Hứa Lâm Hàn dõi ánh mắt dán chặt vào người Tiểu Nguyên, cậu gầy gò từ khuôn mặt cho đến thân thể. Cả người chẳng khác gì bộ xương khô cả, trên cổ chân gầy yếu đó có một sợi dây xích ngã màu nâu đang giam cầm sự tự do của cậu.
Lâm Hàn vuốt ve khuôn mặt chứa đầy sự sợ hãi kia, thân thể cậu run lên bần bật... Tiểu Nguyên không dám kháng cứ lại hắn nữa.
- Đi cả một ngày chắc em đói rồi, ở im tại căn phòng này đi. Giờ anh đi nấu cháo tôm, món em thích nhất mang lên nhé?
- Hừ...hừ.
Tiểu Nguyên không có quan tâm hay hiểu lời Lâm Hàn muốn nói, cậu như con cún nhỏ bị người ta bắt nạt mà thu người về phía góc tường. Hứa Lâm Hàn cũng không để tâm đến hình động này nữa, bởi lẽ hắn biết quãng thời gian sau này sẽ còn gặp lại hành động này dài dài. Cho nên trực tiếp rời giường, đi ra khỏi phòng. Trước đó còn không quên đóng cửa lại.
Chỉ là lúc vừa mới bước ra thì dì Linh đã chặn đứng trước mặt của Lâm Hàn, thân hình của một người phụ nữ gần năm mươi sao bì lại sức trai chưa đến ba mươi tuổi được. Dì Linh tuy biết mình không thể thắng nổi Lâm Hàn, nhưng bà vẫn không kìm lòng được chất vấn hắn.
- Hứa Lâm Hàn, tại sao lại dùng dây xích kìm hãm Tiểu Nguyên lại. Thằng bé có tội gì chứ, cậu mau thả thằng bé ra.
- Dì Linh, đây không phải chuyện bà có thể xen vào. Mau đi làm việc của mình đi.
Hứa Lâm Hàn không để tâm đến dì Linh, ánh mắt sắc bén kia như muốn làm đổ gục những người xung quanh... đôi mắt đó thật khiến người khác thấy rùng mình.
Nhưng mà dì Linh không sợ hãi, thằng bé kia giống Dĩ Anh, nó quá giống Dĩ Anh... hai người bọn họ đều bị cha con này làm tổn thương như nhau. Đời trước họ chọn cho mình cái chết để giải thoát, nhưng mà bà cảm nhận được. Lâm Hàn và Tiểu Nguyên có thể cứu vãn được.
- Lâm Hàn, cậu còn nhân tính hay không? Cậu còn là con người hay không hả? Trói người là một tội ác, kìm hãm sự tự do của Tiểu Nguyên là tình yêu cậu thể hiện hay sao? Cậu mau thả thằng bé ra.
- Tôi không thả, tôi nhất định không thể thả em ấy ra được. Bởi vì nếu cởi dây xích, em ấy sẽ bỏ đi lần nữa.
Dì Linh ấm ức đến rơi lệ, quả thực hai lần bà chứng kiến chuyện tình của hai cha con nhà này. Vừa giận lại vừa đau, quá khứ không thể lập lại. Bà không đứng nhìn như lúc trước nữa, bà cần phải làm gì đó.
- Lâm Hàn, cậu đúng là đang đi trên vết xe đổ của Lâm Phong ngày xưa, mà vết xe đổ này không phải là yêu một nam nhân hay không. Mà hai người giống nhau ở chỗ đều hành hạ, làm tổn thương người mình yêu. Lâm Hàn cậu cũng chẳng khác gì Lâm Phong cả, cậu nói cậu hận ông ấy. Nhưng tại sao không nghĩ lại những gì cậu làm đều giống hệt ông ấy.
Lâm Hàn lặng im một lúc lâu không trả lời, cha cũng đã từng như hắn. Từng làm người mình yêu đau khổ... hắn cũng vậy hay sao?
Lâm Hàn trầm mặt xuống, vẻ mặt cũng không còn nghiêm nghị như vừa nãy. Giường như hắn đang cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó. Giọng nói tuy nghe thô bạo nhưng bên trong lại chất chứa sự mất bình tĩnh, Lâm Hàn tự biện hộ cho mình.
- Dì nói tôi sai? Tôi quả thật không hiểu mình sai chỗ nào. Tiểu Nguyên thành ra như vậy cũng là do tôi, bản thân thật tâm ngay từ đầu đã muốn bù đắp cho em ấy. Nhưng bà hãy nhìn đi, Tiểu Nguyên muốn bỏ tôi đi, em ấy không cần tôi. Em ấy muốn đi khỏi tôi.... bà nghĩ tôi không đau lòng sao, nghĩ rằng tôi là kẻ vô lương tâm không thấy hối hận gì sao? Tiểu Nguyên thành ra vậy là do lỗi tôi, tôi sai tôi sẽ nhận lỗi. Nhưng mà Tiểu Nguyên bây giờ điên rồi, em ấy bị tôi hại đến điên rồi. Đều là do lỗi của tôi... nhưng mà tôi không thể buông Tiểu Nguyên ra được...
Lâm Hàn ánh mắt trở nên mơ hồ hơn, giọng nói vẫn cứng rắn.
- Tôi sợ em ấy bỏ tôi.... cho nên tôi mới xích em ấy lại. Chỉ có cách đây, em ấy mới không thể đi được. Mà tôi cũng yên tâm hơn, có thể dễ dàng chăm sóc cho em ấy hơn.
Chát!
Dì Linh không khống chế nổi mình mà tặng cho Lâm Hàn một cái tát thật đau, mà caid tát này cũng làm hắn lấy lại lí trí của mình.
Dì Linh ánh mắt giận dữ đọng nước hướng hắn mà nói giọng đầy sự thất vọng.
- Hứa Lâm Hàn, cậu khác quá... Cậu khác trước rất nhiều, con người minh mẫn, lạnh lùng, bĩnh tĩnh giải quyết sự việc. Cho dù trời có sập xuống vẫn đứng vẫn gần như biến mất rồi. Cậu bây giờ không khác gì kẻ ngu si không biết tìm lối thoát cho mình. Cậu... khác Lâm Phong ở điểm này.
Dì Linh buồn bã lắc đầu nhìn hắn, ánh mắt như thể Lâm Hàn là người xa lạ vậy. Bà thật sự rất thất vọng, đau buồn trong lòng khiến bà phải cố gắng bình tĩnh quay người đi xuống cầu thang.
Cuối cùng ngay cả người nuôi Lâm Hàn từ nhỏ đến lớn cũng chịu không nổi nên từ từ rời xa hắn rồi.
--------
Các tình yêu cứ yên tâm, đoạn sau ngược nhẹ lại rồi. Tầm hai chương là giảm độ ngược rồi :v