Vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Nguyên khiến Hứa Lâm Hàn không thể kìm được nước mắt, thân là nam nhân trai tráng vậy mà cũng có ngày hắn khóc như một đứa trẻ.
Hắn khóc vì những gì mình đã gây ra cho cậu, khóc là vì thương Tiểu Nguyên, khóc là vì dường như đi vào bế tắc khi tìm cách cứu chữa cho cậu. Mà mọi chuyện thành ra như vậy, cũng là do lỗi của hắn.
Nhưng mà giờ đây, với sự an ủi ngơ ngác này, tấm lòng tốt của Tiểu Nguyên vẫn còn dường như đã thắp sáng thêm hy vọng cho Lâm Hàn... hắn sẽ cố gắng thử lại một lần nữa. Lần này nhất định Lâm Hàn sẽ làm cho Tiểu Nguyên tỉnh lại. Dù có trả giá thế nào, hắn vẫn sẽ cố thử.
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nhỉ bẽ đang khẽ vỗ lên tay mình, Lâm Hàn dùng tay còn lại lau nước mắt. Rồi cố gắng mỉm cười, đau lòng hỏi.
- Đi cả ngày hôm nay chắc em cũng mệt rồi, anh nấu chút cháo cho em ăn nhé? Anh nấu cháo rất ngon.
- A...a...a !!!!
Tiểu Nguyên thấy có người khóc, tự nhiên lại vô tình xếp Lâm Hàn vào loại người giống mình. Cho nên cảm giác sợ hãi đối với hắn dường như không còn nữa, Tiểu Nguyên nghĩ Lâm Hàn là một người khác... cho nên ngây ngẩn gật a a vài tiếng.
- Thật tốt!!! Vậy để anh đi nấu cháo cho em ngay. Tiểu Nguyên, em có muốn đi theo anh xuống dưới nhà không. Xuống đó anh pha sữa cho em uống nhé??
" Sữa??? Sữa là cái gì nhỉ? Thứ đó có ăn được không? Người này tại sao lại đối xử tốt với mình như vậy? Chẳng phải người này cũng đáng thương sao? Tên đáng sợ có xích người này lại không?"
Tiềm thức của Tiểu Nguyên tự hỏi bản thân, nhưng mà cậu không nhận lại được bất kì câu trả lời nào. Đôi mắt của cậu nhìn thấy hình ảnh của Lâm Hàn rất mờ nhạt, dường như cậu không để ý đến hắn. Hoặc có thể nói Tiểu Nguyên không có ấn tượng gì sâu sắc đối với Hứa Lâm Hàn.
Thấy Tiểu Nguyên ngẩn ngơ mặt không trả lời, Hứa Lâm Hàn thử vươn tay đến nắm lấy tay cậu, nhẹ đặt lên đó một nụ hôn, ôn nhu hỏi lại lần nữa.
- Em có đi không? Xuống bếp anh rót sữa cho em lót dạ. Ở trong phòng mãi không tốt... xuống với anh nhé?
" Người này là người tốt sao? Sao lại không mắng mình nhỉ? Tốt quá.. người này thật tốt"
Trí não của Tiểu Nguyên lâu nhớ nhanh quên, vừa nãy Hứa Lâm Hàn đã xích chân cậu... sau đó hắn đi ra ngoài phòng chưa được bao lâu, cậu đã quên đi khuôn mặt của hắn.
Giờ đây Hứa Lâm Hàn chỉ vừa mới khóc có một chút, vừa nói vài cậu ôn nhu. Cậu lại nghĩ hắn là người nào đó bị kẻ xấu bắt giống mình nên mới khóc, đã thế lại nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng cho nên Tiểu Nguyên buông lỏng cảnh giác. Con ngươi ngây dại nhưng nhìn về phía Lâm Hàn, miệng phát ra tiếng " A...a" không rõ nghĩa.
Lâm Hàn đứng thẳng người nâng tay cậu lên, chờ đợi xem cậu có chịu đi hay không? Nhưng mà thật không ngờ, Tiểu Nguyên lại vụng về đứng lên. Hai chân run run từ từ bước gần đến Hứa Lâm Hàn.
Lâm Hàn lòng vui mừng như vừa tìm được ánh sáng của đời mình vậy. Hắn nhẹ kéo tay cậu từ từ đi phía trước, Tiểu Nguyên chầm chậm đi phía sau. Bóng dáng hai người cứ thế tiến về phía cầu thang.
" Tiểu Nguyên, mau đuổi theo anh. Nếu em đuổi kịp, anh sẽ mua heo bông cho em."
" Tiểu Nguyên, mau lại đây"
" Ngoan đi, anh thương em."
Trong đầu của Tiểu Nguyên bỗng nhiên vang lên một giọng nói kì lạ, cậu theo vô thức nghiêng đầu nhìn xung quanh.... nhưng chẳng có một ai ở đây nói chuyện cả.
" Ai vậy? Người kia là ai vậy nhỉ? Tiểu Nguyên là ai, mình có biết hay không? Có quen biết ai tên Tiểu Nguyên hay không? Mà sao lại có cảm giác quen thuộc thế này?? Khó hiểu, thật là quá khó hiểu... không muốn suy nghĩ nữa đâu"
Tiểu Nguyên lắc lắc đầu để đánh bay đi cái sự rắc rối kia, giọng nói thì quen thuộc thật. Nhưng mà cậu không thèm quan tâm đâu.
Ánh mắt ngơ ngác không cảm xúc đó từ từ dáng chặt vào tấm lưng dày rộng của Hứa Lâm Hàn. Tấm lưng to lớn này cũng cảm thấy thật quen.
Bỗng nhiên, từ trong tiềm thức của cậu chớp nhoáng xuất hiện hình ảnh của một người con trai có thân hình cường tráng, dáng dấp cao ráo. Hai tay đút vào túi quần, đối với người kia. Cậu chỉ có thể thấy được một bóng lưng vững chãi thôi.... khuôn mặt thì hoàn toàn không thể nhớ rõ được.
Mà bóng dáng người ở phía trước mặt này cũng giống như vậy, nó giống hệt với hình ảnh vừa mới xuất hiện kia.
Kẻ ngốc vẫn còn lưu lại kí ức, người điên vẫn có thể sót lại vài mảnh vụn. Tiểu Nguyên có thể quên đi chuyện quá khứ, cậu bị điên nhưng không có nghĩa là không thể nhớ được xung quanh. Từ đại não của cậu vẫn có thể hiện lên vài thước dây của trước kia mà.
Tiểu Nguyên đi theo sau Lâm Hàn, nhìn bóng lưng của hắn. Con mắt từ từ lưu rõ hình ảnh này, mà trong đầu cậu tự dưng có suy nghĩ.
- Đến bóng dáng này, tại sao cũng quen đến thế?
-------
Tiểu Nguyên mà tỉnh là vẫn còn ngược :v