Tiêu Dực ở trong phòng tìm một mảnh vải đem cột vào một chân gà rừng, một đầu khác cột vào chân bàn, lại đến ôm chút cỏ tranh dùng để đốt lửa xếp thành một cái ổ, đem trứng gà rừng an toàn đến đặt ở bên trong, gà rừng kia lập tức ngồi xổm trên trứng. Tiêu Dực đóng cửa lại đi về phía đầu thôn đông, đi được một nửa đường thì thấy Diệp Khê đang trở về.
“Thê chủ, Lí đại thúc nói phải đến chiều mới có thể đan xong, y nói đan thật tốt rồi mang lại cho ta, ta nghĩ đi về trước nấu cơm cho ngài.”
“Buổi chiều qua giờ ngọ rồi đi, chúng ta đi sang nhà Đàm Chương Nguyệt ăn.” Tiêu Dực liền kéo hắn đi sang nhà Đàm Chương Nguyệt.
“Vậy gà đâu?” Hắn muốn đi xem gà.
“Ta cột nó ở phía dưới cái bàn, nó đang ngoan ngoãn ấp trứng đấy, lúc nó đang ấp trứng không thể luôn nhìn nó, nó sẽ cho rằng ngươi muốn cướp trứng của nó.”
“Vậy à!” Diệp Khê có chút thất vọng, nghĩ lại đến một chuyện rồi cười: “Ta đây liền thừa dịp lúc cho nó ăn thì xem, đúng rồi thê chủ, hay là ta nên đi cắt cỏ đến cho nó ăn?”
“Hở.... Hẳn là nên đi.” Tiêu Dực cũng không nuôi qua gà: “Nó hẳn là còn có thể ăn chút rau cỏ linh tinh.”
“Vậy à.” Diệp Khê hiểu rõ, thì ra thê chủ cũng không biết gà muốn ăn cái gì.
Ăn cơm ở nhà Đàm Chương Nguyệt xong, Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt đi vào trong thành bán con mồi. Diệp Khê vui vẻ mà về nhà nhìn gà bảo bối của hắn. Gà yên ổn nằm trong ổ ở trên hai lớp cỏ tranh, Diệp Khê ghi nhớ lời Tiêu Dực nói: “Không thể nhìn chằm chằm nó“. Nhưng mà lại không nhịn được tò mò gà con ấp nở là thế nào, vì thế liền trốn trong góc tường nhà mình nhìn lén, nhìn một hồi cũng không thấy ra động tĩnh gì. Diệp Khê lại nghĩ đến chuyện cắt cỏ cho gà, đây là chuyện lớn, ngàn vạn ngàn vạn lần không thể làm cho gà bảo bối của hắn đói được. Diệp Khê đi ra ngoài cắt một ít cỏ trở về thả tới trước mặt gà, gà kia nhìn cũng không liếc mắt nhìn một cái, tập trung mà ấp trứng. Diệp Khê đứng cách đó mười bước có chút rối rắm níu chặt góc áo của mình, gà không phải ăn cỏ sao?
Diệp Khê lại rối rắm một lát, gà rốt cục có động tĩnh, chậm rãi đứng lên còn run cái cánh lẩy bẩy. Diệp Khê mở to mắt thấy phía dưới, trứng vẫn là chưa nở. Gà rời khỏi ổ, đi tới đi lui vài bước, mông run lên vọt ra một đống phân. Diệp Khê nhíu mày lại đồng thời cúi đầu hừ một tiếng, ‘thê chủ thích nhất là sạch sẽ, nếu như nàng nhìn thấy hai đống phân còn không đánh chết con gà này?’
Gà mổ vài cọng cỏ Diệp Khê mang về, lại bắt đầu đi tới đi lui, đáng tiếc bị vải cột lại nên không thể đi xa. Diệp Khê không biết nó có phải còn muốn đi đại tiện nữa hay không, vội vàng mở vải cột ở trên chân bàn lôi kéo nó đi ra ngoài, đương nhiên hắn không có khả năng lôi kéo nó đi vào nhà xí, nhưng ít ra không thể để cho nó lại đại tiện ở trong nhà.
Diệp Khê lôi kéo gà đi đến trong sân, gà kia trái đi vài bước – phải đi vài bước, quả nhiên lại vọt ra hai đống phân, làm cho Diệp Khê cảm thấy thật may mắn vì đã kéo nó đi ra. Gà một bên nhàn nhã đi tới, thỉnh thoảng mổ trên đất. Diệp Khê mở to mắt cũng không trông thấy rõ ràng nó rốt cuộc ăn cái gì. Lôi kéo một đầu vải để gà đi theo, gà đi tới đi lui ra cửa lớn, mổ một hồi trong bụi cỏ ở ven đường. Cỏ, lá cây, rễ cây gì đó, ngay cả sâu nhỏ trên cỏ cũng đều bị nó ăn. Diệp Khê có chút lo lắng nó ăn sâu có thể bị tiêu chảy hay không, lại hoài nghi nó có phải vốn chính là ăn sâu hay không, vì thế lại rối rắm cầm lấy góc áo của mình nhìn nó mổ.
Diệp Khê còn chưa có rối rắm xong, gà kia ước chừng là ăn no, lại từ từ nhàn nhã lôi kéo hắn đi, gà kia lại nhớ đường, lôi kéo Diệp Khê trở về nhà, tự mình lại đến cái ổ ở đống rơm nằm lên. Diệp Khê cong cong đầu, đem vải lại cột vào chân bàn, sau đó đứng ở một bên nhìn nó. Gà kia tập trung ấp trứng, đối với Diệp Khê đứng ở một bên quan sát nó cũng không thèm quan tâm đến. Diệp Khê nhìn ra ngoài một hồi cảm thấy mất mặt, đành phải cầm quyển sách ngồi vào dưới mái hiên bên ngoài xem, thỉnh thoảng lại không nhịn được quay đầu nhìn lén gà vài lần, rốt cuộc gà con phải đến lúc nào mới sinh ra đây?
“Nhà Tiêu tú tài.”
Có người ở bên ngoài kêu hắn, Diệp Khê ngẩng đầu: “Lí đại thúc.” Diệp Khê vui vẻ buông sách chạy tới mở cửa. Lí đại thúc cầm lồng trúc đã đan xong tiến vào, lồng kia đan cũng thật lớn nhưng còn có thể mở cửa ra. Diệp Khê thật cao hứng, gà của hắn rốt cuộc đã có ổ.
“Cám ơn Lí đại thúc, đan thật tốt.”
Lí đại thúc ngại ngùng cười cười, tò mò nhìn nhìn vào bên trong: “Diệp ca nhi, gà của nhà ngươi, có thể cho ta nhìn một chút hay không?”
“Gà đang ấp trứng đấy.” Diệp Khê dẫn y đi vào bên cạnh cửa: “Chúng ta phải nói nhỏ một chút, thê chủ nói nó sẽ cho rằng chúng ta muốn cướp trứng của nó, nó sẽ mổ người.”
Hai người ghé vào cạnh cửa nhìn một hồi, gà kia trừ bỏ ngay từ đầu giật giật cánh kêu cục cục vài tiếng liền lại không có động tĩnh gì. Mặt mũi Lí đại thúc tràn đầy hâm mộ, ‘Tiêu gia có gà này, rất nhanh liền trở nên giàu có lên. Tiêu tú tài là người có bản lĩnh, rõ ràng có thể săn được gà ấp trứng mang về.’
“Diệp ca nhi, Tiêu tú tài nhà ngươi và Đàm Chương Nguyệt lên núi săn thú, có gặp qua sói không?”
“Không có nha, thê chủ làm cung tiễn dùng để săn thú, nói là gặp được sói cũng không sợ.”
Như vậy à, giống như thật không có nghe nói Tiêu tú tài và Đàm Chương Nguyệt xảy ra chuyện gì, có lẽ, hắn không phải hẳn là phản đối người mới.
Lí đại thúc nghĩ đến có chút xuất thần, Diệp Khê thấy y như thế đầu tiên là nghi hoặc, tiện thể hoàn toàn bừng tỉnh, có chút ngượng ngùng mà níu chặt góc áo của mình, Diệp Khê hỏi: “Lí đại thúc, lồng gà này, mất bao nhiêu tiền?”
“A?” Lí đại thúc phục hồi lại tinh thần, cười có chút chua chát: “Không cần tiền, không cần tiền, Diệp ca nhi, ta cần ngươi giúp một việc.”