Qua mấy ngày sau, mọi chuyện vẫn không thể khá lên được. Tiểu Nguyên một mực tránh nè Hứa Lâm Hàn, mặc dù hắn cố gắng tiếp xúc với cậu như thế nào.
Lúc ngồi vào bàn ăn cơm, Tiểu Nguyên không muốn ngồi cạnh Lâm Hàn nữa. Cho nên cậu sẽ luôn đợi hắn ăn xong rồi mới tới lượt mình, mà Lâm Hàn cũng để ý đến vụ này hai lần.... rồi sau đó hắn chọn cách ngồi ở trên phòng làm việc. Cho cậu ăn trước rồi mình mới xuống ăn.
Khi đi ngủ Tiểu Nguyên cũng chỉ muốn ngủ một mình, không muốn cho Lâm Hàn ngủ chung. Có đêm mưa to sấm chớp nổi đùng đùng, Tiểu Nguyên ngồi trong phòng khóc thút thít nhưng nhất quyết không ôm gối sang phòng hắn ngủ. Hứa Lâm Hàn phải gọi dì Linh vào phòng canh chừng cho Tiểu Nguyên ngủ, hắn đứng ngoài cửa cũng chờ đợi người kia say giấc mới dám về phòng.
Dạo gần đây vì chuyện của Tiểu Nguyên mà tâm tình của Hứa Lâm Hàn cũng không thường xuyên ngủ không được, còn hút thuốc lại như trước. Vẻ mặt lúc nào cũng mệt mỏi khiến mọi nhân viên trong công ty đều cảm thấy sợ.
Hôm nay phải đi làm sớm, cho nên khoảng sáu giờ là Hứa Lâm Hàn đã dậy để chuẩn bị rồi. Lúc xuống nhà chính cũng đã là chuyện của ba mươi phút sau, hắn biết giờ này Tiểu Nguyên chưa thức dậy cho nên ăn sáng trước để đi làm.
Chỉ là lúc ăn cơm xong, chuẩn bị đi ra khỏi phòng bếp thì Tiểu Nguyên mơ màng dịu mắt đi xuống, tóc tại còn rối bời mà cậu nhóc đánh xong còn quên rửa mặt, thành ra trên mặt cậu vẫn còn dính đầy nước.
Hứa Lâm Hàn nhìn bộ dáng lộn xộn của Tiểu Nguyên mà theo thói quen trước cái khăn nhỏ trong túi ra, đi đến lau mặt cho cậu. Giọng nói như trách mắng nhưng chứa đầy sự cưng chiều.
- Em nhìn em kìa, đến mặt mình còn không chịu lau nữa.
Khuôn mặt bị bàn tay to lớn giữ chặt, giọng nói quen thuộc cất lên làm cho Tiểu Nguyên giật mình, cậu vội vã lui về sau. Mặt cúi gầm tránh né. Mà bản thân hắn cũng biết vì sao cậu lại hoảng hốt như vậy, lòng có vừa buồn vừa đau... hắn chợt nhận ra Tiểu Nguyên khi trước chắc chắn cũng đã đau đớn như vậy khi hắn tìm cách trốn tránh cậu.
Hứa Lâm Hàn thu liễm hành động của mình, hắn bỏ cái khăn vào túi quần lại. Ánh mắt chứa đầy sự buồn rầu cất lên.
- Tiểu Nguyên... em dậy rồi thì ăn sáng đi, anh đi làm đây. Tạm biệt em.
- Tạm....tạm biệt anh.
Tiểu Nguyên cứng ngắt nói lời chào tạm biệt với Hứa Lâm Hàn, nhìn dáng lưng rộng lớn. Tiểu Nguyên lặng lẽ thở dài.
- Nguyên Nguyên... mau vào ăn sáng nào, dì hôm nay nấu cháo tôm con thích đây.
- Con...con biết rồi.
Tiểu Nguyên vụng về đáp lời của dì Linh, ngồi vào bàn ăn. Nhìn tô cháo có thật nhiều tôm trong đó, Tiểu Nguyên bỗng nhiên cảm thấy không nuốt trôi. Cả người cứ thẩn thẩn thờ thờ vậy.
Dì Linh cảm thấy cậu cứ ngồi thừ như vậy lại có chút khó hiểu, bà đặt tay lên vai cậu. Lo lắng hỏi.
- Tại sao lại không ăn cháo? Đồ ăn không ngon hay là do con bị bệnh.
Tiểu Nguyên lắc đầu, giọng nói mang theo chút đau thương đáp lời.
- Dì ơi... con sợ anh Hàn, mọi người đều nói anh ấy là người xấu. Nhưng mà con lại không thấy vậy, người ta nói con không được yêu anh Hàn.... nhưng mà khi đứng chung với anh ấy, con vẫn cảm thấy khó thở.
Dì Linh dừng động tác múc canh của mình lại, ánh mắt thương xót hướng về Tiểu Nguyên, có lẽ đối với bà... thằng bé con này không khác gì người bạn đã khuất của mình. Dĩ Anh cũng đã từng vì Hứa Lâm Phong mà chịu nhiều tổn thương, người kia cũng vì yêu con trai của dòng họ này mà nụ cười từ từ biến mất. Cha con nhà này giống hết nhau, đều vì cách yêu sai trái mà làm người khác tổn thương.
Hứa Lâm Phong cũng vậy mà Hứa Lâm Hàn chẳng khác gì, tình yêu của họ chỉ khiến người mình thương đau đớn. Chỉ là Lâm Phong không có đối xử với Dĩ Anh tàn bạo cách Lâm Hàn làm với Tiểu Nguyên.
Hai người bạn mình mất cũng chỉ vì nặng chữ yêu, nhưng mà Tiểu Nguyên thì khác. Thằng bé ngây thơ vô tội, cái gì cũng không biết. Cứ ngốc ngốc mà lại đi yêu một người. Bà không thể đứng nhìn cậu chịu nhiều tổn thương được, bà không thể để Tiểu Nguyên rơi vào bế tắc như Dĩ Anh để rồi không còn gì cứu vãn.
Nhẹ vuốt đầu thằng bé ngốc tội nghiệp, dì Linh đau lòng nghĩ ra một ý tưởng. Rồi nhẹ hỏi Tiểu Nguyên.
- Hay con về quê ở với ta nhé? Nhà ở quê tuy nhỏ nhưng sẽ bình yên hơn, sẽ không còn có một Lâm Hàn khiến con buồn nữa. Con với ta cứ vậy âm thầm mà sống, để tránh đi hết nổi đau thương ở đây.
Tiểu Nguyên ngẩn ngơ nhìn bà không nói, lòng cậu chần chừ hỏi lại.
- Con về đó sẽ hết khó thở, tim sẽ hết đập nhanh, anh Hàn sẽ không bắt con đi nữa đúng không?
- Có... có lẽ vậy, ta không biết nữa. Nhưng mà ta nghĩ, về đó sẽ khiến con bình yên hơn.
Tiểu Nguyên nghe vậy, đôi mắt đỏ âu chầm chầm đồng ý.
- Vậy... vậy... Tiểu Nguyên sẽ đi với dì.