tên ăn mày kia.
- Tiểu Nguyên có ăn mày thì thằng bé vẫn tốt hơn loại rắn độc như cô gấp vạn lần. Rồi sẽ có ngày, tôi dọn vali giúp cô đi khỏi đây.
Diệp Anh mưu mẹo rất nhiều, nhưng miệng thì không thể nói được bao nhiêu. Đặc biệt là đối với người phụ nữ khôn khéo này, cô ta lại càng không có cơ hội cãi thắng đâu.
Bị dì Linh nói như vậy, ánh mắt Diệp Anh liếc đến con dao gọt trái cây được để trên bàn. Bắt lấy nó thật nhanh, cô ta như con cáo nguy hiểm chạy đến định đâm dì Linh.
Cũng may lúc cô ả chạy đến, lại bị chiếc ghế sofa rời cản trở, bà Linh may mắn thoát được một kiếp.
Chỉ là thân thể già yếu không còn linh hoạt như người trẻ. Vì quá hoảng sợ cho nên bà ngã bệch xuống đất.
Diệp Anh cầm con dao tiến lại gần, mất không chế thừa nhận những chuyện mình đã gây ra cho Tiểu Nguyên. Mục đích của cô ta chẳng qua là chỉ muốn hù doạ bà ấy.
Nhưng mà thật không ngờ, con người mưu mô như Diệp Anh lại gặp phải như thế.
Khi chiều về cửa chưa đóng, Lâm Hàn chạy xe vào cũng chẳng để ý. Cho nên vừa lúc cô ả thú nhận tội lỗi của mình thì cũng là lúc Lâm Hàn bước vào nhà và nghe thấy mọi chuyện.
------------
Một bầu không khí lạnh bao trùm lấy căn biệt thự rộng lớn, Diệp Anh run rẩy nhìn Lâm Hàn lắp bắp giải thích.
- Anh....anh Hàn...anh nghe em giải thích đi.
Chát!!chát
Hai tiếng tát chua chát vang lên, dì Linh không hiểu đã ngồi dậy từ lúc nào mà tiến lên phía trước. Giận dữ đánh cho Diệp Anh hai cái.
- Này là tôi đánh cho Tiểu Nguyên, đánh cho những uất ức cùng thương tổn thằng bé đã chịu.
Dì Linh không hề hiền lành như mọi người đã nghĩ. Bà có thể xoay chuyển tình thế cùng lật mặt rất nhanh.
Nếu không, khi xưa làm sao bà có thể một mình chống chọi lại với mẹ của Lâm Hàn, lại còn giúp đỡ Lâm Phòng cùng Dĩ Anh vượt qua ma trảo của người phụ nữ kia.
Đừng nhìn dì Linh như vậy mà khinh thường bà ấy.
Dì Linh quay mặt sang nhìn Hứa Lâm Hàn, vẻ hiền hoà khi trước không còn thay vào đó là vẻ mặt chỉ trích nói thẳng với anh.
- Vì một người phụ nữ mưu mô, cậu liền đẩy một đứa ngốc không có tội vào trại tâm thần mà không tìm hiểu nguyên nhân. Có lẽ cậu không biết, Tiểu Nguyên tuy ngốc nhưng nó nhận ra bản thân nó thích cậu.
Hai mắt Lâm Hàn hiện ra tơ máu, tâm trạng trở nên nổi bão muốn giết người. Hoá ra.... hắn không khác gì một tên khốn cả.
Tiểu Nguyên chịu oan ức, hắn không quan tâm. Tiểu Nguyên bị mất món đồ quý giá, hắn mắng cậu. Tiểu Nguyên bỗng nhiên cắn Diệp Anh, hắn không thèm hỏi rõ nguyên nhân mà đánh cậu. Không những thế còn tống đứa bé ấy vào bệnh viện.
Hắn... không khác gì một tên ngu ngốc cả. Hứa Lâm Hàn giận muốn điên người, muốn tiến đến gần Diệp Anh thì bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Âm thanh điện thoại giúp hắn bình tĩnh trở lại, chỉ là một giây sau đã làm hắn cuồng loạn hơn.
Lâm Hàn nhìn số gọi đến... là số của bệnh viện tâm thần. Vừa hay hắn cũng muốn đưa Tiểu Nguyên về, cho nên không suy nghĩ nhiều. Trực tiếp bắt máy.
Chỉ là bên kia còn chưa kịp chào hỏi, viện trưởng đã gấp gáp nói với Lâm Hàn.
- Ngài Hứa, chúng tôi thật xin lỗi ngài... là chúng tôi có lỗi.
Hứa Lâm Hàn không hiểu chuyện gì, lạnh nhạt hỏi.
- Mau nói vào vấn đề chính đi, đừng vòng vo.
Vị viện trưởng ở đầu dây bên kia chậm rãi nuốt nước bọt, sau đó run sợ nói tiếp.
- Tiểu Nguyên....Tiểu Nguyên cách đây hai tiếng đồng hồ đã trốn khỏi trại tâm thần. Tình trạng thần kinh của cậu ấy không tốt, chúng tôi đã cố gắng tìm kiếm nhưng hoàn toàn không thấy cậu ấy đâu.
Hứa Lâm Hàn vừa nghe đến tin này, trái tim như muốn nổ tung. Đầu óc không còn để ý đến chuyện của Diệp Anh hay bất cứ cái gì khác. Cứ thế, hắn lao đầu chạy ra ngoài. Cấp tốc ngồi vào xe ô tô, rồi một đường phóng thẳng đến bệnh viện tâm thần. Miệng lẩm bẩm.
- Tiểu Nguyên....Tiểu Nguyên.