Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vài ngày sau khi chú Mao Mao dọn đi, bạn cùng phòng mới chuyển vào ký túc xá, hôm đó trong phòng chỉ có mình Hiểu Quả, Hứa Long không biết lại đi đâu. Lư Vi Hồng dẫn hai người một lớn một nhỏ đến. Người đàn ông độ ba mươi, vẻ ngoài không xấu, với điều kiện không có vết sẹo bỏng dài thượt bên mắt trái, chân hắn lúc đi cũng hơi khập khiễng. Người còn lại là một bé trai tầm mười tuổi, sợ hãi núp sau lưng người đàn ông kia, nếu Lư Vi Hồng không giới thiệu bọn họ, Hiểu Quả sẽ không để ý thấy có cả đứa bé đằng sau.
Cô Lư chỉ giải thích đơn giản rằng có một khu ký túc xá đang sửa chữa, cho nên hai người này vào đây ở tạm, sau đó bọn họ sẽ chuyển đi nơi khác, có giải thích nhiều hơn Hiểu Quả cũng không hiểu được.
Hiểu Quả cẩn thận chuyển gọn đồ của mình vào, chừa không gian cho bọn họ xếp túi lớn túi nhỏ, cậu đứng một bên quan sát đối phương, thấy có thùng nặng còn chủ động giúp một tay, khuôn mặt viết rõ một câu “Tôi là Nguyễn Hiểu Quả, chúng ta có thể làm quen được không?”
Vậy nhưng người đàn ông kia từ đầu đến cuối chỉ im lặng không nói, ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho cậu, cứ như Hiểu Quả là người vô hình.
Còn đứa nhỏ lại chăm chú nhìn cậu, chỉ là trong đôi mắt nó đầy sự kinh sợ và phòng bị.
Hiểu Quả nhiệt tình vây quanh hai người một lúc lâu mà không có kết quả, dần dần cũng nhận ra thái độ lạnh lùng của đối phương, cậu chậm rãi rụt về giường, cách tấm màn mông lung nhìn người đàn ông và bé trai sắp xếp hành lý, thỉnh thoảng lại hạ giọng lặng lẽ trò chuyện với nhau…
Tuy giờ khi về nhà có chút cô đơn tịch mịch, nhưng lúc làm việc ở vườn sinh thái Hiểu Quả vẫn rất vui.
Thời gian này Hiểu Quả đã khá quen thân với La Vực. Lúc đầu, Phương Tỉ hoặc nhân viên vận chuyển sẽ tới mời cậu qua biệt thự, nói với mọi người là Hiểu Quả giúp một hộ khách việc gì đó, vị khách ấy rất thích đứa bé này, cho nên thỉnh thoảng lại bảo cậu tới chơi. Thế nhưng dần dần sợ người khác nghĩ nhiều, ví như mấy dì trong vườn trái cây lúc nào cũng nhắc Hiểu Quả phải cẩn thận, Phương Tỉ liền hẹn thời gian cụ thể mời Hiểu Quả tới chơi trước đó một ngày, bình thường thì chính là sau giờ cậu tan tầm. Vào hôm đó La Vực sẽ bảo dì Chu làm những món Hiểu Quả thích ăn, Hiểu Quả tự đến nhà y ăn cơm, thuận tiện trò chuyện với La Vực, nói những vấn đề mà chỉ có hai người cảm thấy thú vị, sau đó tài xế sẽ đưa cậu về ký túc xá.
Có lẽ người ngoài nhìn mối quan hệ này sẽ cảm thấy kỳ quái, nhưng hai đương sự lại vô cùng thích thú.
Nhất là La Vực, mỗi lần trước và sau khi Hiểu Quả đến y đều vui mừng hẳn lên, có lần Phương Tỉ còn thấy y tự mình tưới nước cho hoa hải đường sau vườn, khóe miệng treo ý cười thỏa mãn, như thể mặt hồ yên ả bị chú cá con nghịch ngợm quẫy nước mà nổi sóng lăn tăn.
Phương Tỉ không hiểu, nhưng La Vực vốn chẳng cần ai hiểu.
Lại là một buổi trưa ánh nắng rực rỡ, Hiểu Quả làm xong việc, giúp chị Triệu bóc vỏ nhãn xong liền đi đến khu biệt thự. Mấy hôm trước La Vực đã hẹn cậu hôm nay tới đó chơi, y còn hứa sẽ chuẩn bị mì cầu vồng cho cậu ăn nữa.
Nghĩ đến bát mì vừa thơm ngon vừa đẹp đẽ kia, Hiểu Quả liền hưng phấn, cậu nhịn không được lắc lư cái đầu, hai chân nhún nhảy. Hai quả táo đỏ hồng căng tròn trong tay suýt nữa bị cậu làm rơi.
Thế nhưng tới khi đến giữa đám cỏ, Hiểu Quả bỗng nghe thấy có ai đó đằng xa gọi mình, cậu quay đầu lại liền thấy Mã Lỗi đứng dưới bóng cây không ngừng ngoắc ngoắc mình.
“Béo Bự…” Hiểu Quả đáp lời, đi về phía đối phương, khuôn mặt tươi cười.
Mã Lỗi không thèm hòa nhã với cậu, vừa gặp đã ập một tràng, “Nguyễn Hiểu Quả sao cậu lại thế? Sao không trả tiền lần trước cho tôi.”
Dạo này Hiểu Quả thân với La Vực, cho nên lâu rồi cậu không tới trung tâm bảo dưỡng. Hồi trước cũng phải cậu thích tới đó, mà toàn là do Mã Lỗi dụ dỗ lừa gạt cậu đến, Hiểu Quả tưởng bạn tốt muốn chơi cùng cậu, không bận tâm hắn sai cậu làm cái này cái nọ mà đến giúp hắn. Cậu không tới nữa, Mã Lỗi đành phải tự mình làm việc. Hắn hết ăn lại nằm quen rồi, không có Hiểu Quả giúp đỡ, hắn làm mệt muốn chết. Hắn đã tới vườn hữu cơ tìm người mấy lần, toàn thấy mọi người bảo Hiểu Quả không có ở đây, nói cậu đi chỗ khác rồi, làm Mã Lỗi nghẹn khuất một thời gian dài, giờ thấy cậu đương nhiên phải trút hết bực tức ra mới được.
Quả thực Hiểu Quả đã quên chuyện tiền lần trước, Mã Lỗi thấy vẻ mặt của cậu liền tỏ vẻ bị oan ức thật lớn, hết mắng Hiểu Quả mau quên lại than thở mình thiếu tiền thiếu nghỉ ngơi, lừa Hiểu Quả áy náy cực kì, cậu rút một sấp tiền trong túi quần đưa cho hắn.
Bình thường Hiểu Quả rất ít khi mang tiền trên người, bởi vì cô Lư đã dặn cậu phải cất tiền cẩn thận, nhưng hôm nay Mã Lỗi đến đúng lúc Hiểu Quả vừa mua hai quả táo. Các dì trong vườn trái cây bảo, táo này là đồ nhập khẩu, đắt lắm, bọn họ không mua được, nhưng giờ sắp tới Trung thu, vườn sinh thái tạo điều kiện cho công nhân viên nên giảm giá táo đi một nửa, vì vậy mọi người mới bỏ tiền thử hưởng thụ đãi ngộ của người giàu một phen.
Hiểu Quả cũng mua hai quả, nhưng nếu để mình ăn thì cậu sẽ tiếc lắm. Tiền lương của Hiểu Quả không nhiều, có thể coi là ở mức thấp nhất trong vườn sinh thái, bởi vì riêng việc được Chính phủ và viện phúc lợi giới thiệu chỗ làm đã là một ưu đãi quá lớn dành cho cậu, đã vậy cậu làm việc gì cũng phải để người khác chỉ dẫn, không làm được mấy việc cần kỹ thuật cao, tuy chăm chỉ nhưng năng suất lại không cao lắm. May mà cậu không chi tiêu gì nhiều, vẫn đủ khả năng duy trì sinh hoạt. Hơn nữa, Hiểu Quả rất tiết kiệm, trước khi chi tiền mua gì cậu đều tính toán cẩn thận, cũng không tham ăn, vì vậy mỗi tháng cậu còn dành dụm được một khoản tiền nhỏ.
Hiểu Quả mua táo là để tặng cho La Vực, hiển nhiên cậu có thể cảm nhận được ý tốt của La Vực dành cho mình, cậu mua táo tặng y không phải vì muốn đáp lại ân tình của người ta, bởi vì Hiểu Quả không hiểu được tới mức đó, cậu chỉ đơn giản là nhìn thấy thứ tốt thì muốn chia sẻ với bạn mình, hoa quả trong vườn trái cây chính là thứ tốt nhất mà Hiểu Quả từng được thấy, trước kia cậu không mua được, giờ mua được rồi, đương nhiên muốn tặng cho người đã tặng cậu ấm áp những ngày qua.
Lúc mua táo cậu mải nghĩ đến La Vực nên không kịp cất gọn tiền, giờ vừa rút ra, tập tiền liền lộn xộn hết cả.
Hiểu Quả đang định đếm, nào ngờ bị Mã Lỗi giật lấy hết, lần trước hắn bị trừ ba trăm, mà số tiền của Hiểu Quả ít nhất cũng phải bốn năm trăm, Mã Lỗi tùy tay áng chừng, lại còn dùng thái độ “Chúng ta là quan hệ gì chứ” nói, “Bỏ đi bỏ đi, đếm cái gì, không đủ tiền anh cũng không so đo với cậu, lần sau cậu không gây chuyện cho tôi là tôi đã cảm ơn cậu nhiều lắm rồi.”
Hiểu Quả nhìn hai tay trống rỗng, đang muốn mở miệng, đã bị một câu “Đừng bày vẻ đáng thương như thế, đằng nào cậu chẳng được phát lương sớm” cản lại.
Nhét xong tiền, Mã Lỗi cầm xẻng giả bộ tùy ý hỏi, “Cậu định đi chỗ nào đấy? Làm xong việc chưa?” Không chờ Hiểu Quả trả lời, hắn đã nói luôn, “Cậu nhàn hạ quá nhỉ, nhìn tôi này, mệt không chịu nổi, tới giờ còn chưa được uống miếng nước nào, khổ muốn chết! Cậu giúp tôi tí đi.” Vừa nói vừa chuyển cái xẻng qua.
Mấy lời này của Mã Lỗi xem như hiếm có dựa theo sự thực, vườn sinh thái chuẩn bị có lễ hội hoa nhân dịp Trung thu, cần thay đổi rất nhiều bồn hoa, mấy ngày nay công nhân viên trong trung tâm bảo dưỡng phải làm việc vất vả, Mã Lỗi cũng bận tối tăm mặt mũi, người ngợm mặt mũi dính đầy nước bùn.
Thấy hắn như vậy, Hiểu Quả thoáng cái liền tin, dưới động tác cường ngạnh gần như ép buộc của hắn, cậu nhận xẻng, giúp đối phương xúc đất.
Đầu óc Hiểu Quả vốn đơn giản, não chứa chuyện này rồi là quên đi chuyện khác. Trước khi giúp Mã Lỗi cậu còn băn khoăn chuyện lát nữa phải tới ăn cơm với La Vực, nhưng khi thực sự bận bịu rồi, lại còn bị Mã Lỗi hét tới hét lui, cậu không rảnh để suy nghĩ nữa, thời gian theo sự bận rộn của cậu dần trôi đi….
Bên kia, dì Chu theo thường lệ dựa theo sắp xếp của La Vực nấu một bàn đầy đồ ăn, trước mặt La Vực bày một đĩa cháo hoa. Mọi khi Hiểu Quả rất đúng giờ, hẹn khi nào là tới đúng lúc đó, các món ăn thơm ngào ngạt còn nóng hôi hổi, vừa đúng lúc thưởng thức, mà hôm nay La Vực chờ mãi vẫn không thấy cậu đâu.
La Vực không làm gì, chỉ dựa vào lưng ghế nhìn bát mì cầu vồng, khuôn mặt không lộ cảm xúc.
Phương Tỉ gọi điện tới vườn trái cây, mọi người ở bên kia tăng ca nói không thấy Hiểu Quả, có lẽ cậu đã về nhà rồi. Phương Tỉ cúp máy, uyển chuyển khuyên La Vực ăn trước, nhưng y lại coi như không nghe thấy, mắt nhìn hơi nóng tỏa ra từ bát cháo hoa dần biến mất, cuối cùng đông thành một khối như hồ dán.
Cơm không ăn, nhưng thuốc vẫn phải uống. Dì Chu rót nước, lấy hộp thuốc cẩn thận đặt một bên, sợ y vẫn không để tâm, lại không cho thay nước để tới khi nước nguội lạnh, cho nên đã chuẩn bị một ly nước nóng.
Nào ngờ vừa thấy ly nước kia, La Vực liền chộp lấy, mặc dù nắm lấy tay cầm nhưng ngón tay y vẫn có thể cảm giác được độ nóng toát ra từ bên trong. Phương Tỉ sợ La Vực bị bỏng, đang định ngăn cản, bỗng thấy đối phương đưa mắt nhìn sắc trời dần tối ngoài cửa sổ, chầm chậm nâng tay lên.
Cái ly nghiêng dần, nước nóng bỏng chảy xuống, trực tiếp đổ xuống chậu cây cỏ tai tượng đuôi chồn đặt giữa bàn, từ hoa đến lá rồi tới cành, cuối cùng chảy ngấm xuống đất.
Rõ ràng thực vật không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết, vậy mà Phương Tỉ lại như nghe được tiếng xì xèo ken két của từng cành lá phát ra khi nhiễm dòng nước nóng bỏng.
Lại nhìn thần sắc La Vực, y thảng cười thảng không, trong mắt không có bất cứ cảm xúc gì.
============================================
Tác giả: Tất cả mọi người đều quan tâm tới chuyện Hiểu Quả bị bắt nạt, vì vậy tôi nói đôi câu thế này.
Tuy Hiểu Quả hơi khác biệt, nhưng cậu ấy luôn cố gắng sống cuộc sống của người bình thường, ắt sẽ phải gặp vô số kiểu người khác nhau, có thân thiện tốt bụng, đương nhiên cũng sẽ có kẻ xấu xa vụ lợi, những người yếu ớt như Hiểu Quả bị bắt nạt là điều dễ hiểu, cuộc sống của chúng ta cũng vậy, dần dần rồi sẽ tốt lên, cho nên mọi người đừng quá đau lòng ~
tÁo: Tác giả ơi em biết ý của chị rồi nhưng mà…. AAAAAAAAAAAAAA muốn bùng choáy! Ẻm sẽ bị đáng thương dần đều theo từng chương, tới đỉnh rồi mới được thương hu hu (ノಥ,_」ಥ)ノ彡┻━┻
P.s: Mỳ cầu vồng