Thời điểm Thái tử gia tỉnh lại, đã gần hoàng hôn.
Ngồi ở trên giường mơ mơ hồ hồ, khi suy nghĩ dần rõ ràng mới thay quần áo đi ra khỏi nội thất.
Khi thay quần áo mới phát giác có rất nhiều dấu hôn.= =
Thái tử gia bình tĩnh, lựa chọn không thấy.
Uống ngụm trà, hỏi Bích Châu, Tiểu Thuận Tử đã trở lại chưa. Nghe được đã trở lại, trong lòng Thái tử gia mới nhẹ nhàng thở ra.
Vẫy lui Bích Châu, Thái tử gia đang nghĩ tới nên làm thế nào để bản thân mình tăng chút năng lực, tuy rằng năng lực thì bản thân mình vốn có, nhưng mà nếu mình tự tiện phát triển , hoàng a mã có thể nghĩ nhiều hay không? Có hoài nghi hay không?
Trong lòng Thái tử gia vô cùng bình tĩnh, cho dù hoàng a mã dùng loại tâm tư kia với mình, nhưng nếu chạm đến quyền thế, thiên gia vô thân tình, câu này cũng không là giả !
Nhìn bộ dáng lão tứ đối xử với tiểu bát hiện tại, cái loại tâm tư này phỏng chừng là từ đời trước đã có, nhưng nếu đời trước đối tiểu bát có tâm, vì sao còn đối xử tàn nhẫn với tiểu bát như thế? Khi đó, hắn đã chết nên không biết, nhưng sau đó qua sử sách mới biết được, tiểu tứ thế nhưng quyển cấm tiểu bát, còn sửa lại danh tự để vũ nhục?!
Còn không phải bởi vì long ỷ kia sao?!
Cho nên nói, cái gì thân tình, ái tình, ở trước long ỷ kia đều không là gì cả!
Hoàng a mã bây giờ còn nửa quyển cấm mình, có phải đang phòng bị mình hay không?
Thái tử gia khó có thể ức chế được ý nghĩ này của mình, nếu quan hệ phụ tử không biến chất thế này, nói thật, cho dù hoàng a mã quyển cấm hắn thực, hắn đều có thể cười cười mà qua!
Nhưng quan hệ phụ tử đã thành loại quan hệ hiện tại này, Thái tử gia phát hiện mình bắt đầu để ý rất nhiều chuyện, bắt đầu để ý, thậm chí khó có thể ức chế phỏng đoán ………
Buông bát trà, có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, điều này cũng không phải điều hắn muốn.
Thái tử gia thực sợ hãi, còn cứ như vậy tiếp diễn, mình cùng hoàng a mã xung đột sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó, nên làm gì bây giờ?
Khi đang phát sầu, bỗng nhiên nghe thấy thâm âm nơm nớp lo sợ của Tiểu Luật Tử “Nô tài khấu kiến Thái tử điện hạ, điện hạ cát tường.”
Thái tử gia chậm rãi mở to mắt, thản nhiên quét mắt nhìn liếc Tiểu Luật Tử một cái “Nói đi, chuyện gì?”
Tiểu Luật Tử cung kính trình lên một hộp sắt nhỏ “Nô tài phụng mệnh lệnh hoàng thượng, mang đồ tới cho Thái tử gia.”
Thái tử gia tiếp nhận, là một hòm nhỏ, là đựng sách vở trong đó sao?? Lại có khóa? Vậy chìa khóa đâu?
“Bẩm Thái tử điện hạ, hoàng thượng nói, chìa khóa ngài ấy đã sớm cho ngài.” Tiểu Luật Tử nhẹ giọng nói.
Thái tử gia sửng sốt, sớm đưa chìa khóa cho ta??
Thái tử gia có chút hoang mang nhìn chằm chằm hộp sắt một lúc lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu hỏi “Hoàng a mã còn có phân phó khác không?”
Tiểu Luật Tử tiến lên cung kính quỳ xuống “Nô tài Cáp Đức, Lục Ưng thập bát khấu kiến chủ tử, chủ tử vạn phúc!”
Thái tử gia ngẩn ra, đây là ý gì?
“Hoàng thượng nói, từ hôm nay bắt đầu, mệnh nô tài chính là của chủ tử! Sau này, nô tài sẽ lấy thân phận Tiểu Luật Tử để tùy thị bên người chủ tử! Phàm là một câu từ chủ tử, mặc kệ là lên núi đao xuống biển lửa, nô tài muôn lần chết cũng không chối từ!”
Thái tử gia mạnh mẽ đứng lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiểu Luật Tử bình tĩnh sau một lúc lâu, mới chậm rãi đem tầm mắt dời đi, dừng ở trên hộp sắt, bình tĩnh mở miệng “Gia đã biết, ngươi trước đi xuống đi.”
Tiểu Luật Tử cung kính dập đầu, mới lui ra.
Thái tử gia lăng lăng nhìn chằm chằm hộp sắt, khóa ở trên hộp thực tinh xảo, còn có điêu văn, điêu văn là song ngư.
Song ngư? Thái tử gia kéo xuống ngọc bội bên người, là hai năm trước, hoàng a mã tặng hắn khi hắn sinh thần ( sinh nhật ).
Lúc ấy, hắn thực thích, kỳ thật, đời trước, hắn cũng rất thích song ngư ngọc bội này. Nhưng đời trước hắn cầu không được, đời này, hắn không cầu, hoàng a mã tự đưa hắn.
Lúc ấy, hắn thực ngoài ý muốn, bởi vì thứ hoàng a mã thích như vậy, lại là ngọc bội đeo nhiều năm, sao có thể đưa hắn ?
Lúc ấy, hoàng a mã chỉ nói một câu “Bởi vì Bảo Thành đáng giá.”
Đáng giá?
Khi đó, hắn nghĩ là đau sủng.
Nhẹ nhàng kéo ra song ngư ngọc bội, đinh đương, một chìa khóa nho nhỏ rơi trên mặt đất ……..
Nhặt chìa khóa lên, hắn giật mình sửng sốt sau một lúc lâu, nguyên lai thực sự sớm đã đem chìa khóa cho hắn nha …..
Đem chìa khóa tra vào ổ, nhẹ nhàng vừa chuyển, mở ra hộp sắt, là ba quyển sách tương tự nhau, trên sách là bút tích của hoàng a mã: Đại thanh Lục Ưng
Lật xem, là danh sách đường hiệu cùng nhân viên của Lục Ưng Đại Thanh phân bố cả nước, cùng với phương pháp liên lạc cùng phương thức thượng tấu, tối trọng yếu là, phương thức sai sử Lục Ưng — song ngư long bội?!
Trong Càn Thanh cung, Khang Hi đế phê một phần tấu chương sau, ngẩng đầu thản nhiên phân phó “Truyền chỉ, mệnh tứ a ca tiến đến gặp trẫm.”
Cố Hỉ xoay người đáp “Rõ!”
Khang Hi đế cúi đầu lại tiếp tục phê duyệt tấu chương, tầm mắt hơi hơi chuyển, vô ý thức miết đến búp bê thủy tinh đầy “ vết thương” trên bàn, ánh mắt ấm áp, không biết Bảo Thành lúc này đang làm gì?
Nghĩ tới bộ dáng khi Bảo Thành thấy hộp sắt, Khang Hi đế hơi hơi gợi lên môi, đôi mắt hiện lên một tia tinh quang.
Tứ gia nhận được ý chỉ, vội vàng từ chỗ tiểu bát chạy tới Càn Thanh cung.
Trong Càn Thanh cung, tứ gia cung kính quỳ xuống đất chỉ lễ.
“Dận Chân, sớm mai ngươi đi ngoại vụ tỉnh, chuyện ở hộ bộ ngươi trước cứ buông, mặt khác, ngày mốt, Nạp Lan Dung Nhược sẽ áp giải Nạp Lan Minh Châu vào kinh, ngươi cùng Thái tử đại biểu trẫm đi giám thẩm.”
Dận Chân dập đầu đáp “Nhi thần tuân chỉ.”
Khang Hi đế khẽ gật đầu, lập tức lại thản nhiên phất tay “Quỳ an đi.”
Tứ gia cung kính lui ra, trong lòng nghi hoặc, chuyện giám thẩm chỉ cần một đạo ý chỉ là được, cần gì cố ý triệu tới Càn Thanh cung?
Chớ không phải là không muốn cho người khác biết? Nạp Lan Minh Châu đã té ngựa???
Đi ra Càn Thanh cung, khi rẽ ngang, khóe mắt tứ gia thoáng nhìn một bóng người vội vàng vọt qua. Hình như là Vĩnh Phúc cung? Đôi mắt chợt lóe, bỗng nhiên lớn mật suy đoán, hoàng a mã chẳng lẽ muốn tách rời Thái tử gia ra?
Tuần du tái ngoại, phong cảnh vùng biên cương xa xôi, gông xiềng quay về kinh.
Đờ đẫn nhìn chằm chằm gông xiềng trên cổ, Nạp Lan Minh Châu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn, Nạp Lan Dung Nhược quỳ sát ở trước mặt hắn, buồn bã cười “Đứng lên!! Ngươi hôm nay là sứ giả của hoàng thượng! Quỳ gối trước mặt một tội thần như ta thì ra cái gì?!”
Quỳ rạp trên đất, Nạp Lan Dung Nhược cả người run rẩy, lại kiên trì quỳ, không chịu đứng dậy “Để a mã đeo gông xiềng là bổn phận của vi thần, quỳ với a mã là bổn phận của một nhi tử, nhi tử bất hiếu! Lại là người đeo gông xiềng cho a mã! Cầu a mã trách phạt!” Nói xong, thanh âm Nạp Lan Dung Nhược run rẩy không thôi.
Nạp Lan Minh Châu buồn bã, chậm rãi lắc đầu “Đứng lên đi, a mã sẽ không trách ngươi.”
“A mã!!” Nạp Lan Dung Nhược ngẩng đầu, trong mắt rưng rưng, vẻ mặt đau khổ “Vì cái gì, vì cái gì a mã ngài phải làm như vậy…….?!”
Nhịn lại nhẫn, vẫn là nhịn không được hỏi ra miệng. Vì cái gì phải mạo hiểm như thế? A mã vì sao không chịu nghe nhi tử khuyên nhủ? Đây là việc hoàng gia, bọn họ thân là nô tài nếu nhúng ta vào làm sao có toàn mạng mà trở ra?
“Vì cái gì?” Nạp Lan Minh Châu thì thào tự hỏi, vị cực nhân thần, vinh hoa phú quý đều đủ, vẫn lại nhịn không được, muốn càng gần ……….. Lòng tham nha! Chua xót cười “Tính Đức nha, hoàng thượng cho ngươi đến áp giải ta, điều này kỳ thật cũng thuyết minh hoàng thượng không có ý liên lụy tới ngươi, ngươi nhớ kỹ, về sau trung tâm với hoàng thượng, vạn không thể đi theo con đường của a mã .”
Nạp Lan Dung Nhược gật đầu thật mạnh, dập đầu ba cái, mới chậm rãi đứng dậy, mạnh mẽ xoay người, sải bước mà đi!
Trong mắt Nạp Lan Minh Châu rưng rưng, bên miệng lại mang theo tươi cười vui mừng, cuộc đời này của Nạp Lan Minh Châu hắn có thể có nhi tử vĩ đại như thế, cũng coi như không uổng …….. Tác Ngạch Đồ! Ngươi có sao?! Hừ!
( Nguyệt: Không có, cơ mà con anh bám con người ta = = )
Đợi thấy a mã ngồi vào xe tù, Nạp Lan Dung Nhược mới đờ đẫn xoay người lên ngựa, khi xoay người, thấy lục a ca âm trầm đứng ở cách đó không xa, cũng chỉ lãnh đạm chắp tay chỉ lễ, liền quay đầu ý bảo mọi người khởi hành.
Lục a ca Dận Tộ gắt gao nhìn chằm chằm một hàng Nạp Lan Dung Nhược càng lúc càng xa, tay phải nắm chặt, hắn chẳng thể nghĩ tới lại có kết quả như thế ……
Nguyên bản kế hoạch của hắn rất cẩn thận, thế nhưng liền bị hủy như vậy? Còn mất đi một quân cờ lớn nhất trong tay — Nạp Lan Minh Châu, còn có Trang thân vương, nghe nói đã khởi hành đi Thịnh Kinh? Mà Minh Thái, nghe nói cũng bị Dụ thân vương nhốt trong nhà, bế môn suy nghĩ……
Tổng thể chuyện này, rốt cuộc là làm sao bại lộ ra?!
Thái tử giám quốc, Tác Cách nháo sự, dựa theo năng lực của Thái tử ngu ngốc kia, hắn chẳng phải sẽ xử lí hỏng hết sao?! Đời trước, hắn không phải bởi vì năng lực không đủ, mới có thể bị Dận Tự Dận Chân bọn họ tính kế sao?!
Còn có Tiểu Tốt Tử, quân cờ tốt như vậy liền tính sai sao? Dận Đường không chết? Thái tử kia còn giúp nó chắn một đao?!
Đám phản tặc Sơn Đông kia nữa! Uổng phí mình lộ ra tin tức trọng yếu như thế, bọn họ sao không hảo hảo nắm lấy! Dận Đường không chết, Thái tử cũng còn sống, còn tiến đến ngự trang?! Chỉ là, hoàng a mã, hoàng a mã vì sao ngài phải chạy về?! Là quay về bảo vệ Thái tử sao?!
Hoàng a mã! Người ngài yêu thương nhất không phải ta sao?
Khi màn đêm buông xuống, Khang Hi đế mới đi vào nội thất ở Thừa Kiền cung.
Thái tử gia đang cúi đầu nghiên cứu bản Lục Ưng kia, giương mắt thấy Khang Hi đế, liền đi xuống tháp, nghênh đón “A mã, đã về rồi?”, thuận thế tiếp nhận triều châu mà Cố Hỉ sớm đặt ở ở trên chén.
Khang Hi đế ôn nhu cười, khẽ vuốt khuôn mặt Thái tử gia, sủng nịch nói “Dùng điểm tâm chưa? Hôm nay a mã về hơi muộn, đói không?”
Thái tử gia lắc đầu, mặt mày loan loan “Không đói bụng. A mã, ngài nghỉ ngơi chút đi.” Nói xong, liền lôi kéo Khang Hi đế ngồi vào trên tháp, lại đẩy hộp sắt trên bàn qua “A mã, vì sao cho ta thứ này?”
Khang Hi đế cúi đầu liếc liếc một cái, liền giương mắt, thấy trong mắt Thái tử gia đầy nghiêm túc, liền cười “Cấp Bảo Thành có gì không đúng? Bảo Thành, sẽ không nghĩ rằng a mã sẽ đem ngươi thành chim hoàng yến mà dưỡng chứ?” Lập tức trầm thấp thở dài “Tối trọng yếu là, Bảo Thành, ngươi cho là a mã có thể vĩnh viễn ở cùng ngươi sao? Tương lai nếu a mã đi rồi, có thứ này, ngươi ít nhất có thể đảm bảo rằng mình sẽ bình an ……..”
Thái tử gia có chút chua xót, nhịn không được đứng dậy, lướt qua bàn, ôm lấy Khang Hi đế “A mã…..” Cúi đầu lẩm bẩm.
Khang Hi đế ôm chặt Thái tử gia, khóe miệng hơi hơi nhất câu, chậm rãi nhắm mắt lại, nhớ tới hai năm trước, hắn từng hỏi qua Bảo Thành, như thế nào mới có thể vĩnh viễn lưu lại một người?
Khi đó, Bảo Thành nói thế nào nhỉ?
“A mã! Lưu lại một người có rất nhiều biện pháp, cảnh giới cao nhất để lưu một người lại là — lưu tâm! Chỉ cần để tâm người nọ vĩnh viễn đều có ngài, cho dù ngài không lưu, người nọ cũng không rời ngài đi.”