Buổi ghi hình bắt đầu lúc h, trong trường quay đã dựng thành một lớp học nhỏ, bốn phía đèn sáng chĩa thẳng vào trong trung tâm lớp. Bản thân Giang Huyền Tranh là lần đầu tham gia đóng phim, tránh không khỏi nhiều bỡ ngỡ, mấy lần tìm Bạch Sanh chỉ giáo.
Góc trái là nơi diễn viên trang điểm, ai ai cũng có trợ lý riêng ở bên cạnh giúp trang điểm làm tóc, mà bên cạnh Giang Huyền Tranh cũng chỉ có Bạch Sanh giúp đỡ.
Đem Giang Huyền Tranh ấn xuống ghế, Bạch Sanh vui vẻ nói: "Đợi chị một chút."
Nói xong, Bạch Sanh chạy đến chỗ Lý đạo diễn xin xỏ. Lý đạo diễn nghe nói Bạch Sanh làm trợ lý cho Giang Huyền Tranh thì hết sức kinh ngạc, ông mấy lần muốn giúp đỡ nha đầu này thì liên tục bị từ chối, lần này nghe nàng nhờ vả liền tức tốc thực hiện ngay.
Mà Bạch Sanh cũng không có yêu cầu nhiều, chỉ xin một ít son phấn, dù sao lên hình vẫn cần xinh đẹp một chút.
Không ngờ Lý đạo diễn đi giao thiệp một vòng thì mang đến cho Bạch Sanh cả một túi lớn đựng đồ trang điểm, còn cẩn thận nhắc nàng chỗ nào đặt quần áo của diễn viên nữa.
Trước tiên vẫn là bắt Giang Huyền Tranh đi thay bộ đồng phục treo trên giá, đợi khi nha đầu trở ra mới bắt đầu công việc hóa trang của mình.
Bạch Sanh kỹ năng trang điểm không tính là xuất chúng, nhưng nàng cũng là omega, thoa thoa trét trét vẫn thành thục hơn nhiều người. Chưa kể Lan Linh, khuê mật của nàng là một Beauty blogger, ngày đến tối đều đem mặt nàng bôi bôi trát trát thành mặt mèo, nhờ vậy nàng cũng học lỏm được chút kỹ thuật trang điểm.
Đem mặt nhỏ của Giang Huyền Tranh thoa một cái, lại bôi một cái rồi lại vẽ vẽ một cái, chẳng mấy chốc mặt nhỏ cũng được nàng trang điểm xong xuôi.
Mặc dù chỉ là một diễn viên phụ, nhưng không có nghĩa lên hình không cần đẹp.
Giang Huyền Tranh cầm gương lên soi một lúc, phi thường kinh ngạc với khả năng bôi bôi trét trét của Bạch Sanh, nhịn không được bật lên ngón cái.
Bạch Sanh đắc ý cười, đuôi nhỏ cũng muốn vẫy vẫy!!!
Ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng nói của trợ lý Hàn Thuần: "Hàn Thuần đến rồi, đạo diễn có thể quay rồi!"
Ý cười trong mắt Bạch Sanh mất đi triệt để, chỉ còn lại một mảng ảm đạm.
Giang Huyền Tranh rất nhanh đã nhận ra, vô thức liên hệ vết đỏ trên mặt Bạch Sanh với Hàn Thuần, hai chân mày nhỏ nhíu chặt với nhau cực kỳ khó chịu.
Mà Hàn Thuần cũng nhìn thấy Bạch Sanh, lại giả vờ như không có gì một mạch đi vào vị trí của mình để nhân viên trang điểm hóa trang.
Lúc này lại nghe thêm được tiếng giày cao gót, là Chu Lệ.
Bạch Sanh nhớ rõ Chu Lệ đã từ chối tham gia bộ phim này, không hiểu tại sao bây giờ lại xuất hiện nữa!?
Mà Chu Lệ rất bình tĩnh mà bước đến chỗ Bạch Sanh, vuốt vào vết đỏ trên mặt nàng, cười khẩy: "Đã bị đánh đến như vậy rồi còn không biết xấu hổ sao? Hay là cô muốn bị đuổi việc thêm lần nữa."
Giang Huyền Tranh từ nhỏ đã rất tự tin với thính lực của mình, dù cho Chu Lệ có nói nhỏ hơn nàng vẫn nghe thấy, bàn tay đặt trên đùi đã siết lại thành đấm.
Bạch Sanh không có phản ứng gì lớn, nghiêng đầu né tránh hành động của Chu Lệ, tiếp tục chỉnh trang cho Giang Huyền Tranh.
"Được rồi, cứ diễn thoải mái nhé, chị ở đây cổ vũ em."
"Vâng."
Giang Huyền Tranh bình tĩnh đi vào vị trí mà đạo diễn sắp xếp từ trước, mắt vẫn dán chặt vào Bạch Sanh không rời đi một chút.
Mọi người cũng nhanh chóng trở về vị trí của mình, cảnh quay đầu tiên sẽ là Dĩ Liên từ bên ngoài lớp đi vào gặp ngay Lý Quân từ trong lớp bước ra, còn Hữu Hi sẽ ngồi ở cửa quan sát.
Lúc này Chu Lệ đang cho người khác dặm phấn giúp mình, xong xuôi mới gật đầu với Lý đạo diễn, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý của nhân vật.
Đạo diễn vừa hô diễn, Chu Lệ cũng nhấc chân bước vào lớp còn Hàn Thuần bên này cũng đã đi ra. Hai người giống như rất kinh ngạc, nhưng cũng có chút tình ý, xung quanh yên tĩnh nhìn theo các nàng nhập tâm diễn xuất.
"Lý Quân?"
Hàn Thuần nghiêng đầu nhìn Chu Lệ, rồi tiếp tục bước đi ra khỏi lớp.
Chu Lệ nhìn theo tiếc nuối, nhưng cũng đi vào trong lớp, gương mặt thì buồn thảm còn dáng vẻ như thiếu sức sống.
Đạo diễn an bài Chu Lệ ngồi sau lưng Giang Huyền Tranh theo đúng nguyên tác, căng mắt ra chờ đợi diễn xuất của tiểu nha đầu. Lúc Chu Lệ đi qua có liếc nhìn Giang Huyền Tranh một cái, hé miệng định nói chúc buổi sáng không ngờ lại đạp trúng một cái gì đó mà ngã đập đầu vào cạnh bàn ứa máu.
Lúc này lại nghe Giang Huyền Tranh lên tiếng: "Sao chị không cẩn thận gì cả, giẫm phải balo của tôi rồi, đây là đạo cụ của tổ sản xuất, hỏng rồi lấy cái gì thế vào đây?"
Chu Lệ xấu hổ đứng bật dậy, muốn giáo huấn Giang Huyền Tranh lại ngại phim trường có quá nhiều người, chỉ có thể trừng trừng mắt nhìn nha đầu không biết tốt xấu này.
Lý đạo diễn buồn bực nói: "Chu Lệ, cô lo xử lý vết thương đi, hôm nay xem ra cô không diễn được rồi, chúng ta đổi cảnh quay khác vậy."
Diễn viên cũng tản ra để tổ sản xuất sắp xếp lại phim trường, do phân cảnh không có Chu Lệ đều nằm ở ngoài hành lang nên lớp học nhỏ bị tháo bỏ thay thế bằng một dãy hành lang vắng lặng.
Giang Huyền Tranh ngồi ở trên ghế nghiêm túc học thoại, nhìn qua lại thấy Bạch Sanh đang chăm chú viết cái gì đó, trên mặt giấu không được vẻ căng thẳng.
"Chị đang làm cái gì vậy?"
Nhịn không được mà rướn người nhìn vào màn hình máy tính, đều là chữ, chi chít chữ, đầu của Giang Huyền Tranh cũng ong ong lên mấy tiếng.
"À, chị đang hoàn thành bản thảo của mình." Bạch Sanh vừa gõ máy tính lạch cạch vừa trả lời nha đầu: "Đợi đợt xuất bản này thành công rồi chị dẫn em đi ăn, được không?"
Giang Huyền Tranh mím môi, đem kịch bản đặt lại xuống ghế, vỗ vỗ vài mu bàn tay Bạch Sanh hai cái: "Đừng cố gắng quá, với em nhiêu đó thật sự là quá đủ rồi."
Bạch Sang nghe xong trước là kinh ngạc, sau đó thì vui vẻ cười: "Chị biết rồi mà, cảm ơn."
Hai người nói được vài câu thì phía đạo diễn cũng thúc giục diễn viên vào vị trí, mọi người đồng loạt dừng việc đang làm chạy vào vị trí theo sắp xếp ban đầu.
Lần này là cảnh Giang Huyền Tranh tranh chấp cùng Hàn Thuần, kết quả dẫn đến một cuộc ẩu đả.
Đến lúc này Bạch Sanh không thể tập trung viết bản thảo được nữa, nàng lo sợ Giang Huyền Tranh vẫn còn nhỏ bị ức hiếp thì sao? Tuy nói là diễn nhưng không may bị thương thì phải làm sao đây?
Hàn Thuần vẫn đứng yên mặc kệ thiên địa chuyển dời, đầu hơi cúi thấp xuống nhìn không ra biểu tình, xung quanh phảng phất bi thương mệt mỏi.
Ở mà phía bên này Giang Huyền Tranh đã chạy lên trước, tốc độ nhanh đến đáng sợ, thoáng một cái đã đứng ở trước mặt Hàn Thuần giáng xuống một nắm đấm mạnh đến kinh người.
Hàn Thuần không kịp trở tay đã bị đánh lùi về mấy bước, khóe môi đã chảy máu rồi, hai mắt trừng trừng mở lớn nhìn Giang Huyền Tranh, hoàn toàn không tin nha đầu này dám đánh thật.
Lý đạo diễn lại không nhìn ra bất thường, không ngừng kêu to: "Tiếp đi, đánh hay lắm, đúng nội tâm rồi, mau mau diễn tiếp đi!"
Hàn Thuần nghiến chặt răng, hai mắt phát ra lửa nhìn chằm chằm Giang Huyền Tranh thốt ra từng chữ: "Cậu lấy quyền gì mà đánh tôi?"
"Quyền gì sao?" Giang Huyền Tranh siết chặt nắm tay, ánh mắt lãnh liệt phóng về phía Hàn Thuần: "Tôi đã nói qua rồi, Lý Quân, chỉ cần cậu làm Dĩ Liên khóc lần nào tôi sẽ đánh cậu lần đó, tuyệt đối không khoang nhượng!!"
Lý đạo diễn kích động chụp cả tay của phụ quay bên cạnh, hai mắt lấp lánh, hắn đúng là tìm được một nhân tài rồi!!!
Hàn Thuần cũng khá bất ngờ trước khả năng diễn xuất của Giang Huyền Tranh, hé miệng cười khẩy một tiếng: "Bởi vì cậu không có được Dĩ Liên cho nên mới đến đây trút giận?"
Giang Huyền Tranh không chút khoan nhượng, một bước áp sát tới hung hăng đánh thêm một đón, lần này Hàn Thuần thật sự phải ăn đau rồi.
Bạch Sanh sớm nhận ra có gì đó không ổn, nha đầu nhà nàng hôm nay sao lại kích động như vậy chứ? Cả chiến đấu tin tức tố cũng ngập tràn hết rồi đây!
Mấy lần mở miệng khuyên đạo diễn đều bị ông gạt đi, còn trêu chọc nàng: "Chỉ đánh mấy cái thôi, không sao đâu, đều là alpha cả mà."
Nhưng Bạch Sanh không cách nào yên tâm được, nha đầu nhà nàng tính tình trầm ổn thế mà lại kích động đến như vậy, khẳng định là có vấn đề gì xảy ra rồi.
Mà Giang Huyền Tranh với Hàn Thuần cũng rất nhập vai, đánh thật sự hăng say, mãi đến khi nhân vật đóng vai giáo viên đi ngang qua quát một tiếng mới chịu dừng lại.
Đạo diễn Lý đạp ghế đứng dậy, phấn khích nói: "Cắt!! Làm tốt lắm, Hàn Thuần, Huyền Tranh, hai người vào nghỉ ngơi uống nước đi!"
Bạch Sanh sớm đã từ trên ghế bật dậy, chạy đến đỡ lấy Giang Huyền Tranh, nhìn thấy vết máu trên môi nha đầu này thì đau lòng không thôi.
"Đánh giả là được rồi, sao phải liều mình như vậy?"
Giang Huyền Tranh chung thủy nhìn mũi giày, chỉ chừa cho nàng sườn mặt trắng nõn cùng hàng lông mi thật dài. Có lẽ Bạch Sanh sẽ không bao giờ biết, Giang Huyền Tranh làm tất cả chuyện này cũng chỉ để trút giận cho nàng.
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đem nha đầu ấn ngồi xuống ghế, bản thân ngồi xổm trước mặt, dịu dàng nâng tay giúp nha đầu thoa thuốc.
Nửa điểm kêu than cũng không nghe được, Bạch Sanh nhịn không được mà nói: "Đau thì kêu lên, ở trước mặt chị không cần xấu hổ."
Giang Huyền Tranh chỉ gật đầu một cái, sau đó lại duy trì yên lặng.
Bạch Sanh thoa thuốc xong còn tưởng nha đầu này nửa điểm đau nhức cũng cảm nhận không được, nào ngờ lại bắt gặp đôi chân mày nhỏ đang ra sức chau lại, còn bàn tay đặt trên tay ghế sớm đã siết đến trắng bệt.
Thật biết khiến người khác đau lòng...
Bạch Sanh nghiêng đầu quan sát vết thương của Giang Huyền Tranh, cũng không tính là nghiêm trọng nhưng thoa thuốc vẫn sẽ rất đau, theo bản năng mà cúi người xuống thổi thổi vào vết thương cho đỡ rát.
Hai mắt Giang Huyền Tranh mở lớn, vô cùng kinh ngạc mà nhìn sườn mặt của Bạch Sanh, một chốc mặt liền đỏ bừng lên.
Thật sự là gần quá...
Thế mà Bạch Sanh nửa điểm phòng bị cũng không có, chuyên chú thổi hơi vào vết thương của Giang Huyền Tranh, trong mắt đều là đau lòng.
Khoảng cách này, chỉ một chút nữa thôi môi đã có thể chạm môi.
"Xong rồi." Bạch Sanh vui vẻ cười, thuận tay phủi phủi bụi bẩn trên vai áo nha đầu: "Có khát không? Chị lấy nước cho em uống."
Giang Huyền Tranh gật gật đầu, cổ họng cũng có chút khô rát
Bạch Sanh đem tuýt kem trị thương đặt vào tay của Giang Huyền Tranh, sau khi xác định được nơi đặt nước uống mới nhanh nhẹn chạy đến. Vạn vạn không ngờ đến Hàn Thuần đang ngồi bên cạnh khu nước uống, dường như là đang bực tức điều gì đó mà không ngừng quát mắng trợ lý của mình.
Đến gần một chút có thể nghe rõ được cuộc đối thoại giữa hai người.
Hàn Thuần bực tức kêu lên: "Có thoa chút thuốc cũng làm không xong, cô đi xuống lầu liên hệ quản lý nhận tiền rồi cút đi!"
Trợ lý vốn đã bị chèn ép đến không thở nổi, hôm nay tức nước vỡ bờ ném thẳng tuýt kem vào người Hàn Thuần, rống lên: "Mấy người nổi tiếng như cô đều một dạng mắc bệnh ngôi sao, nhất nhất muốn người khác làm hài lòng mình, tôi nói cho cô biết trên đời này không ai chịu đựng được cô ngoài Bạch Sanh đâu!!!"
Nói xong trợ lý cũng quay đầu bỏ đi, không ngờ đụng mặt Bạch Sanh đang đi tới, tâm tình không tốt cũng không thèm chào hỏi mà bỏ đi.
Bạch Sanh bất đắc dĩ liếc nhìn Hàn Thuần, nói: "Đuổi cô ấy rồi ai giúp chị?"
"Cũng không cần cô quản." Hàn Thuần từ trên ghế bật dậy, lãnh liệt quát: "Đã nói cô đừng để tôi nhìn thấy mặt rồi kia mà."
Nói xong liền lướt qua Bạch Sanh, đến cả khi chia tay một lời khách sáo cũng không nói ra được, quyết tuyệt đến như vậy sao?
Bạch Sanh trào phúng cười, đã đến nước này rồi nàng còn vì Hàn Thuần mà lo lắng hay sao? Đến khi nào mới chịu tỉnh ngộ đây?
Nhấc chân nặng nề đi đến nơi đặt những thùng nước uống, tùy tiện cầm lên một chai rồi trở về bên cạnh Giang Huyền Tranh, nha đầu đó chắc đợi lâu lắm rồi.
Ở phía bên kia Giang Huyền Tranh dễ dàng nhìn thấy sự việc diễn ra bên này, phát hiện dáng vẻ cô đơn đến yếu đuối của Bạch Sanh, trong lòng hoàn toàn không dễ chịu chút nào. Ánh mắt dời đến chỗ Hàn Thuần, mày nhỏ chau lại, nữ nhân này có cái gì tốt mà Bạch Sanh phải luyến tiếc đến vậy? Vừa nhìn vào đã biết là một kẻ cặn bã.
Mãi đến lúc mà Bạch Sanh lên tiếng gọi nàng mới chịu thoát khỏi trầm tư, tiếp nhận lấy chai nước từ tay nàng ấy.
"Nha đầu làm gì mà thất thần vậy?"
Giang Huyền Tranh lắc đầu: "Không có gì."