Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nắng được vài hôm thì trời lại đổ tuyết, Bạch Sanh ngơ ngác đứng ở cửa sổ nhìn tuyết rơi, tay ôm rổ quần áo nhiều ngày vẫn chưa được phơi khô. Mũi cũng ngứa ngáy, há miệng hắt hơi một cái rõ to.

"Không phơi được thì không phơi, chị mau lên giường đấp chăn đi."

Giang Huyền Tranh chùi tay dính đầy nước vào tạp dề, liếc mắt ra ngoài cửa, thời tiết đúng là thất thường.

Bạch Sanh ũ rũ ôm rổ quần áo trở về phòng tắm, đặt ngay ngắn bên cạnh máy giặt, trở ra thì tuyết đã nặng hạt hơn rồi.

"Em sẽ đi học thế nào đây?"

"Chị yên tâm đi, giáo sư nói qua rồi, nếu thời tiết chuyển xấu thì cứ ở nhà, đúng ngày nộp luận án là được rồi."

"Nếu vậy thì tốt quá."

Bạch Sanh lẩm bẩm, vẫn đi đến chỗ cửa sổ, hai tay bám lên bệ cửa, ngắm nhìn tuyết rơi trắng xóa bên ngoài. Trên mạng truyền tay nhau địa chỉ nhà của Giang Huyền Tranh, vậy mà đến giờ Bạch Sanh cũng không thấy ai đến, trong lòng có phần thấp thỏm, sợ bọn họ sẽ đến trường làm phiền nha đầu nhà nàng.

Nhịn không được mà quay lại hỏi: "A Tranh, em có ghi địa chỉ nhà mình trong sơ yếu lí lịch trường gửi không?"

"Ừm, có." Giang Huyền Tranh loay hoay nấu thức ăn sáng, không quên đáp lại: "Nhưng mà đạo diễn Lý có nói, địa chỉ đừng ghi chi tiết quá, viết sai vài số cũng được, có gì ông ấy sẽ giải thích với nhà trường."

"Hả? Tại sao phải làm vậy?"

"Em nghe nói là sau khi nổi tiếng fan hâm mộ sẽ tìm đến nơi đang sống mà làm phiền, cho nên bảo em ghi địa chỉ giả, để tránh ảnh hưởng đến việc học tập và nghỉ ngơi của em."

Bạch Sanh thầm cảm ơn đạo diễn Lý, nếu không phải ông ấy sáng suốt nhắc nhở Giang Huyền Tranh từ trước thì có khi nhà nàng đã bị fan hâm mộ vây kín, cả mối quan hệ của các nàng cũng bị phát hiện.

Rất muốn công khai, nhưng lúc này hoàn toàn không thích hợp, chờ khi sự nghiệp của Giang Huyền Tranh đã vững vàng hơn các nàng mới tính đến chuyện kết hôn. Nhưng nếu Bạch Sanh có thai lúc này thì Giang Huyền Tranh sẽ mặc kệ tất cả, chính thức cưới nàng vào Giang gia, cho nàng một cái danh phận.

Còn mải mê suy nghĩ lại không phát hiện Giang Huyền Tranh đã rời khỏi bếp, thấy nàng phát ngốc ở cửa sổ thì tiến lại gần, ngọc thủ tinh tế dài ngắn không đều nhẹ vỗ lên vai nàng.

"Sanh nhi, sao vậy?"

Bạch Sanh giật mình, nhận ra là Giang Huyền Tranh mới chấp tay trước ngực, trừng mắt: "Dọa chết chị rồi!"

"Chị làm cái gì mà em đến cũng không phát hiện vậy?" Giang Huyền Tranh ôm lấy eo nhỏ, tựa đầu vào vai nàng: "Có phải nghĩ đến alpha nào khác không?"

Bạch Sanh khanh khách cười, đưa tay vỗ vào trán Giang Huyền Tranh: "Lại ghen tuông, chị đều bị em ghen đến mức không dám nói chuyện với alpha quá lâu đây. Hơn nữa, chị đúng là đang nghĩ đến alpha..."

Lời còn chưa dứt thì mùi giấm đã chua khắp phòng: "Gì đây? Chị nghĩ đến ai? Có phải đêm qua còn chưa đủ hay không?"

Mặt ngọc đỏ bừng lên, xấu hổ liếc nàng: "Nói lung tung cái gì vậy? Đúng là nghĩ đến alpha, là em đấy, không được hay sao?"

Giang Huyền Tranh có chút bất mãn, cọ loạn vào da cổ mềm mại của Bạch Sanh: "Là do chị quá mê người, em cẩn thận một chút không được sao? Ghen tuông một chút không được sao?"

Trong lòng như được rót mật, Bạch Sanh đáy mắt đều là tiếu ý, ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn dịu dàng rơi xuống bên khóe môi.

Tuyết ngoài cửa vẫn rơi, tràn ngập sắc trắng thuần khiết.

Chính ngay khoảnh khắc đẹp đẽ đó cửa nhà của Bạch Sanh bị ai đó đẩy mạnh ra, còn vui mừng gọi với vào: "Tiểu Sanh nhi a, mình đến thăm... ách..."

Lan Linh hóa đá, gì đây? Gì đây? Chỉ mới hơn nửa tháng không gặp hai người này đã tiến triển nhanh vậy sao!?

Bạch Sanh nghe tiếng nói thì xấu hổ đẩy Giang Huyền Tranh ra, phát hiện Lan Linh thì nhăn mặt: "Sao rồi? Ở cùng Đặng tổng quá tốt nên đến giờ mới nhớ đến thăm mình sao?"

"Cái này trách mình không được, chẳng phải cậu cũng đang cùng nha đầu kia bày trò ân ái hay sao?" Lan Linh bĩu môi: "Chuyện này cậu có báo cho mình hay không a? Vậy mà làm mình tự trách một phen!"

"Cậu còn đổ lỗi cho mình?" Bạch Sanh hung hăng tiến đến lý luận: "Là do cậu không nói nên mình mới không nói, cậu cố tình che giấu mình, đây là tội rất nặng!!"

Lan Linh chột dạ, Bạch ác phụ đã nổi giận thì dù bão cấp đi ngang qua cũng dập không được, vội vàng dâng lên một cái bánh pizza double cheese~

"Mình biết sai rồi, cậu tha lỗi cho mình đi nha~"

Bạch ác phụ hừ lạnh một cái: "Chỉ một cái bánh pizza mà tính mua chuộc mình?"

"Đây là pizza cheese số lượng giới hạn đó!" Lan Linh lắc lắc ngón trỏ, đắc ý nói: "Mình phải đặt tiệm bánh từ trước đó một tuần, hôm nay còn phải đứng đợi một tiếng rưỡi mới lấy được bánh!"

"Vậy sao?"

Bạch Sanh đáp lại cho có, dù sao nàng cũng không tin Lan Linh đủ kiên nhẫn đứng chờ lấy một cái bánh pizza.

"Kia, nha đầu!" Lan Linh kéo ghế ngồi xuống, nhấc nhấc chân mày: "Mới vài ngày không gặp đã dám chiếm tiện nghi tiểu Sanh nhi, xem ra càng lúc càng lớn mật rồi."

Giang Huyền Tranh liếc Lan Linh một cái, cười khẩy!

Khóe môi Lan Linh rút trừu, gì đây? Là đang khi dễ nàng sao? Là cười nhạo nàng hay sao? Một mao đầu tiểu tử dám cười nhạo nàng sao!?

Định xắn tay áo lên đánh một trận sống chết lại bị chính khuê mật phản bội: "Lan Linh, đừng có nháo nữa."

Lan Linh lần đầu chịu cú sốc lớn như vậy, khuê mật vì tiểu nha đầu kia mà trách nàng, a a a!! Thiên lý ở đâu?

Nhìn thấy Lan Linh sốc đến suýt chút ngất đi, Bạch Sanh trợn trắng mắt, đúng là biết diễn xuất, sao không thi vào đại học sân khấu đi!?

"Hôm nay Đặng tổng không đi cùng cậu hay sao?"

Lan Linh ngồi xếp bằng trên giường, nhăn mặt: "Chị ấy nói Đặng thị có việc, bảo mình đến đây trước, một lát sẽ đến sau."

Nhớ đến gì đó, Lan Linh vội quay sang Giang Huyền Tranh: "Đúng rồi, nha đầu, lần đó em chụp hình cho SP, khiến doanh số bán hàng của SP tăng gấp đôi tháng trước, đúng là đại minh tinh có khác nha~"

Lần Giang Huyền Tranh đi chụp ảnh quảng cáo sản phẩm mới của SP, nha đầu này không cho Bạch Sanh đi cùng, không biết là lo sợ nàng nhìn thấy cái gì nữa?

Bạch Sanh hiếu kỳ nói: "Lần đó mình không đi cùng, không biết lần chụp hình đó có gì đặc biệt không?"

"Tất nhiên là đặc biệt rồi!!" Lan Linh rút trong túi xách mấy tấm hình, phấn khích nói: "Nhìn xem, nha đầu này đội tai thỏ này, còn có, tấm này hóa trang nai nhỏ này, A Sanh, đây đều là bản giới hạn đó nha~"

Tay Bạch Sanh chưa chạm được vào hình đã bị Giang Huyền Tranh đoạt lấy, mặt nhỏ của nha đầu đỏ bừng: "Chị... chị không được xem!"

"Ách..."

"Mặc kệ mấy tấm đó đi." Lan Linh lại rút trong túi xách mấy tấm khác: "Mình còn nhiều lắm, A Sanh cậu từ từ mà xem."

Bạch Sanh nhanh tay cầm lấy hình mà xem, đều nhịn không được mà ha hả cười.

Gì đây? Bộ sưu tập SPAnimal Lipstick sao?

Có lẽ biết trước concept lần này là hóa trang động vật nên nha đầu này mới nhất quyết không cho nàng đi cùng!

Mặt Giang Huyền Tranh đen hơn đáy nồi, là nàng bị lừa đó! Có được hay không?

Từ Giai Thượng không hổ là gian thương, dụ dỗ Giang Huyền Tranh ký hợp đồng trước, còn sòng phẳng đưa tiền mặt cho nàng. Nhưng hai ngày trước khi chụp ảnh, bên SP gửi ý tưởng và nội dung đến, còn nhấn mạnh nếu không chụp nhất định phải đền tiền hợp đồng, buộc lòng Giang Huyền Tranh phải đi chụp.

Đây là vết nhơ lớn nhất cuộc đời của Giang thiên tài Giang Huyền Tranh!!!

"Thật khả ái đó~" Bạch Sanh hai mắt đều phát sáng, nhìn chằm chằm Giang Huyền Tranh: "A Tranh, em lại mặc như vậy đi, chị muốn xem!"

Giang Huyền Tranh: "..."

Vừa vặn ngoài cửa truyền đến tiếng gõ thùm thụp, Lan Linh xung phong chạy ra mở cửa, không ngoài dự đoán, là Đặng Khuynh. Nhưng lần này không phải chỉ có một mình nàng, còn có cả phu thê Từ Giai Thượng.

Lâm Thác từ sau lưng Từ Giai Thượng thò đầu ra, ngọt ngào gọi: "Bạch Sanh tỷ tỷ, Lan Linh tỷ tỷ~"

Tâm Bạch Sanh cũng muốn nhũn ra, tiểu màn thầu này đúng là đáng yêu hết phần người khác mà!

Lan Linh bám ở cửa, liếc nhìn Đặng Khuynh: "Bây giờ là mấy giờ rồi? Hả?"

Đặng Khuynh bất đắc dĩ nói: "Lẽ ra sẽ đến sớm hơn, không ngờ lại gặp Từ chủ tịch, trao đổi về sản phẩm mới một lúc mới phát hiện trễ giờ rồi. Từ công ty đều dùng tốc độ rất nhanh để chạy đến, em cũng phải nghĩ đường tuyết rất trơn, dù xe có mọc cánh cũng bay không kịp đến."

Lan Linh bĩu môi, nhưng cũng mở rộng cửa cho các nàng tiến vào.

Lâm Thác đi vào trước tiên, một phát bám dính Bạch Sanh: "Chị Bạch Sanh, sao em nấu nhiều lần vẫn không ngon như chị nấu vậy? Giai Thượng ăn xong còn chê nữa."

Bạch Sanh cười cười: "Nấu lẩu cần rất nhiều kiên nhẫn, em tập nhiều sẽ thành quen thôi."

"Vẫn không biết có thiếu gì không, hay là chị chỉ em nữa đi."

"Được thôi."

Bạch ác phụ và Lâm ác phụ cư nhiên ném hai đại alpha đỉnh đỉnh đại danh ra sau đầu, nắm nắm kéo kéo tung tăng đi vào bếp nấu lẩu.

Giang Huyền Tranh trừng trừng Từ Giai Thượng.

Từ Giai Thượng liếc ngang liếc dọc.

Không phải omega rất không thích sự hiện diện của omega khác trong nhà mình à? Sao hai người này lại quấn nhau như vậy chứ!?

Lan Linh lại lôi Đặng Khuynh qua một góc, giáo huấn nàng ấy không được vì chuyện công ty mà bỏ mặc nàng đi một mình trên đường như vậy, có biết bao nhiêu là nguy hiểm tiềm tàng!?

Náo nhiệt qua đi, mọi người quyết định ở lại cùng Bạch Sanh và Giang Huyền Tranh dùng bữa sáng. Trong lúc cao hứng, Lan Linh đã đem chuyện sáng nay đưa hình chụp Giang Huyền Tranh trong bộ sưu tập son của SP cho Bạch Sanh xem, còn miêu tả lại vẻ mặt xấu hổ của tiểu nha đầu đó.

Mặt Giang Huyền Tranh đen đi mấy phần, siết xém gãy đôi đũa.

Mà Bạch Sanh lại rất hứng khởi: "Thật sự rất đáng yêu đó, đáng tiếc A Tranh không cho mình đi, bằng không nhất định sẽ chụp lại thật nhiều ảnh!!"

"Phải, phải đó, nhất là tấm đeo tai thỏ!" Lâm Thác đặt cổ tay trên đỉnh đầu, quơ quơ mấy cái: "Đến cả nhiếp ảnh gia cũng phải xuýt xoa khen ngợi nữa~"

"Lần đó nha đầu này sống chết không cho ai chụp hình lại, trong tay mình cũng chỉ có mấy tấmnhận được từ nhiếp ảnh gia thôi." Lan Linh vẻ mặt háo sắc xòe hình ra: "Mỗi lần nhìn lại đều muốn nhéo nhéo một cái!"

Cây đũa trên tay Giang điểm gãy làm đôi!!!

Từ Giai Thượng nhếch nhếch môi: "Không ngờ được sau khi mấy tấm ảnh này tung ra, số người đặt mua son tăng nhanh gấp lần bình thường."

Đặng Khuynh cũng gật gù: "Alpha có mặt đẹp nên dùng vào những lúc này!"

Giang điểm đã muốn lật bàn rồi!!!

"Nhưng mà..." Bạch Sanh nhìn qua Lâm Thác, nói: "Nếu hai người kia cũng làm như vậy, không biết có dáng vẻ gì nhỉ?"

Lâm Thác hai mắt sáng rỡ: "Đúng rồi, muốn xem Giai Thượng đội tai mèo~"

Lan Linh hùa theo: "Phải nha, Thác Thác có mang theo mấy thứ đó không?"

Cả Từ Giai Thượng và Đặng Khuynh đều cảm thấy sắp có điềm rồi...

"Có nha!!"

Lâm Thác hồn nhiên lôi đồ cosplay trong túi ra, nào là tai mèo, tai thỏ, đến cả đuôi cũng có, cuối cùng là lôi ra cả mấy đồ dùng SM trong anime Nhật Bản...

Từ Giai Thượng, Đặng Khuynh: "..."

Không xong rồi!! Cứu giá!!! Mau cứu giá!!!!!!

Lan Linh nhanh tay chộp một cái tai thỏ, thấy Đặng Khuynh sắp bỏ chạy liền nhào đến ôm eo nàng kéo trở về.

"Đeo cho em!! Mau đeo cho em xem!!!!!!"

Từ Giai Thượng nhích người về sau mãi đến khi đụng tường mới dừng lại, mặt cắt không còn giọt máu, sợ hãi nhìn Lâm Thác vẫn đang từng bước tiến tới.

"Ách, Thác Thác, phu thê chúng ta sống với nhau lâu như vậy rồi, có gì từ từ nói em nhé."

Lâm Thác cong mắt cười: "Giờ chị có hai lựa chọn, một là đeo vào, hai là ngủ ngoài phòng khách."

Từ Giai Thượng: _||||_

Đây gọi là lựa chọn hay sao? Ép người quá đáng!!!

Từ chủ tịch cứ thế khuất nhục đội tai mèo, vì tương lai được ngủ cùng phu nhân, buộc lòng phải nhẫn nhịn chịu đựng để phu nhân làm cho cười.

Giang Huyền Tranh trong lòng hả hê, đây là quả báo đó!! Cười đi, cười thật lớn đi, kết quả ai thảm hơn ai vừa nhìn đã thấy rồi!!!

"A Tranh à~"

Trong lòng Giang Huyền Tranh rét lạnh, không phải chứ?

"Ách, em đi rửa chén."

Nói xong thì đứng lên bỏ chạy lại nghe Bạch Sanh nói: "Rửa chén sao? Còn chưa ăn xong mà. Thật tốt, em chăm chỉ như vậy thật không tồi, tối nay chị sẽ thưởng cho em."

Giang Huyền Tranh quay đầu lại, hai mắt sáng rỡ: "Thật sao?"

"Thật a." Bạch Sanh nheo nheo mắt: "Cho ngủ trên một cái giường, chăn cũng lấy một cái tự mình đắp, và ngủ một mình!"

Ba chữ 'ngủ một mình' còn cố tình nhấn mạnh...

Giang Huyền Tranh bộ dáng như anh hùng hy sinh vì nghĩa, ngoan ngoãn cúi đầu nhận mệnh, trong lòng khóc ròng~

Tại sao lại là nàng a?

Ba vị phu nhân 'từ tâm hòa ái' sẵn lòng đem phu quân nhà mình biến thành trò cười, còn ra sức lăn xả chụp hình, cười đến độ hai mắt đều là tiếu ý, khóe môi nhỏ cong cong xinh đẹp.

Chỉ tội cho ba đại alpha đỉnh đỉnh đại danh, ngoài đời là kẻ vạn người ngưỡng mộ, sau khi đóng cửa trở thành kẻ sợ vợ không có tiền đồ~

=====================

ỦNG HỘ BÁN BẰNG CÁCH VOTE VÀ FOLLOW Ở CẢ ACC NHÉ ^^

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio