Tiểu Nguyên ăn bát cháo chưa đến ba mươi phút đã hết sạch. Vẫn là vẻ mặt ngẩn ngơ không cảm xúc ấy, nhưng mà lại khiến tâm tình Hứa Lâm Hàn tốt lên không ít, dùng khăn lau đi vết cháo còn dính trên mép miệng của Tiểu Nguyên, hắn ôn nhu hỏi.
- Ăn thêm nữa nhé?
Đi cả một ngày hôm nay đã thấm mệt, lại còn tốn sức vào việc khóc lóc khiến cho Tiểu Nguyên khi ăn một bát cháo vẫn chưa thấy đủ. Cho nên lúc hắn hỏi có muốn ăn thêm hay không thì cậu cũng không chừng chừ mà gật đầu đồng ý.
- Ha ha... em ngoan lắm, ngồi ở đây đợi anh lấy thêm cháo cho em ăn.
Lâm Hàn mừng như điên, món ăn mình được Tiểu Nguyên đón nhận như vậy, thật sự làm cho tâm hắn còn vui hơn khi kí được một bản hợp đồng lớn nữa.
Nồi cháo tôm Lâm Hàn nấu vừa đủ cho ba bát, bát này là bát thứ hai. Cũng giống lúc nãy, sau khi để nguội thì hắn mới mang đến gần Tiểu Nguyên, nâng một muỗng cháo lên rồi nói.
- Cháo của em đây, mau há miệng ra. Anh đút em ăn.
- A...a...a...a!!!
Tiểu Nguyên không chờ Lâm Hàn đưa muỗng đến tận miệng thì cậu đã tự động vươn người tới ngậm luôn cái muỗng kia.
Nhìn miệng nhỏ, cánh môi thiếu máu ăn cháo. Bỗng nhiên Hứa Lâm Hàn không còn cảm thấy vui như vừa nãy nữa, lòng bỗng nhiên đau xót như bị sát muối vào vậy.
Hắn lặng thinh nhìn Tiểu Nguyên, trong lòng tự cười... tự mắng mình, bản thân còn không quên tự mắng mình là thằng tồi tệ.
- Lúc trước, Tiểu Nguyên còn có thể nhận thức được thì hắn lại không làm cho cậu vui. Suốt ngày đi sớm về muộn, để cậu làm bạn với tivi và dì Linh. Được thời gian rãnh rỗi thì cũng chỉ dẫn cậu đi dạo quanh quanh, mua đồ chơi chẳng qua là để cậu không cảm thấy tủi thân... lúc đó, hắn chẳng khác nào như một người làm cho xong trách nhiệm với Tiểu Nguyên vậy... chuyện đưa cậu đi chơi còn khó, huống gì là có thể nấu cho một Tiểu Nguyên bữa ăn?
Tâm tình nặng nề lại tiếp tục đút thêm cho cậu một muỗng cháo, nhìn người trước mặt vô tri vô giác ăn. Hắn cảm giác trái tim như bị nhéo mạnh vậy.
- Lúc cậu tỉnh thì không chịu chăm sóc tử tế, giờ đây khi Tiểu Nguyên đã trở nên điên điên dại dại, hoàn toàn mất hết cảm giác xung quanh thì hắn mới có thể nấu cho cậu một bữa ăn. Người ở phía trước mặt đến bản thân còn không nhận ra thì chắc gì món cháo đơn sơ này cậu có thể cảm nhận được mùi vị của nó đây chứ? Tệ.. bản thân thật sự quá tệ rồi.
Hứa Lâm Hàn cười khổ một tiếng, hai tay vẫn làm nhiệm vụ đút cho Tiểu Nguyên ăn.
Vốn dĩ đã không ăn nhiều ngày nay, nên dạ dày không có nở ra nhiều. Tiểu Nguyên ăn được lưng chừng bát thì không muốn ăn nữa, muỗng cháo vừa đưa đến miệng thì cậu lập tức quay đầu sang một bên tránh né.
- Làm sao vậy? Em no rồi? Không thích ăn nữa hả?
Tiểu Nguyên lần này không có trả lời hắn, đầu cậu cúi xuống nhìn bụng mình, rồi sử dụng tay phải xoa xoa cái bụng vừa mới ăn no đó. Hành động biểu thị cho việc đã được ăn uống no đủ rồi.
Hứa Lâm Hàn nhìn hành động ngốc nghếch đó của Tiểu Nguyên, lòng được an ủi chút ít. Nhẹ bật cười vài tiếng, dùng khăn lau miệng rồi cho cậu uống nước. Xong xuôi hết mọi việc, hắn vuốt nhẹ mái tóc của Tiểu Nguyên, ôn nhu nói.
- Ăn no rồi thì đi tắm rồi đi ngủ có được không? Áo quần chạy cả một ngày nay chắc đã dơ và dính nhiều mồ hôi. Nếu không thay đồ mà ngủ qua một đêm sẽ khiến em khó chịu đó. Anh giúp em đi tắm nhé?
Tiểu Nguyên không trả lời hắn, cậu đưa ngón tay trái vào miệng rồi ngậm lấy ngón tay. Không thèm để ý đến Lâm Hàn, mà hắn cũng không có nản lòng. Thử nắm nhẹ bàn tay còn lại của Tiểu Nguyên kéo đi thì nhóc con ấy bỗng nhiên tự đứng dậy đi theo hắn thật.
Cả hai từ từ trở về phòng ngủ, đoạn đường đi trên cầu thang. Lâm Hàn bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ may mắn vậy.
Ngay tại lúc hắn nản lòng nhất, Tiểu Nguyên lại chịu tiếp xúc với hắn. Mặc dù lúc hắn khóc thì cậu mới chịu đến... nhưng mà như vậy là đủ rồi. Nếu ông trời cho hắn một cơ hội nữa, thì Hứa Lâm Hàn này cũng sẽ cố gắng nắm bắt lấy... hắn sẽ cố gắng mang Tiểu Nguyên quay trở về một lần nữa.
Chỉ là chuyện tương lai... không ai biết được.
Hắn không biết nguyên nhân gì Tiểu Nguyên lại chấp thuận hắn một cách khó hiểu như vậy