Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thức dậy trong một ngày nắng thu ấm áp hiếm hoi, bên ngoài cửa là tiếng xe cộ lao băng băng trên đường, còn có tiếng nói nho nhỏ của mấy cô mấy thím đi chợ sớm. Bạch Sanh đỡ trán chống đỡ đau nhức mà ngồi dậy, ký ức một mảng mơ hồ, khi cố nghĩ đến đầu lại đau đến không cách nào chịu đựng được.

Buông tha cái đầu đau của mình, Bạch Sanh sờ soạng bên cạnh, vừa vặn bắt được cánh tay của Giang Huyền Tranh. Đưa mắt nhìn qua, mặt phừng một cái đỏ lên, trợn mắt lên mà nhìn.

Nha đầu này cư nhiên... cư nhiên không mặc quần áo mà ngủ!?

Cử động rất khẽ của Bạch Sanh cũng đánh thức được Giang Huyền Tranh, nàng mệt mỏi xoay người ôm lấy thắt lưng của Bạch Sanh, nhỏ giọng nói: "Còn sớm mà, ngủ thêm một chút đi."

Trên mặt Bạch Sanh nổi lên ba đường hắc tuyến, chụp lấy cái gối đập thẳng vào gương mặt còn ngáy ngủ của Giang Huyền Tranh.

"Em mau dậy cho chị!!!!"

Giang Huyền Tranh bị đánh đến tỉnh ngủ, mệt mỏi kéo dài giọng: "Làm sao nữa rồi? Đã nói không có omega khác đến đâu mà."

"Cái gì mà omega khác!?" Bạch Sanh chụp lấy hai bên gò má của Giang Huyền Tranh ra sức nhéo: "Em tỉnh dậy cho chị, mau giải thích đi! Sao... sao lại không mảnh vải mà ngủ như vậy!?"

Giang Huyền Tranh chống đỡ buồn ngủ mở mắt ra, phát hiện ánh mắt của Bạch Sanh có chút khác biệt, trong lòng giật nảy.

Kỳ động dục kết thúc rồi sao!?

Trong lòng có chút luyến tiếc, chỉ mới có chín ngày thôi mà, nàng còn chưa hưởng thụ đủ~

Bạch Sanh mất kiên nhẫn kêu lên: "Giang Huyền Tranh! Em mau trả lời cho chị!"

Giang Huyền Tranh đảo mắt, nói dối không thèm chớp mắt: "Hôm qua chị uống say còn liên tục than nóng, nửa đêm thì cởi đồ ra ngủ, cởi chưa đủ còn đè em ra cởi nữa."

Mà lời này Giang Huyền Tranh không nói dối, đem qua các nàng rượu say loạn tính, triền miên đến gần sáng mới chợp mắt.

Mặt Bạch Sanh trướng đỏ, phát hiện quần áo rơi vãi trên sàn nhà, một góc bàn còn để đầy lon bia, không biết đã uống bao nhiêu đến mức say như vậy.

"Chị... chị..." Bạch Sanh ngang nhiên bị dắt mũi cũng không biết, ngây thơ nói: "Chị xin lỗi, về sau... ách, sẽ không uống say như vậy nữa."

Giang mặt dày: "Không sao, em tha thứ cho chị."

Bạch Sanh xấu hổ không dám nhìn mặt Giang Huyền Tranh lâu thêm một chút, vội vàng quấn chăn nhảy xuống giường, không ngờ chân chạm đất lại không thấy đau chút nào.

Nghi hoặc nhìn chân của mình, lành lại từ khi nào vậy a?

Nhưng lại ngại hỏi Giang Huyền Tranh, Bạch Sanh chống đỡ xấu hổ nhặt quần áo trên sàn rồi chạy ù vào phòng tắm đóng cửa lại.

Giang Huyền Tranh chán nản nhìn theo, vươn tay chụp lấy tấm lịch để trên bàn, chậm rãi đếm ngày động tình tiếp theo của Bạch Sanh. Vừa hay rơi vào chủ nhật tuần thứ hai của tháng sau, nàng phải cố gắng đợi thêm một tháng để có thể thân mật với Bạch Sanh, thật muốn mạng người mà~

Một chốc thì Bạch Sanh cũng quần áo chỉnh tề đi ra, nhắc nhở: "Em mau chóng thay đồ để còn đi học nữa."

Giang Huyền Tranh bĩu bĩu môi, vừa vén chăn định bước xuống giường lại nghe Bạch Sanh kêu thảm một tiếng.

"Em lấy chăn quấn người rồi hẳn xuống giường!!"

Trong lòng Giang Huyền Tranh bất mãn, đều đã thấy hết của nàng rồi giờ còn bày đặt xấu hổ làm gì? Đây là muốn chối bỏ chịu trách nhiệm sao?

Tuy nghĩ vậy nhưng Giang Huyền Tranh cũng ngoan ngoãn quấn chăn như con nhộng đi vào phòng tắm~

Một buổi sáng 'bình yên' trôi qua...

Sáng sớm Giang Huyền Tranh có tiết, trưa sẽ ở lại trường học thêm hai tiếng bồi dưỡng, dù gì kỳ thi toán quốc gia cũng sắp đến, nàng chỉ có thể tận lực giành lấy phần tiền thưởng này.

Bạch Sanh một đường đi đến tiệm bánh, không ngờ lại bắt gặp Lan Linh đang cùng một ai đó tranh chấp ngoài cửa tiệm.

"Lan Linh!!"

Người kia nhìn thấy Bạch Sanh liền quay sang Lan Linh gằn giọng: "Mau chóng mà giải quyết đi!"

Nói xong cũng không thèm tạm biệt một câu, quay ngoắt lên chiếc xe hơi màu đen đỗ gần đó, điều khiển xe rời đi.

Bạch Sanh tăng nhanh cước bộ đến gần Lan Linh, giấu không được lo lắng trong mắt: "Làm sao vậy? Kia là ai?"

Lan Linh thở dài: "Ba mình, ông ấy muốn mình từ bỏ ước mơ trở về nhà kết hôn với Trịnh tổng."

"Quá đáng như vậy?" Bạch Sanh nhịn không được mà nói: "Cậu đừng sợ, mình bảo vệ cậu, có gì chuyển qua nhà mình sống, nhé?"

"Ây da, hảo khuê mật, mình biết là cậu tốt với mình nhất mà~"

Lan Linh choàng vai Bạch Sanh, híp mắt cười: "Mà cậu với cô nhóc họ Giang sao rồi?"

Bạch Sanh mờ mịt hỏi lại: "Sao là sao?"

"Cái kia, chẳng phải hai người đã..."

Lời chưa nói hết đã vội vàng ngậm miệng, xem ra Bạch Sanh đã quên những chuyện xảy ra trong kỳ động tình rồi, nàng tốt nhất vẫn không nhắc lại.

"Đã gì??"

"À, mình nhớ cậu kể cô nhóc bị omega nào đó hôn một cái, cuối cùng là tranh cãi cả buổi tối không phải sao? Giờ hai người đã làm hòa chưa?"

Việc này Lan Linh biết được từ miệng của Giang Huyền Tranh, nàng hỏi hôm đó có gì đặc biệt mà hai người cả cơm không ăn mà ôm nhau vào tắm chung như vậy thì nha đầu đó thành thật kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.

"A, chuyện đó..." Bạch Sanh phát hiện sau khi mình té ngã thì mọi chuyện sau đó đều mơ mơ hồ hồ, dường như xảy ra rất nhiều chuyện nhưng nàng đều không cách nào nhớ rõ được.

Lan Linh thấy vậy vội chuyển đề tài.

"Đúng rồi, nghe cậu nói cô nhóc nhà cậu thi toán quốc gia, đúng không? Đã thi rồi chứ?"

"À, thứ tư tuần này sẽ thi."

Lan Linh mở điện thoại ra, kinh ngạc nói: "Hôm nay là thứ hai rồi."

"Ân, còn hai ngày nữa là thi rồi." Bạch Sanh liếc mắt nhìn đồng hồ, giục: "Đến cửa còn không vào nữa, mau đi vào coi chừng trễ giờ!"

Lan Linh kêu lên một tiếng, lúc này mới phát hiện các nàng đều đang đứng trước cửa tiệm bánh, không khỏi xấu hổ vội vàng đẩy cửa đi vào tiệm. May mắn cho các nàng là quản lý tiệm bánh khá dễ chịu, chỉ nhắc nhở các nàng đừng buôn chuyện ngoài tiệm, sau đó thì không nhắc đến chuyện này nữa.

Buổi trưa Bạch Sanh có hứa đưa cơm trưa cho Giang Huyền Tranh, tất tả rời tiệm về nhà nấu cơm rồi lại chạy ngược đến trường cao trung.

Bảo vệ trường nhận ra Bạch Sanh, tự động lách sang một bên cho nàng vào trường.

Bạch Sanh theo trí nhớ tìm đến lớp bồi dưỡng của Giang Huyền Tranh, như hôm đó ghé mắt vào cửa sổ xem thử, hôm nay trong phòng còn không đến năm học sinh.

Trong lòng nghi hoặc, sao số học sinh trong đội bồi dưỡng lại giảm nhiều như vậy a?

Lúc này trong lớp lại vang lên tiếng nói của Trương lão sư: "Kỳ thi cận kề, các em đều là những học sinh xuất sắc nhất trường, thầy mong các em có thể mang vinh quang về cho trường chúng ta."

Học sinh bên dưới vâng dạ, còn Giang Huyền Tranh lại suy tư nhìn đề bài.

Trương lão sư thấy vậy liền bước đến chỗ của Giang Huyền Tranh, hỏi: "Em làm sao vậy?"

"Lão sư, đề bài này có vấn đề." Giang Huyền Tranh chỉ vào bài toán trong sách nâng cao: "Hình như là sai đề rồi, theo đề nếu như ta đặt x bằng thì y phải..."

Mấy câu phía sau Bạch Sanh đều nghe không rõ nữa, nếu đúng hơn là dù nàng có nghe cũng nghe không hiểu, mờ mịt nhìn hai thầy trò các nàng trao đổi.

Trương lão sư lúc này kêu lên: "Đúng là sai đề rồi! Vừa rồi thầy nghe có người nói giải ra kết quả đúng không?"

Bốn học sinh bàn đầu chột dạ cúi thấp đầu xuống.

Cả bốn bọn họ đều giải ra kết quả!!!

Bạch Sanh lặng người, nha đầu kia không phải người, là quỷ rồi!!!!

Trương lão sư nhắc nhở học sinh thêm một lần nữa, làm cái gì cũng phải đọc thật kỹ đề, đừng có việc mới nhận đề đã lao đầu vào làm. Trước mặt bốn học sinh đội bồi dưỡng không ngừng tuyên dương Giang Huyền Tranh, Trương lão sư cũng cho rằng huy chương vàng năm nay là thuộc về trường cao trung này.

Giang Huyền Tranh nghe đến tai cũng đóng kén, lười nhác nhìn ra cửa sổ thì vừa vặn bắt gặp Bạch Sanh lấp ló ngoài cửa y như lần trước.

"Lão sư." Giang Huyền Tranh lên tiếng cắt ngang nhã hứng ca ngợi của Trương lão sư, vội vàng nói: "Người nhà đang chờ bên ngoài, em có thể ra không ạ?"

"Được thôi, em cứ ra ngoài đi."

"Cảm ơn lão sư."

Được cho phép Giang Huyền Tranh dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi lớp, bắt gặp Bạch Sanh đang xấu hổ luống cuống nghĩ cách giải thích việc nàng lấp ló xem trộm.

"Ách... cái này..." Bạch Sanh dúi vội cơm trưa vào tay Giang Huyền Tranh: "Cơm của em này, ách, chị về trước."

Nói xong định cúp đuôi bỏ chạy nào ngờ tất cả đều không thoát được cặp mắt sắc bén của Giang Huyền Tranh, một phát chụp lấy cánh tay của nàng kéo xuống sân trường.

Trong sân không có một bóng người, tiếng bước chân vọng lại cũng đặc biệt rõ ràng.

"Ách, Tranh à."

Giang Huyền Tranh đem Bạch Sanh ấn xuống ghế đá, nghiêm túc nói: "Cùng ăn trưa đi."

Bạch Sanh gãi gãi chóp mũi nghĩ ngợi, dù gì ca làm việc tiếp theo của nàng là lúc h nên nàng cũng không vội: "Cũng được."

Đem hộp cơm trưa mở ra, bên trong đầy đủ các món mà Giang Huyền Tranh thích, tôm chiên còn đặc biệt cho đến năm con.

Dùng thìa múc một muỗng cơm, Giang Huyền Tranh đưa mắt nhìn Bạch Sanh ngồi ở bên cạnh, nói: "Mở miệng ra nào."

"Ách, không cần đâu, chị tự ăn được rồi."

Dạo này cơ thể của Bạch Sanh đặc biệt nhạy cảm với cử chỉ ôn nhu của Giang Huyền Tranh, giống như khắc sâu vào tận xương tủy, chỉ cần cười với nàng một cái cũng khiến nàng xấu hổ cả ngày.

Đưa tay ra muốn cầm lấy thìa thì đối phương lạnh lùng rút tay lại, hoàn toàn không có ý thoái nhượng.

Bạch Sanh bất đắc dĩ ngồi yên để cho Giang Huyền Tranh uy cơm trưa.

Ta một muỗng ngươi một muỗng cũng xử lý xong hộp cơm trưa, Bạch Sanh đem hộp gói lại cẩn thận rồi nói: "Em ngoan ngoãn học bài nha, chị về trước, có gì cơm tối để chị nấu cho."

Còn chưa nói xong thì eo đã bị ôm lấy, các cơ trên người đồng loạt căng cứng, tim đập bất chấp nhịp điệu.

"E-em làm cái gì vậy?"

"Muốn ôm tạm biệt chị thôi."

Giang Huyền Tranh luyến tiếc buông tay ra, ôn nhu mở lời: "Đi đường cẩn thận."

"Ách... ân..."

Bạch Sanh kéo cao khăn choàng cổ che giấu hai vệt đỏ trên mặt, xấu hổ tăng nhanh cước bộ rời khỏi trường cao trung.

Giang Huyền Tranh lẳng lặng nhìn theo, bật ra một tiếng thở dài, đến lúc nào Bạch Sanh mới biết nàng thích nàng ấy đến mức nào chứ?

Chậm chạp xoay người trở về lớp học, vừa vặn nhìn thấy một bóng người quen mắt lướt qua, vị trí cách nàng tầm ba mét rưỡi.

Kia là... Dịch Lăng?

Nghe nói Dịch Lăng là học sinh đội tuyển Anh ngữ, nhưng đường kia đâu phải đường đến lớp bồi dưỡng Anh ngữ?!

Lại xuất hiện thêm một người, là một trong những người trong đoàn hộ tống hùng hậu của Dịch Lăng. Từ xa đã thấy Dịch Lăng hăm he đe dọa nữ sinh đó, một phát kéo nàng ta ra phía sau bức tường gần hòn giả sơn.

Hai chân mày Giang Huyền Tranh nhíu chặt, hai người đó đang làm trò gì ở trường vậy?

Nhấc chân đi theo, lúc gần đến vị trí Dịch Lăng đang đứng thì vội vã nép mình vào tường lắng tai nghe.

"Tôi nói rồi, không đủ số tiền tôi yêu cầu thì tôi sẽ đem sự thật này nói ra!" Nữ sinh kia cao giọng chỉ vào mặt Dịch Lăng: "Đừng có giả vờ không biết, tôi chính mắt thấy cô kéo cái bục gỗ khiến Bạch Sanh té ngã, nếu tôi đem chuyện này nói ra không biết còn ai dám mời cô tham gia đóng phim hay không!"

Trong nháy mắt gương mặt Giang Huyền Tranh liền trầm xuống, là Dịch Lăng gây ra chuyện đó?

Dịch Lăng không hề biết chuyện Giang Huyền Tranh nép người sau tường nghe lén, giận dữ chỉ vào mặt nữ sinh kia mà mắng.

"Cô đừng được voi đòi tiên, tôi đã gửi tiền cho cô rồi cô còn muốn gì nữa chứ?"

"Nhiêu đó không đủ!" Nữ sinh kia cao giọng nói: "Mau chuyển tiền cho tôi, còn bằng không tin tức này tràn ngập mặt báo!"

"Cô..."

"Thật sự là như vậy à?"

Tiếng nói quen thuộc đánh vào tai đau buốt, Dịch Lăng vội quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Giang Huyền Tranh đứng cách nàng mười bước, gương mặt lãnh liệt tàn khốc.

"Huyền... Huyền Tranh!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio