Thanh Dung quay qua nhìn Tử Diệp rồi mỉm cười gật đầu, sau đó nàng quay đầu nhìn ra ngoài sân thấy rất nhiều cây hoa đào, nàng vui vẻ đứng dậy chạy ra sân, rồi tới cạnh cành hoa đào ngửi, quay qua nhìn Tử Diệp nói: “ Sao lần trước tới lại không thấy những cây hoa đào này vậy?.”
Tử Diệp mỉm cười đáp: “ Lần trước khi vào cung của muội, nhìn thấy ngoài vườn có rất nhiều cây đào, nghĩ muội thích nên ta đã tự tay mình trồng.”
Thanh Dung nghe thấy thì vui vẻ cười tươi nhìn Tử Diệp, buổi tối đến cả hai người cùng nhau ngồi ở ngay bật cầu thang trước cửa ngắm sao trên trời, những ngôi sao sáng trên trời dưới màn đêm tối vô cùng đẹp, xung quanh còn có những ánh đèn vàng lung linh.
Thanh Dung lấy từ trong người ra cặp ngọc bội long phụng mà mẫu hậu tặng nàng, Thanh Dung đưa cho Tử Diệp một nữa rồi nói: “ A Diệp, đây là cặp ngọc bội mẫu hậu tặng ta, nay ta đưa cho chàng một nửa, chàng phải hứa với ta nhất định phải luôn đeo nó bên người.”
Tử Diệp cầm lấy rồi dịu dàng nói: “ Ta hứa với nàng sẽ luôn đeo nó bên người, cũng hứa cả đời sẽ không làm nàng đau lòng sẽ không phụ nàng!.”
Thanh Dung nhìn Tử Diệp cười tươi và nói: “ Nếu chàng không phụ ta, Thanh Dung ta cả đời này cũng không phụ chàng.”
Cả hai người bốn mắt nhìn nhau, Tử Diệp từ từ tiến sát tới, Thanh Dung liền quay mặt chỉ tay lên trời rồi vui vẻ hét lên: “ Wow, sao băng kìa!.”
Nàng nhắm mắt lại chấp hai tay cầu nguyện, khóe mặt cười tươi rồi mở một mắt ra liếc qua nhìn Tử Diệp, Tử Diệp liền thấy vậy bật cười.
Buổi tối Tử Diệp để nàng nằm trên giường còn mình trải nệm nằm ở dưới đất, hai người cách nhau một tấm bình phong.
Tử Diệp đang nằm ngủ nghiêm túc, thì nàng quay người qua nhìn chàng phía sau bình phong.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
.
Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu
.
Người Tình Trong Gương
.
Thợ Sửa Giày
=====================================
Tử Diệp mở miệng lên nói: " Nàng đừng nhìn ta như vậy nữa, nếu như còn nhìn nữa thì ta thật sự không thể kiềm chế được bản thân mình đâu."
Thanh Dung nhanh nhẹn quay người vô trong mỉm cười nhắm mắt lại ngủ, Tử Diệp cười lên.
/ Sáng Hôm Sau /
Thanh Dung tỉnh dậy không nhìn thấy Tử Diệp liền đi ra ngoài, thì nhìn thấy chàng từ ngoài cửa bước vào, trên tay còn cầm bịch đồ ăn, nàng mỉm cười nhìn chàng, cả hai ngồi cùng nhau ăn, nàng cắn một miếng bánh hoa đào khuôn mặt vui vẻ hài lòng.
Tử Diệp nhìn thấy trên khóe môi nàng dính vụn bánh liền lấy tay mình lau đi rồi hỏi nàng: “ Ngon không?.”
Thanh Dung vừa gật đầu vừa nói: “ Rất ngon, đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn bánh hoa đào này đó, chàng nếm thử không?.”
Tử Diệp gật đầu, nàng liền đưa miếng mình đang ăn dở cho chàng cắn thử.
Tử Diệp mỉm cười nói: “ Đúng là ngon thật, Dung Nhi ta đưa tới nơi này.”
Tử Diệp nắm lấy tay kéo nàng đứng dậy chạy đi, Tử Diệp đưa nàng tới một nơi vô cùng đẹp xung quanh toàn hoa, những đóa hoa màu vàng như ánh mặt trời, khi nhìn thấy hai mắt Thanh Dung mở to tròn hiện lên vẻ mặt vui vẻ.
Thanh Dung vui vẻ chạy đến, hái một đóa hoa lên ngửi, khuôn mặt vui vẻ, Tử Diệp nhìn thấy nàng vui vẻ thì lòng chàng cũng vui theo.
Chàng đi tới nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, Thanh Dung bất ngờ đứng yên.
Chàng dùng những lời nói ngọt ngào chân thành nói với Thanh Dung: “ Thanh Dung nàng thật sự càng ngày, càng ngày khiến ta thật sự rất yêu nàng."
Thanh Dung nghe xong liền quay lại, chàng liền hôn cô, nàng cũng vui vẻ đón nhận, cảnh đẹp trước mắt khiến ai nhìn thấy cũng không thể cưỡng lại.
Hồi sau Tử Diệp lấy từ trong tay áo mình một cây trâm ngọc bích trên trâm còn có một đóa hoa màu đỏ, đó chính là cây trâm mà nàng nhìn thấy vào lần đầu tiên nàng gặp Tử Diệp.
Thanh Dung vui vẻ sờ lên rồi nói: “ Thật ra ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy cây trâm này thì đã rất ấn tượng với nó, cây trâm này được làm ra rất tinh xảo.”
Tử Diệp dịu dàng nhìn cây trâm rồi nói: "Đây là di vật cuối cùng mà mẫu thân để lại cho ta, người từng nói sẽ tặng lại nó cho người mà ta yêu nhất!.” Tử Diệp nói xong liền nhẹ nhàng cài lên tóc nàng, cây trâm đó nhìn thật sự rất hợp với nàng.
Thanh Dung vui vẻ sờ lên rồi cười tươi.
Buổi tối hai người ngồi dưới bậc cầu thang ngắm trăng Tử Diệp quay qua nhìn Thanh Dung thì thấy nàng đang dựa đầu vào vào của mình ngủ, tử Diệp mỉm cười nhìn nàng với ánh mắt trìu mến.
Chàng nhẹ nhàng bế nàng vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường rồi mỉm cười, vuốt hai mái của nàng qua nhẹ nhàng hôn vào trán nàng rồi quay người ra ngoài đóng cửa đi ra ngoài.
Sau đó Tử Diệp liền lạnh lùng đứng yên nói: "Ngươi ra đây đi, đừng trốn nữa!."
Hạo Hiên từ sau gốc cây bước ra đi tới gần Tử Diệp rồi nói: “ Điện hạ…Khang Trạch Vương sắp không xong rồi!.”
Tử Diệp nghe xong thì vội vàng leo lên ngựa rồi chạy tới quân doanh, chàng hấp tấp chạy vào doanh trại chủ soái, nhìn thấy Mục Thanh đang chữa trị cho Huyết Tranh, bên cạnh là thau nước toàn máu cùng với một cây tên.
Chàng vội vàng đi tới bên cạnh hỏi: “ Huyết Tranh đệ ấy làm sao vậy?!."
Thái y đứng bên cạnh bẩm báo: "Điện hạ, lục hoàng tử bị tên bắn vào vị trí ngay tim nhưng may mắn đã bị lệch qua một bên, có điều tên này có kịch độc, Mục Thanh đại tướng quân chỉ có thể dùng thuốc để ngăn độc lan nhanh mà thôi, loại thuốc này chỉ có thể giúp lục điện hạ cầm cự được trong vòng ba ngày.”
Tử Diệp mất bình tĩnh hết lớn: "Thuốc giải ở đâu...Mục Thanh không phải y thuật của huynh giỏi hay sao?!."
Mục Thanh đứng dậy nói: " Huynh đừng có mà mất bình tĩnh như vậy, bây giờ muốn cứu được hắn thì phải có cánh hoa của hoa Tuyết Xương, đó là một thảo dược rất hiếm, một năm chỉ mọc một lần, nếu muốn có được nó thì phải tới núi Bạch Linh ở Thanh Hà!.”
Tử Diệp chưa nghe Mục Thanh nói hết thì liền quay người đi.
Mục Thanh liền hét lớn nói: “ Nhưng nơi đó quanh năm tuyết đều rơi dày đặc, thường xuyên có bão tuyết, còn nếu muốn hái được loại thảo dược đó thì huynh phải leo lên một vách núi cao ngàn mét đó, huynh nhất định phải lấy được trước khi hết thời gian đó.”
Thanh Dung ở nhà tỉnh dậy không thấy Tử Diệp đâu, nàng đi ra ngoài xem nhưng vẫn không thấy chàng, nàng cứ nghĩ Tử Diệp đã đi mua đồ nhưng nàng đã đợi nguyên một ngày vẫn không thấy bóng dáng chàng đâu, trận tuyết lớn tiếp tục rơi, Thanh Dung ngồi đợi mãi vẫn không thấy chàng về, còn Tử Diệp thì không màn nguy hiểm đi tìm hoa tuyết xương, chàng đi cả ngày thì mới đứng được dưới ngọn núi, chàng ngước đầu lên nhìn thấy ngọn núi cao không thấy đỉnh, đột nhiên có một cơn bão tuyết lớn tới cuốn bay Tử Diệp, khiến chàng ngất xỉu.
Tử Diệp nằm mơ một giấc mơ dài, mơ thấy mình và Huyết Tranh hồi nhỏ vui đùa cùng nhau, thấy cảnh mẫu hậu chàng mỉm cười vui vẻ nhìn hai người, sau đó đột nhiên thấy Huyết Tranh ngày càng tan biến và nói: “ Ca ca sao huynh lại bỏ đệ, sao huynh lại bỏ đệ!!.”
Rồi đột nhiên Tử Diệp bật tỉnh dậy, chàng cố gắng đứng dậy rồi bước đi tiếp tới vách núi, lấy từ trong người ra hai con dao găm cố gắng trèo lên, hai bàn tay chàng đã bị bỏng lạnh tới nổi hai bàn tay đỏ lên máu chảy xuống tuyết trắng, chàng vẫn cố gắng trèo lên.
Thanh Dung ở nhà đi tới đi lui trông ngóng đợi Tử Diệp, nàng ngồi dưới trời lạnh run hết cả người nhưng vẫn cố ngồi đợi.
Sau một hồi Tử Diệp trèo lên tới nơi có hoa tuyết xướng, chàng đang định đưa tay ra với lấy nhưng lại trượt chân rơi xuống hên là chàng nhanh tay dùng dao găm đâm vào vách núi rồi trèo lên hái hoa tuyết xương, sau khi hái được vẻ mặt hạnh phúc của chàng hiện lên, Tử Diệp liền để vào trong túi, dùng võ công của mình bay xuống.
Lúc chàng quay trở về thì đã là ngày cuối cùng, sau khi cầm hoa quay về vui vẻ khuôn mặt hiện lên hy vọng cầm hoa vào doanh trại, nghe thấy thái y và các quân tướng trong doanh hét lên "Điện Hạ!" Tử Diệp nghe xong liền ngơ người, khuôn mặt thờ ơ như người mất hồn.
Tử Diệp bước vô trong nhìn thấy tất cả mọi người đang quỳ ngơ ngác, làm rớt bông hoa xuống đất từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, nghẹn lời không nói được đôi mắt đau khổ đi từng bước từng bước tới sờ vào mặt Huyết Tranh.
Tử Diệp liền đau khổ hét lớn: “ Huyết Tranh!!.”
Mục Thanh đau lòng đi tới an ủi Tử Diệp, đưa cho chàng một bức thư: “ Đây là…đồ mà Huyết Tranh muốn ta đưa cho huynh.”
Tử Diệp mở ra đọc, hai mắt đỏ lên, vừa đọc vừa khóc không thành lời.
Trong thư Huyết Tranh viết: “ Ngũ ca…đệ biết có lẽ đệ không thể trụ nổi tới ngày huynh mang thuốc giải về, chiến tranh nào thì cũng sẽ có thiệt hại to lớn nhưng đệ không nghĩ sẽ thành ra như thế này...huynh phải hứa với đệ nhất định phải sống tốt nhớ phải chăm sóc bảo vệ cho nhị ca, huynh cũng đừng vì thế mà trả thù cho đệ, sau khi đi có lẽ đệ sẽ nhớ mọi người lắm!!.
Lý Huyết Tranh kính gửi.”
Tử Diệp sau khi đọc xong khóc to, nghẹn lời không nói được, chàng nhìn Huyết Tranh khóc không ngừng.
Cứ như vậy thời gian một tháng cũng trôi đi, Thanh Dung đã đợi chàng một tháng những vẫn không thấy chàng quay trở về, nàng đi tới đi lui cuối cùng cũng quyết định rời đi, nàng thu dọn đồ của mình rồi quay lại nhìn căn nhà tranh một lần nữa trèo lên ngựa chạy đi, nàng tới phần mộ của Tĩnh Yên nhìn vào mộ rồi cười..