Dương Quyển không quay lại nhà ăn nữa, mãi đến tận lúc dùng bữa xong Trác Lan vẫn không thấy Dương Quyển trở lại.
Ngược lại trên đường về cậu ta lại gặp được một anh đẹp trai, khuôn mặt người nọ lạnh như băng lướt qua bàn ăn bên cạnh.
Dáng vóc và gương mặt của đối phương đều được xếp vào hàng cực phẩm, chỉ là sắc mặt hắn như thể vừa ăn phải thuốc nổ, cực kỳ khó chịu.
Trác Lan lim môi liếc trộm đối phương một cái mãi đến khi người ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn mới thỏa mãn thu mắt lại.
Cậu ta cầm điện thoại gọi cho Dương Quyển nhờ Trác Lan trả lại khay đồ ăn.
Dù là qua điện thoại Trác Lan cũng cảm nhận rõ ràng giọng nói của Dương Quyển có hơi khác lạ.
Sau khi đứng dậy trả khay đồ ăn xong Trác Lan mới đi ra ngoài tìm cậu.
Lúc này cậu ta tìm được Dương Quyển ở một cái sân nhỏ ngoài nhà ăn.
Cậu đang ngồi trên ghế đá, đến khi lại gần Trác Lan mới nhìn thấy hai bên cằm cậu có viết ấn rất sâu màu hồng, như thể có ai đó vừa bóp thật mạnh vậy.
Thoạt nhìn Dương Quyển cũng có chút chật vật, cổ áo đã bị kéo đến mức nhăn nhúm.
Trác Lan hơi nổi giận: “Có người đánh cậu sao?”
Dương Quyển ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, khuôn mặt vẫn còn vẻ hồn bay phách lạc.
“Không phải, tớ vừa mới nói thẳng mọi chuyện với hắn”.
“Ai?” Trác Lan kinh ngạc không thể tin nổi, “Lang Hành sao? Sao hắn lại ở đây? Không phải hắn học ở cơ sở mới hả?”
Dương Quyển nói: “Tớ không biết”.
Cậu kể lại chuyện gặp được Hạ Lãng lúc trong nhà ăn cho Trác Lan nghe, còn thuật lại những lời hắn nói với mình nữa.
Đến giờ Trác Lan vẫn còn sợ hãi, nửa ngày sau mới từ từ hoàn hồn.
Cậu ta nhịn không nổi hỏi nhỏ: “Sao cậu lại dám nói hết những chuyện này ngay trước mặt hắn chứ? Không sợ đối phương đánh cậu một trận hả?”
“Sợ”.
Dương Quyển lẩm bẩm.
“Nhưng mà nếu đánh tớ có thể làm cho hắn hả giận vậy thì cứ đánh cũng được”.
Trác Lan thở dài, cũng không biết nói gì hơn.
Cuối cùng cậu ta chỉ đành an ủi Dương Quyển một cách lúng túng: “Nhưng mà hắn có đánh cậu đâu, vậy có nghĩa chắc là sẽ có cách làm hòa thôi”.
Dương Quyển lắc lắc đầu một cách rất nhẹ.
Mặc dù cậu không đáp lại gì nhưng Trác Lan cũng nhận ra được có lẽ cậu chọn buông tay rồi.
Cậu ta cảm thấy làm vậy cũng tốt, chấm dứt hoàn toàn tại đây cũng được.
Ít nhất bắt đầu từ hôm nay Dương Quyển không cần phải lo lắng bất an giả làm con gái trong game nữa.
Hơn nữa hai người học ở hai cơ sở khác nhau, sau khi rời khỏi game thì xác suất gặp mặt gần như bằng không.
Cũng coi như là thực hiện đúng cam kết với Hạ Lãng, không xuất hiện trước mặt đối phương thêm lần nào nữa.
Trác Lan kéo Dương Quyển dậy khỏi ghế đá, không đồng ý với trạng thái ủ rũ này của cậu, ôm vai cậu nói: “Không phải chỉ là thất tình thôi sao? Đi nào, tớ bao trà sữa chịu không”.
Vốn dĩ Trác Lan muốn dẫn cậu đi mua trà sữa, lúc ngang qua quán cà phê mèo ở ven đường thì lại đột ngột thay đổi ý định.
Cậu ta đẩy Dương Quyển vào trong quán cà phê mèo.
cả hai ngồi trong này cả buổi chiều cùng bàn bạc chuyện đăng nhập vào game hoàn tất việc ly hôn.
Trác Lan cũng làm công tác chuẩn bị tư tưởng cho cậu vì rất có thể đối phương sẽ phơi bày thân phận thật của cậu lên diễn đàn.
“Nhưng cũng không chắc hắn sẽ làm vậy”.
Trác Lan chống cằm trầm ngâm.
“Dù sao nếu phơi bày tất cả mọi chuyện thì người mất mặt không chỉ có cậu mà còn cả chính hắn nữa.
Không phải là từ trước đến giờ đám trai thẳng bọn họ vẫn luôn xem trọng mặt mũi lắm sao.
“Cậu đã giải thích với đối phương thế nào?” Trác Lan nhíu mày nhìn về phía cậu, “Có nói là ban đầu tớ bảo cậu chơi tài khoản nữ giúp tớ không?”
“Không”.
Dương Quyển nhìn nhìn họa tiết trong tách cà phê.
“Tuy rằng lý do bắt đầu là như vậy nhưng sau đó hoàn toàn là trách nhiệm của tớ mà”.
“Vậy thì làm thế này đi”.
Trác Lan dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn.
“Tối nay tớ sẽ đi giải thích với hắn, ít nhất cũng xin hắn đừng vạch trần cậu”.
“Hắn đang rất tức giận, sẽ không nghe đâu”.
Dương Quyển hốt hoảng hé miệng.
“Đằng nào thì tớ cũng không chơi game nữa, không xem những lời nói trên mạng kia sẽ không ảnh hưởng nhiều”.
Nói cho cùng thì người trong cuộc vẫn là Dương Quyển.
Cậu nói vậy Trác Lan cũng không nói thêm gì nữa.
Tối đó sau khi về ký túc xá Dương Quyển mở game lên làm thủ tục ly hôn với Hạ Lãng.
Toàn bộ quá trình hai người đều không nói gì với nhau.
Thông báo ly hôn thành công của hệ thống vừa mới hiện lên Hạ Lãng đã điều khiển nhân vật rời khỏi, để lại một mình Dương Quyển đứng ngơ ngác tại chỗ.
Một lúc sau cậu mới nhớ tới phải gõ chữ hỏi hắn địa chỉ để gửi trả lại đồ.
Cậu đắn đo cách dùng từ và diễn đạt mãi, gõ rồi xóa trên khung trò chuyện rồi mới nhấn gửi đi.
Một giây sau, một thông báo sáng chói rõ ràng của hệ thống đập vào mắt, nhắc nhở đối phương từ chối nhận tin nhắn của cậu.
Tiếp đó là thông báo cậu đã bị đuổi khỏi bang phái.
Dương Quyển thất thần trong giây lát sau đó đăng xuất khỏi game rồi gỡ bỏ phần mềm trò chơi đã tồn tại trong máy mình hai tháng ngắn ngủi.
Số điện thoại và QQ chắc cũng đã bị chặn rồi.
Dương Quyển không ôm may mắn thử xác nhận lại nữa, cậu nhấn chọn địa chỉ là trường học Hạ Lãng rồi ôm thùng váy còn mới y nguyên kia gửi đi gửi lại hắn.
Trong thùng đồ còn để một cái quạt máy cầm tay màu hồng nhạt mà lần trước cậu chưa kịp trả lại.
Giá cả chỗ váy này cộng lại cũng hơn vạn (~tr).
Hiện tại Dương Quyển vẫn còn đang đi học, ngoại trừ học bổng và trợ cấp ra thì không có bất cứ nguồn thu nhập nào khác cả.
Nhà cậu là gia đình phổ thông khá giả, tuy rằng lương một năm của anh trai không hề thấp nhưng cậu cũng không muốn vay tiền của anh.
Dương Quyển quyết định lấy tiền mừng tuổi đã tích góp để bù vào sau đó tìm thời gian tìm chỗ làm bán thời gian.
Sáng sớm Hạ Lãng ra khỏi nhà với tâm tình bình thường nhưng buồn chiều trở về lại mang một khuôn mặt đen thui.
Hai cô gái ngồi cùng xe với hắn đều không dám thở mạnh.
Ngay cả Thiệu Diệp và lão Tứ cũng không dám hỏi hắn xem buổi chiều bị người kia gọi đi đã xảy ra chuyện gì.
Mãi đến tận khuya lúc vào game, sau khi thấy Hạ Lãng đá Dương Quyển ra khỏi bang thì suy đoán của Thiệu Diệp mới trở nên rõ ràng.
Cậu ta lập tức bỏ bàn phím và chuột xuống bay ra khỏi nhà chạy tới gõ cửa tòa nhà độc nhất đối diện sân trước.
Dì trong nhà Hạ Lãng ra mở cửa.
Sau khi vào nhà Thiệu Diệp chạy thẳng lên phòng Hạ Lãng trên lầu hai.
“Người con trai hôm qua chúng ta gặp ở nhà ăn là Dương Mao Quyển sao?” Nhìn thoáng thấy khuôn mặt lạnh tanh của Hạ Lãng lúc mở cửa Thiệu Diệp mới nhíu mày hỏi.
“Không phải cậu cũng đã nhận ra rồi sao?” Hạ Lãng mặt không đổi sắc đi về phía trước bàn ngồi xuống, che mất khung trò chuyện trong game.
“Lúc nhìn thấy cậu đá người ta ra khỏi bang tớ cũng mới khẳng định suy đoán này”.
Thiệu Diệp cất bước đi theo, không phản bác lời đối phương mà tìm chỗ ngồi xuống.
“Không phải chỉ là chia tay mối tình qua mạng thôi sao? Chuyện có to tát gì đâu? Không có vợ này thì quay đầu đi tìm vợ khác xinh đẹp hơn.
Cậu muốn kiểu nào mà không tìm được chứ -”
Còn chưa dứt lời Hạ Lãng đã quay đầu lại, đôi mắt lạnh như băng.
Thiệu Diệp cứng ngắc tại chỗ.
Trong phòng không mở đèn chính, chỉ có đèn đầu giường phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Một bên mặt Hạ Lãng khuất sau bóng tối, một bên được ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu sáng rõ ràng.
Nhìn vào mắt của hắn dường như có thể thấy từng đợt từng đợt sóng ngầm cuồn cuộn.
Thiệu Diệp bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.
Phải nửa ngày sau cậu ta mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Mẹ kiếp, không phải cậu động lòng với đối phương thật rồi đó ch -”
Hạ Lãng xì một tiếng cắt ngang lời cậu ta, đôi mắt tỏa ra hàm ý châm biếm nồng đậm.
“Cậu nói mê nói sảng cái gì thế? Làm sao tớ lại thích một thằng đàn ông được?”
“Nếu không thích người ta thì sao lại tức giận đến mức như vậy hả?” Thiệu Diệp chậc một cái, giọng điệu tỏ vẻ không mấy tin tưởng.
Hạ Lãng vô cùng buồn bực khép laptop lại: “Đúng, tớ thừa nhận đã từng thích cậu ta”.
Sau khi nói lời này hắn dừng một quãng, lát sau cảm xúc mới khôi phục về lại trạng thái bình thản.
“Nhưng đối tượng tớ thích là người có mái tóc dài, mặc váy và giọng nói đã qua xử lý của máy biến đổi giọng nói.
Giờ lộ ra giới tính của cậu ta là giả, giọng nói cũng là giả.
Từ đầu đến chân người này đều là giả dối.
Nói không chừng ngay cả tính cách thật thà kia cũng là cố ý giả vờ cho tớ xem đó”.
Đôi mắt hắn mở to, vẻ mặt cười cười đầy châm chọc.
“Cậu thấy giờ tớ còn thích cậu ta nổi sao?”
Hạ Lãng nhếch miệng một cách lạnh lùng.
Hắn cảm thấy người càng buồn cười hơn không phải là Dương Quyển mà chính là bản thân từ đầu đến cuối chẳng hay biết gì.
Người này diễn kịch giỏi biết bao nhiêu? Trong game thì tự nói rằng cậu ta không thích ăn rau thơm, cũng không ngại phiền mà luôn miệng nói “được nha” trước mặt mình.
Suýt nữa Hạ Lãng đã bị hai điều khác biệt này lừa gạt trưa nay lúc trong nhà ăn rồi.
Nghĩ càng sâu thì càng thấy thủ đoạn đối phương dùng để gạt bỏ sự nghi ngờ của hắn thành thạo như vậy có lẽ là do đã dùng rất nhiều lần rồi.
Hạ Lãng nói đến những điều này bằng giọng điệu chán ghét.
Thiệu Diệp đứng ở góc độ người ngoài nhìn vào lại cho rằng không hẳn có thể kết luận mọi chuyện như vậy.
Dù sao trưa nay trong nhà ăn người kia cũng chủ động tìm Hạ Lãng trước.
Từ chuyện này cậu ta có thể mơ hồ đoán được rằng người chủ động nói thẳng tất cả mọi chuyện là đối phương.
Người thích lừa gạt tình cảm của người khác trong game thường sẽ không làm như vậy.
Nhưng giờ nhìn thấy bạn thân mình đang nóng giận nên Thiệu Diệp cũng không nói thêm gì.
Bắt đầu từ hôm đó Dương Quyển đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Hạ Lãng.
Sau khi biết sự thật tuy rằng Hạ Lãng rất tức giận nhưng cũng không lên diễn đàn lật tẩy Dương Quyển.
Trước giờ hắn vẫn luôn chướng mắt hành vi này chứ đừng nói là giờ còn bảo bản thân đi làm.
Hạ Lãng cũng không muốn để người khác biết đối tượng từng yêu đương qua mạng với mình là một thằng con trai.
Thế nhưng vẫn có không ít những lời bóng gió nổi lên trên diễn đàn.
Chuyện hai người bỗng nhiên chấm dứt quan hệ và Dương Mao Quyển bỏ game tới quá mức bất ngờ.
Trong diễn đàn có rất nhiều bài đăng suy đoán nguyên nhân hai người chia tay, trong đó có không ít người đoán lý do là bởi Dương Mao Quyển là nhân yêu.
Người trong bang miệng kín như bưng đối với những đề tài liên quan đến Dương Mao Quyển, không ai dám nhắc đến cậu ở nơi công cộng.
Hạ Lãng chặn hết tất cả các phương thức liên lạc với Dương Quyển còn đuổi cậu ra khỏi bang.
Bản thân hắn thì lại khôi phục trạng thái độc thân trên game, mỗi ngày đều gọi người đi đánh phụ bản và đánh đấu trường.
Nếu tình cờ gặp phải người chơi nữ mặt dày thả thính làm nũng sẽ mắng thẳng miệng không hề thương hoa tiếc ngọc.
Những điều này nếu thoạt nhìn thì không hề khác gì với lúc Dương Quyển chưa xuất hiện.
Nhưng dù Dương Quyển đã biến mất cũng không thể mang cả những dấu vết cậu đã để lại đi theo.
Thỉnh thoảng sẽ có người chơi không bắt kịp tin tức trong game tới hỏi Hạ Lãng còn muốn mua dây chuyền Thề non hẹn biển không.
Lúc sắp xếp lại kho đồ hắn cũng phát hiện bộ trang bị Thu thủy cũng chưa đưa cho đối phương nữa.
Khi đi qua cửa hàng mà mình đã tới mua váy cho người kia, nhìn tấm bảng “hàng mới về” trước tủ kính hắn cũng theo bản năng mà đoán số đo.
Vì vậy Hạ Lãng cảm thấy vô cùng phiền phức.
Nhưng những chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Cuối tháng tám, sau khi khai giảng Hạ Lãng nhận được thùng váy Dương Quyển đã gửi cho hắn từ mấy chục ngày trước, còn có cả một cái t-shirt mới mà trước đó chưa từng nghe đối phương nhắc tới.
Hạ Lãng không thiếu chút tiền mua váy này, cũng không quá để ý đối phương có trả lại đồ hay không.
Sau khi nhận được váy, theo bản năng hắn nhét vào cốp xe, định mai mốt về nhà sẽ đưa lại cho cô em họ trong nhà.
Còn về chiếc t-shirt kia Hạ Lãng không thèm liếc mắt một cái đã ném thẳng nó và cái áo khoác adidas vào trong túi buộc lại, định xuống dưới lầu vứt đi.
Lúc ra khỏi phòng đang định vứt đồ thì lại trùng hợp gặp được bạn phòng cách vách đang đến chỗ thùng rác vứt giày cũ.
Trước chỗ đổ rác chất đầy đủ loại đồ vật, đủ loại hình dạng.
Phần lớn trong đó là đồ dùng hằng ngày của sinh viên.
Hạ Lãng mặt không đổi sắc nhìn về phía thùng rác, trong lòng thầm chửi thề một câu.
Mới ba ngày trước, mọi người đều nhận được thông báo của trường.
Bắt đầu từ học kỳ này tất cả sinh viên viện công nghệ đều phải chuyển sang cơ sở cũ học.
Bạn phòng cách vách ném giày xong quay đầu lại nhiệt tình chào hỏi Hạ Lãng: “Anh Lãng cũng đi vứt rác hả?”
Hạ Lãng ừ một tiếng.
Đối phương cúi đầu nhìn cái túi trong tay hắn: “Anh Lãng vứt cái gì thế?’
Hạ Lãng nói ngắn gọn: “Quần áo”.
Người hỏi dừng một lát, chủ động đề nghị: “Quần áo cũ có thể đem đi quyên tặng á.
Không thì cậu đưa chỗ quần áo này cho tớ, lần sau tớ đưa tới chỗ nhận đồ quyên góp giùm cho?”
Hạ Lãng gật gật đầu, không quá để ý ném túi đựng quần áo cho đối phương.
Trước khi đi còn nói: “Vậy cảm ơn cậu”.
Nói đến chuyện chuyển cơ sở học thì người thấy bực bội nhất chắc không ai khác ngoài Thiệu Diệp.
Cậu ta yêu đương còn chưa được hai tháng giờ đã sắp trở thành yêu xa khác trường.
Theo lời cậu ta nói thì có thời gian yêu đương khác trường thì thà tìm người yêu đương qua mạng còn hơn.
Bọn họ chuyển đến cơ sở cũ không bao lâu thì Thiệu Diệp chia tay với cô gái bên viện mỹ thuật kia.
Nhưng cậu ta nhanh tay lắm, trong chớp mắt đã ngựa không ngừng vó tìm được con mồi tiếp theo rồi.
Nói đến cuộc giao lưu sau khi đổi cơ sở, không chỉ lớp Thiệu Diệp có quan hệ hữu nghị với các đàn em ở cơ sở cũ.
Trước quốc khánh người của lớp Hạ Lãng cũng nhanh chóng tạo mối liên hệ với các lớp đại học năm hai rồi.
Hạ Lãng làm “biển hiệu” và gương mặt đại diện của lớp bọn họ, mỗi lần tổ chức giao lưu dù cho hắn không có hứng thú lớp trưởng và lớp phó cũng nhất định sẽ khóc lóc van nài quấn lấy, đòi hắn cùng tham gia.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Hạ Lãng đồng ý.
Nhưng mãi đến tận đêm giao lưu đó, sau khi đến biệt thự nhỏ thuê gần trường để tổ chức giao lưu Hạ Lãng mới từ trong miệng lớp trưởng biết được.
Đối tượng tham gia giao lưu với bọn họ là sinh viên năm hai viện Kiến trúc cảnh quan.
Lúc đó hắn đang ngồi trước quầy bar, trong tay cầm một lon bia, thỉnh thoảng sẽ uống hai ngụm.
Lúc nghe đến chữ “kiến trúc cảnh quan” bàn tay cầm lon bia của hắn bỗng nhiên nắm chặt.
Đến lúc phục hồi tinh thần thì cái lon mỏng dính đã bị hắn bóp đến lún vào bên trong.
Hạ Lãng nặng nề đặt lon bia trong tay xuống, nhướng mày lạnh giọng hỏi: “Kiến trúc cảnh quan?”
Lớp trưởng cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt hắn.
“Đúng, viện kiến trúc cảnh quan.
Suy xét đến việc lớp mình cũng có cả con gái nên chỉ có thể chọn lớp chuyên ngành có cả nam và nữ này”.
Giọng đối phương yếu dần: “Có vấn đề gì sao?”
“Không sao cả”.
Hạ Lãng cầm lại lon bia kia, khuôn mặt tỏ vẻ châm chọc.
“Rất tốt là đằng khác”.
Lớp giao lưu của cơ sở cũ đến chậm hơn vài phút, trùng hợp là quầy bar dạng mở nên có thể nhìn thấy con đường từ cửa chính vào.
Lúc những sinh viên bên viện kiến trúc cảnh quan cời giày vào nhà, tầm mắt của Hạ Lãng sắc bén đảo qua khuôn mặt mỗi nam sinh.
Không thấy được khuôn mặt mà mình muốn tìm nên hắn chậm rãi thu mắt lại.
Giây lát sau, trong lúc lơ đãng nhìn, khóe mắt Hạ Lãng bỗng thấy bóng lưng một cậu trai lướt qua người.
Vóc dáng người kia không quá cao, cái đầu ngắn xoăn xoăn vô cùng bắt mắt.
Hạ Lãng tay nhanh hơn não, đến lúc phản ứng lại đã thấy bản thân dùng vẻ mặt cực kỳ hung dữ tùm lấy cánh tay người kia.
Đàn em tóc xoăn kinh ngạc quay đầu lại.
Lúc đối diện với ánh mắt chứa đầy giận giữ của hắn thì giật mình, lắp bắp mở miệng hỏi: “Đàn, đàn anh có chuyện gì sao ạ?”
Khuôn mặt Hạ Lãng cứng ngắc, thuận thế thu lại cảm xúc trên mặt mình.
Dừng hai giây, sau đó hắn mới dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Người lớp các cậu đến hết chưa?”
“Đến hết rồi”.
Nam sinh kia đáp đúng sự thật.
Lông mày Hạ Lãng nhíu lại thật chặt.
“Chuyên ngành của các cậu có mấy lớp?”
Cậu trai nói: “Ba lớp”.
“Người của hai lớp kia cậu có quen hết không?” Hạ Lãng hỏi xong lại lạnh nhạt bổ sung.
“Tôi hỏi con trai ấy”.
“Quen ạ”, đối phương nhanh chóng nói tiếp.
“Bình thường có lớp chung bọn em đều học với nhau.
Càng không nói đến bởi vì số lượng con trai khá ít nên phòng ngủ ở ký túc xá cũng xếp lẫn lộn cả ba lớp”.
Hạ Lãng gật gật đầu: “Chuyên ngành của các cậu…” Hắn dừng một lát, nhớ đến cái tên mình nhìn thấy trên thẻ cơm trưa hôm đó, giọng nói không tự chủ được mà trầm xuống.
“Có người nào tên là Trác Lan không?”
Cậu trai kia hơi bất ngờ sau đó đáp một cách chắc chắn.
“Không có”.
“Không có?” Trong nháy mắt, ánh mắt Hạ Lãng trở nên nguy hiểm.
“Cậu chắc chắn là không có?”
Cậu trai nghe vậy thì cẩn thận nhớ lại một lần nữa, sau đó mở miệng đáp: “Em khẳng định là không có”.
Trong mắt Hạ Lãng trong chớp nhoáng lại xẹt qua một cơn giận không nhỏ.
Được lắm, thật sự được lắm.
Hóa ra không chỉ có giới tính và giọng nói là giả, ngay cả tuổi tác và chuyên ngành học cũng là giả nốt.
Vẻ mặt của hắn cực kỳ tệ, hắn ngửa đầu đổ hết số bia còn lại trong lon vào miệng.