Tâm tình nặng nề khiến cả người Hứa Lâm Hàn dường như không thể chống đỡ nữa, lúc mở cửa phòng Tiểu Nguyên ra, cảm giác đau lòng, hai mắt cay xè khiến hắn nhớ cậu vô cùng.
Căn phòng này vốn dĩ trước kia là của Diệp Anh, sau đó hắn đã cho sắp xếp sửa soạn lại thành phòng của Tiểu Nguyên, phòng của cậu gần phòng của hắn.
Còn nhớ lúc trước, chỉ cần mỗi Tiểu Nguyên khi ngủ gặp ác mộng sẽ khóc hằng đêm. Hắn làm việc ở phòng bên cạnh, chỉ cần nghe tiếng khóc ấy bản thân sẽ chạy qua, theo vô thức ôm lấy Tiểu Nguyên, ôn nhu dỗ dành cậu đi vào giấc ngủ lại lần nữa.
Căn phòng này Lâm Hàn cũng đã thường xuyên gõ cửa để hôn chúc đứa nhóc ấy ngủ ngon.
Thường xuyên gõ cửa để dỗ dành Tiểu Nguyên nguôi giận, hoặc trong lòng cậu đang tủi thân..... Tất cả, tất cả kí ức dường như quay về tấn công Hứa Lâm Hàn, khiến cổ họng hắn đắng chát như ăn phải thuốc vậy.
Hứa Lâm Hàn không có thay quần áo, trực tiếp cởi áo sơ mi để lộ thân trên. Rồi nhẹ nhàng nằm xuống cái giường được phủ nệm màu xanh nhạt kia.
Đã gần mười ngày Tiểu Nguyên không có ở đây, nhưng mà căn phòng này hằng ngày vẫn được dì Linh quét tước, dọn dẹp một cách sạch sẽ. Tựa hồ như.... dì ấy đang chờ đợi con người kia rồi sẽ có một ngày trở về vậy.
Căn phòng này không còn cảm nhận được những gì liên quan đến Tiểu Nguyên cả, nằm trên chiếc giường rộng lớn mềm mại mà Hứa Lâm Hàn vẫn chưa thể buông lỏng cơ thể được. Lòng hắn mang nặng tâm tư suy nghĩ.
- Tiểu Nguyên rốt cuộc đang ở đâu?? Đêm tối thế này, đứa ngốc đó sẽ thế nào đây??
Soạt!!!
Con heo bông to lớn bỗng nhiên rơi ngang bụng của Hứa Lâm Hàn, anh nhìn màu sắc nó thật lâu. Chợt nhận ra một điều rằng.
- Đây chẳng phải là con heo bông Tiểu Nguyên thích nhất sao??? Nó cũng là vật đã khiến Diệp Anh lợi dụng cơ hội ức hiếp cậu. Cũng nhờ nó, anh chợt nhớ ra những lỗi lầm của mình gây nên với Tiểu Nguyên.
Trong đầu thấp thoáng nghe thấy tiếng nói của bản thân lần trước.
- Chỉ là một con gấu rẻ tiền, có cần làm quá lên không vậy??
Bây giờ hắn mới nhận ra, lời nói lúc đó của hắn thật nhẫn tâm làm sao.
Đối với Hứa Lâm Hàn, có lẽ con heo bông này chỉ đáng vài đồng. Nhưng mà đối với Tiểu Nguyên, nó chính là món quà vô giá làm cho cậu sống chết quyết tâm bảo vệ nó.
Hắn ích kỉ không để Tiểu Nguyên nói ra được nội tâm của mình, bản thân thật tàn nhẫn khi biết rõ cậu chỉ là một kẻ ngốc nhưng hắn vẫn làm cậu bị thương. Hứa Lâm Hàn càng biết rõ Tiểu Nguyên sợ hãi với người lạ, cậu sợ bóng tối, sợ bị bỏ rơi. Khó khăn lắm mới tìm được chỗ dựa an toàn là hắn.... Vậy mà giờ thì hãy nhìn xem, hắn đã làm cái gì?? Đưa cậu vào một nơi vốn dĩ không thuộc về cậu, ép bức cậu đến điên. Không những thế giờ đây, Tiểu Nguyên lại phải chìm trong bóng tối một lần nữa rồi.
Nâng người ngồi dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn con heo bông to đó thật lâu. Cuối cùng Hứa Lâm Hàn kìm lòng không được mà vươn tay đến ôm lấy nó.
Cảm xúc mềm mại từ chất liệu bông khiến hắn không thể nào bình ổn được. Con heo bông này là Tiểu Nguyên thường hay ôm nó, vậy mà tại sao giờ đây lại không còn cảm nhận được gì hết vậy??
Trái tim một lần đau đớn, Hứa Lâm Hàn cúi đầu xuống, một giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt trên đầu con heo bông.
"Người chưa tìm về thì khóc làm gì? Liệu lúc đó gặp lại cậu, hắn có thể khó cho những sai lầm của mình hay không đây??"
Không thể biết được, Hứa Lâm Hàn không tựa hồ như vì nhớ Tiểu Nguyên, khóc sẽ nhẹ lòng hơn. Hơn mười mấy năm qua, hắn cuối cùng cũng lại rơi lệ lần nữa. Cảm giác này thật khó chịu mà.
Hứa Lâm Hàn tự hỏi mình.
- Là hắn làm sai?? Liệu hắn có được khóc hay không đây?? Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên.... em giận anh lắm phải không?
Hứa Lâm Hàn rơi lệ không lâu, trong đầu hắn bỗng nhiên nghĩ đến viễn cảnh cậu phải ngủ ở ngoài đường, toàn thân phải co ro chống chịu với cái lạnh, cái sương mai của buổi sớm.
Hắn càng nghĩ càng thấy hốt hoảng cùng đau lòng. Tiểu Nguyên còn đang ở ngoài kia, mà hắn thì lại nằm trên giường này sao? Chăn êm nệm ấm này là của Tiểu Nguyên.... không được, phải mau mau đi tìm em ấy về thôi.
Hứa Lâm Hàn bị suy nghĩ của mình hối thúc, hắn vội vàng mặc lại chiếc áo sơ mi của mình. Không chỉnh sửa trang phục gì cả. Cứ thế mà xộc xệch lao ra khỏi biệt thự, tiếp tục công cuộc tìm kiếm con người kia.
Ba giờ sáng, ánh đền pha ô tô soi sáng sân vườn biệt thự. Hứa Lâm Hàn tự mở cửa rồi điều khiển xe chạy ra ngoài. Chiếc xe hơi màu đen hoà lẫn vào bóng tối, ánh đèn pha soi sáng một quãng đường đi. Người kia vẫn chưa về, hắn không thể ngủ được.
Hứa Lâm Hàn phải tìm Tiểu Nguyên, cậu còn ngoài đó thì phải tìm kiếm. Không thể lơ là được.
Hắn cầm chắc tay lái, không ngừng nghỉ, tiếp tục công cuộc tìm kiếm con người ngốc ấy.