Ba người ngồi trong tiệm cafe được tầm một tiếng thì cũng hết việc cần nói. Chuyện nói xong rồi cũng không nhất thiết ở lại lâu, cho nên lúc đứng trước cửa quán cafe, bà Hoa Anh vẻ mặt luyến tiếc nhìn hai người. Nhưng mà trong lòng bà lại hiện lên một vẻ an tâm lạ thường.... giống như là đứa bé mình khi xưa lo lắng đã có người chăm lo. Gánh nặng trong lòng cũng vơi đi không ít.A
- An Hạc, dì đi đây. Con phải sống cho thật tốt, phải nghe lời cậu Hàn có biết chưa?
Tiểu Nguyên từ nãy đến giờ cả người vẫn dính sát vào Hứa Lâm Hàn, hai bàn tay bấu chặt lấy góc áo anh. Nhưng mà ánh mắt cũng đã dịu đi, không còn vẻ hoảng sợ như vừa nãy lúc mới gặp Hoa Anh nữa.
Hứa Lâm Hàn chỉnh lại cái mũ lưỡi trai của Tiểu Nguyên, rồi mới hướng người phụ nữ ở trước mặt cười đáp.
- Bà cứ yên tâm, tôi cũng chẳng phải người tốt đẹp gì cả. Nhưng mà tôi đã hứa sẽ nguyện đời này bảo vệ cho Tiểu Nguyên, thì việc cần thiết nhất chính là cho em ấy một cuộc sống thật tốt nhất. Cho nên bà đừng lo, khi nào rãnh rỗi cứ ghé qua nhà tôi chơi với em ấy, hoặc là lâu lâu tôi sẽ đưa Tiểu Nguyên đến quầy bán mũ để thăm bà.
- Tôi có thể được gặp lại thằng bé sao?
Nhìn dáng vẻ nguy hoặc của Hoa Anh, Lâm Hàn gật đầu khẳng định.
- Dĩ nhiên là được, bác sĩ nói tâm lý của Tiểu Nguyên không tốt... cần cho em ấy tiếp xúc với nhiều người hơn, vừa hay bà khi xưa từng nuôi nấng Tiểu Nguyên, tôi tin rằng tiếp xúc nhiều thì em ấy cũng sẽ nhớ ra được vài phần. Như vậy là chuyện tốt trong việc chữa trị bệnh tình Tiểu Nguyên.
Khuôn mặt mang theo nhiều nếp nhăn theo năm tháng của Hoa Anh cuối cùng cũng giản ra, khuôn mặt bà lúc cười cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Hoa Anh gật đầu cảm ơn Lâm Hàn.
- Cảm ơn cậu rất nhiều, tôi không biết vì sao bệnh tình thằng bé lại trở nặng, nhưng nếu cậu thương thằng bé thật sự thì sẽ chăm sóc nó thật tốt. Như vậy tôi cũng yên tâm hơn nhiều, giờ thì tôi phải đi đây. Quầy bán mũ không ai trông coi, không khéo khách lại bỏ đi rất nhiều rồi. Tạm biệt cậu... tạm biệt con An Hạc.
Hoa Anh xoay lưng đi thẳng về phía trước, dáng dấp của người phụ nữ ấy nhỏ bé cứ từ từ xa dần khỏi tầm mắt của Hứa Lâm Hàn. Hắn thầm cảm ơn người phụ nữ này vì bà đã cho hắn biết thêm nhiều sự thật về Tiểu Nguyên hơn, để hắn có thể chăm sóc cậu một cách tốt hơn nữa.
Nhưng mà lòng hắn tự hỏi, nếu như Hoa Anh biết được vì sao Tiểu Nguyên bị bệnh nặng hơn, liệu bà còn tin tưởng giao cậu cho hắn nữa hay không? Hay là sẽ âm thầm mang Tiểu Nguyên giấu đi? Cho nên vừa nãy, việc Tiểu Nguyên bị điên.... Hứa Lâm Hàn không có nói cho bà biết.
Nhưng mà hắn không ngờ, người mang Tiểu Nguyên rời khỏi hắn chẳng phải là Hoa Anh, mà là người khác. Mà người đó lại chính là người phụ nữ bấy lâu nay luôn nuôi nấng hắn từ nhỏ cho đến lớn.
Đợi đến khi bóng dáng Hoa Anh hoàn toàn hoà quyện vào dòng người tấp nập kia, Hứa Lâm Hàn mới quay sang hỏi Tiểu Nguyên.
- Giờ chúng ta đi nhé? Mua áo quần cho em trước rồi mua những thứ khác sau. Tiểu Nguyên còn muốn ăn cái gì không?
Sau khi biết độ tuổi thật của Tiểu Nguyên, Lâm Hàn càng quyết tâm nuôi cậu cho mập lên nhiều hơn. Ở độ tuổi mười chín, cái độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết của thanh xuân, những chàng trai ở độ tuổi này ai cũng cao lớn và mạnh khoẻ. Nhưng Tiểu Nguyên thì lại khác với bọn họ, cả người thấp bé không khác gì môt đứa bé chưa đủ tuổi vị thành niên cả. Cho nên Lâm Hàn quyết định, bệnh tình của cậu có thể từ từ chữa. Nhưng mà việc bổ sung chất dinh dưỡng lại chính là điều cần làm nhất hiện giờ.
Tiểu Nguyên lắc đầu thay cho câu trả lời không muốn ăn của mình nữa, vừa nãy đã ăn một cái bánh kem còn uống thêm một cốc cacao. Giờ bụng cậu không còn chỗ chứa đâu.
Tuy là lắc đầu vậy thôi, nhưng mà ánh mắt Tiểu Nguyên lại tập trung về hướng khác. Lúc Lâm Hàn nói " Đi thôi", cậu đột nhiên chỉ tay về phía đường đối diện. Khó khăn nói.
- M...mu....muốn.
Đó chính là thanh âm đầu tiên Tiểu Nguyên thốt ra sau những ngày hoá điên, tự phong bế bản thân mình. Mặc dù tiếng nói rất nhỏ, còn nói một cách rất khó khăn. Nhưng nó lại khiến Lâm Hàn mừng đến phát điên, xoay người cậu lại. Hắn phấn khích hỏi.
- Tiểu Nguyên.... em vừa nói cái gì? Mau nói lại anh nghe xem nào? Em muốn cái gì? Cứ nói đi, anh đều mua cho em.
Tiểu Nguyên đầu lệch sang một bên, chỉ một quầy bán thú cứng ở bên kia đường. Ánh mắt cậu hướng về lồng thỏ màu trắng, chậm chạp nhắc lại.
- Muốn....
- Được... được. Chỉ cần em thích, anh đều mua cho em. Chúng ta qua kia mua con vật mà em thích.
Tiểu Nguyên giờ đây có thể nói rồi, dù rằng chỉ là một từ duy nhất được phát ra thôi. Nhưng đã khiến lòng Lâm Hàn sướng đến tê dại, hắn mừng như bắt được vàng vậy, hắn vội vàng nắm tay cậu dắt qua đường... bản mặt lạnh lùng chợt vẽ nên một nụ cười tươi rói khó tìm.