Tiêu Dực không có khả năng thật sự không đi nhà xưởng, dù sao nhà xưởng vừa mới bắt đầu hoạt động, có thể trở về một chuyến này là đã tương đối không dễ dàng. Cô lo lắng Diệp Khê một mình ở nhà, nhưng cũng không thể mang hắn theo đến nhà xưởng. Trước không nói nhà xưởng kia ở chỗ hẻo lánh đều là nữ nhân, lại nói cô bận đến thời gian để thở cũng không có, Diệp Khê đi theo cô thì cô cũng không chăm sóc hắn được. ddlqd-demcodon Cân nhắc mãi, Tiêu Dực chỉ có thể nhờ An đại thúc dành chút thời gian đến chăm sóc Diệp Khê, nghĩ mình và Đàm Chương Nguyệt lại liều chết làm hết việc trong nửa tháng để cho nhà xưởng đi theo quỹ đạo. Hai người các nàng cũng có thể thay nhau trở về ở bên cạnh phu lang của mình, An Vụ bụng cũng lớn, Đàm Chương Nguyệt cũng rất lo lắng cho hắn.
Ngay cả Diệp Khê cũng hiểu chuyện an ủi cô: “Thê chủ yên tâm đi đi, Khê Nhi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, chăm sóc cho mình thật tốt.”
Tiêu Dực ôm hắn vào trong ngực, áy náy nói: “Khê Nhi thật xin lỗi, vốn nên là phải ở bên cạnh ngươi.”
Diệp Khê ngẩng đầu cười: “Không có chuyện gì mà, ta biết thê chủ bề bộn nhiều việc.” Sờ sờ bụng: “Cục cưng cũng biết.”
“Nếu không phải nhiều việc ta sẽ trở lại, nhưng thật sự không rảnh, qua nửa tháng ta cũng sẽ trở về. Khê Nhi ở nhà không thể lại làm việc nặng, ta đã thông báo cho nha sai bên ngoài, có chuyện gì thì ngươi nhờ bọn họ giúp đỡ thay ta. Ban ngày không có việc gì có thể đi tìm An ca ca ngươi chơi, có cái gì không hiểu liền đến hỏi An đại thúc, không thoải mái thì kêu nha sai mời đại phu cho ngươi, để cho các nàng đưa tin cho ta......”
“Ta đã biết thê chủ, ngài đều nói mấy lần rồi, ta nhớ kỹ, ngài yên tâm đi.”
Tiêu Dực cười cười, lại không tha hôn yêu một cái lên khóe mắt của hắn: “Ta đi đây.”
“Dạ.” Diệp Khê đưa nàng ra cửa, ngoài cửa xe ngựa phụ tử An gia đã chờ ở đó. An Vụ thấy nàng đi ra liền đón hỏi: “Tiêu tiểu thư, thê chủ ta nàng... phải chăng tất cả đều tốt?”
Tiêu Dực gật đầu: “Yên tâm đi, nàng tốt lắm, qua mấy ngày nữa không lại bận như vậy sẽ trở lại thăm ngươi.” Dừng một chút lại nói: “À, đúng rồi, nàng kêu ta tiện thể nhắn cho ngươi, nói ngươi không cần lo lắng, chú ý chăm sóc cho thân mình.”
An Vụ mím môi cười, nói: “Ngươi cũng giúp ta mang vài lời cho nàng.”
Chờ bên này nói xong, Tiêu Dực lên xe ngựa, Diệp Khê lại dặn dò nàng nói: “Thê chủ phải chăm sóc tốt bản thân, không cần quá mệt mỏi, còn có, chớ quên những lời An ca ca nhờ ngài nói.”
Tiêu Dực vừa cười, mắt tràn đầy tình cảm mềm mại: “Ta biết, Khê Nhi cũng là phải chăm sóc cho mình thật tốt, trở về đi.”
Diệp Khê bước lui về phía sau cửa đứng cạnh An đại thúc, nhìn xe ngựa Tiêu Dực đi xa mới bĩu môi, thật là, mới trở về một buổi tối đã phải đi, thật chán ghét những đại nhân này bắt thê chủ đi nhà xưởng, hại hắn cũng không thể ở bên cạnh thê chủ.
Lúc Tiêu Dực trở lại nhà xưởng đã là giờ cơm tối, xuống xe ngựa liền vội hỏi nữ tử hậu cần một bên: “Đàm đương gia đang ở chỗ nào? Trong khoảng thời gian ta đi tất cả đều bình thường chứ?”
Nữ tử đi theo phía sau cô vào trong, một bên báo nói: “Không có nghe nói xảy ra chuyện gì, Đàm đương gia nói ngài trở về liền mời ngài đi tìm nàng, nàng ở phòng lửa, hoặc là ở phòng tên, hoặc là ở phòng dây cung, nếu không thì ngay tại phòng chung.”
“Được rồi, ngươi đi đi.” Cả nhà xưởng như vậy chỉ có mấy phòng, toàn bộ đều bị nàng nói hết, cùng chưa nói có cái gì khác nhau?
Nàng kia lên tiếng trả lời lui xuống, Tiêu Dực tiến vào khu nhà xưởng, hỏi thủ vệ một bên: “Biết Đàm đương gia ở đâu không?”
“Hồi Tiêu đương gia, vừa rồi Đàm đương gia phái người đến nói rõ, nàng lúc này đang ở phòng tên.”
Tiêu Dực cũng không kéo dài thời gian, đi thẳng về phía phòng tên. Phòng tên lại chia thành hai khu nhà nhỏ: một bên là thợ chế tạo ra mũi tên sắt, gõ vang lên tiếng leng keng; bên kia là công nhân tước mũi tên gỗ, cũng đều đang vùi đầu vất vả làm. Tiêu Dực tìm được Đàm Chương Nguyệt ở bên mũi tên sắt kia, Đàm Chương Nguyệt vừa thấy cô đến liền vội hỏi: “Ngươi gặp Tiểu Vụ không? Hắn có khỏe không?”
“Gặp, hắn kêu ta chuyển lời cho ngươi nói là hắn tốt lắm, đứa nhỏ cũng tốt lắm, nói ngươi làm việc thật tốt, không cần lo lắng cho hắn.”
Đàm Chương Nguyệt an tâm cười cười, lại nói: “Đáng tiếc ngày hôm qua ngươi đi quá gấp, lúc ta biết đến đã không kịp nói ngươi mang vài lời cho hắn.”
Tiêu Dực cười: “Ta biết ngươi muốn nói gì, ta đã giúp ngươi chuyển lời, nói ngươi kêu hắn không cần lo lắng, chăm sóc thân mình thật tốt.”
“Thật sự? Vậy là tốt rồi. A, đúng rồi, nghe nói tiểu muội phu té xỉu, có mời đại phu đến xem không? Không có chuyện gì chứ?”
Nói đến Diệp Khê, Tiêu Dực cười đến mềm mại thỏa mãn: “Không có việc gì, chính là mang thai.”
“Mang thai?” Đàm Chương Nguyệt vỗ một cái trên vai nàng: “Hắc, ngươi rốt cuộc được làm mẫu thân, chúc mừng ngươi.” Đàm Chương Nguyệt nhìn chằm chằm nàng, lại nói: “Sao ngươi lại không kích động gì hết vậy?”
Mắt Tiêu Dực trợn trắng: “Ta thật kích động, nhưng là, không phải ai bắt đầu kích động cũng giống như ngươi vậy, cười đến ngu ngốc như vậy, thật giống như một tên ngốc.”
“Cắt!” Đàm Chương Nguyệt lại vỗ lên vai nàng một cái, vừa cười nói: “Tóm lại, chúc mừng ngươi.”
“Cám ơn. Đúng rồi, trong khoảng thời gian ta đi này tất cả đều bình thường chứ?”
“Không có vấn đề gì mới, ta nói các nàng không cần làm gấp, chậm rãi làm, bằng không làm không tốt cũng tương đương như chưa làm. Phiền toái nhất chính là phòng lửa bên kia, luôn nắm giữ không tốt. Còn có chính là triều đình bên kia, chỉ sợ không thể đúng hạn báo cáo kết quả công tác.”
“Không có việc gì, chuyện này các nàng hẳn là có thể giải thích, qua hai ngày ngươi đi chào một tiếng với Huyện lệnh đại nhân là được, bà thì sẽ báo lại cho Khâm sai.”
“Ta... ta đi?” Đàm Chương Nguyệt chỉ chỉ mũi của mình, kêu gào nói: “Vì sao lại là ta đi? Ngươi đi một lần không được sao?”
Tiêu Dực buồn cười: “Ngươi thật sự là sợ bị đánh hả? Làm quan cũng không phải không phân biệt rõ phải trái, Huyện lệnh đại nhân thích ngươi nhiều như vậy nha, về sau không phải còn tặng gà cho ngươi ư?”
Nói đến đây Đàm Chương Nguyệt liền buồn bực, nàng không phải ở trên công đường nói đưa hai con gà cho Huyện lệnh đại nhân sao? Kết quả bị đánh thêm năm cây. Nào biết về sau đại nhân thấy nàng, thế nhưng cười hì hì hỏi nàng: “Đàm Chương Nguyệt, bản quan nhớ ngươi nói muốn đưa hai con gà cho ta, vậy gà đâu?” Đàm Chương Nguyệt khóc không ra nước mắt, ngài không phải thanh quan sao? Không phải nói không nhận hối lộ à? Đương nhiên Đàm Chương Nguyệt không dám hỏi Huyện lệnh đại nhân như vậy, chỉ dám âm thầm oán giận Tiêu Dực oán giận. Kết quả Tiêu Dực nói với nàng: “Đút lót trên công đường, bị đánh là xứng đáng. Về phần dưới công đường, mọi người có tình khó khăn mới lui tới với nhau, hai con gà nho nhỏ cũng không phải món ngon hiếm lạ gì, không coi là nhận hối lộ.”
Đàm Chương Nguyệt càng thêm buồn bực, chuyện tiền mất tật mang này vẫn là nàng tự tìm ư? Lúc trước nàng nếu như không nói lung tung, trên mông sẽ không có cây nào, cũng không cần lại tốn hai con gà?
Tiêu Dực cười đến vui vẻ: “Được rồi được rồi, oán giận cái gì? Đại nhân không phải bôi thuốc lại cho ngươi sao? Ta cũng bị đánh như thế, cũng không bôi thuốc cho ta đấy thôi? Cho nên nói, đại nhân đối xử với ngươi rất tốt.”
Đàm Chương Nguyệt hừ hừ: “Tốt cái gì? Ngươi lại không đau bằng ta!”
Bất quá Đàm Chương Nguyệt từ đã trải qua những cơn “vui giận thất thường” của đại nhân béo, hơn nữa Tiêu Dực cố ý nói một chút, đến là đã biết đạo lý không thể nói lung tung này; hơn nữa trong khoảng thời gian này đi theo Tiêu Dực tiếp xúc với quan phủ cũng học được rất nhiều. Tuy là không sợ lại chạy đến nha môn, chính là mỗi khi thấy đại nhân béo sẽ cảm thấy mông còn đang ẩn ẩn đau, cho nên không quá nguyện ý đi gặp bà.
Nhưng nhà xưởng cung tiễn này là hạng mục trọng điểm triều đình đầu tư đó, tiến độ như thế nào, cần bao nhiêu bạc, hiệu quả như thế nào, còn có đủ loại vấn đề, đó là chuyện quan phủ đều phải biết rõ. Khâm sai đại nhân tất nhiên là không có thể ở lại chỗ này nhận tin tức của các nàng, cho nên chuyện này tự nhiên là phải báo cho quan lớn nhất nơi này -- Huyện lệnh, lại từ Huyện lệnh trình báo đi lên. Bởi vậy, các nàng là ba ngày hai bữa đều phải chạy đến nha môn. Tiêu Dực vì rèn luyện nàng, việc lớn đều mang theo nàng để nàng học tập, việc nhỏ liền để cho nàng một mình đi làm. Đàm Chương Nguyệt có muốn trốn cũng trốn không được, nguyện ý phải đi, không muốn cũng phải đi.
Tiêu Dực là biết chút tâm lý của Đàm Chương Nguyệt, nhưng đây đều là việc nhỏ, vì để cho Đàm Chương Nguyệt trưởng thành làm bá chủ thương nhân một phương thì không đáng giá nhắc tới. Cô hiện tại lo lắng chuyện là nhanh chóng làm cho những công nhân này quen thuộc bắt đầu làm ra cung tiễn, nhanh chóng xử lý xong các loại việc vặt vãnh, để cho nhà xưởng nhanh chóng tiến vào quỹ đạo, cô mới có nhiều thời gian ở bên cạnh Diệp Khê.
Bởi vậy Tiêu đại đương gia sau khi về nhà xưởng lại bắt đầu ép buộc công nhân nâng cao trình độ làm ra cung tiễn, ‘dựa vào mất nửa tháng ngươi còn quá hạn làm ra cho ta một chút cũng không đúng cách, ngươi còn muốn ta phải làm sao?’
Về phần Đàm đương gia nói không cần gấp từ từ là được, đó là chuyện trước kia. Hiện tại bắt đầu: người đứng đầu làm ra công đoạn đủ tư cách hướng dẫn làm cứ đúng hạn công việc đúng hạn nghỉ ngơi; nơi nào không quen thuộc nơi đó nắm giữ không tốt, tất cả đều tăng ca làm thêm giờ luyện cho ta; nơi nào không quen ngươi liền luyện chỗ đó cho ta, lão nương ta không có thời gian lại cho các ngươi đi chậm rãi nắm giữ chậm rãi quen thuộc, ai bảo ngươi nửa tháng trước không học cho tốt? Bằng không sao người khác đều biết mà ngươi còn không biết? Chính là bởi vì ngươi không dụng tâm không cẩn thận, bây giờ ngươi mệt mỏi như vậy cũng là xứng đáng! Về phần mệt mỏi tới khi nào mới kết thúc? Vậy thì phải xem chính ngươi, chỉ cần ngươi thuần thục nắm giữ, là có thể làm việc bình thường nghỉ ngơi bình thường.
Về phần tiền công, Tiêu Dực đen tiền công của mọi người vốn giống nhau đổi thành tính tiền công theo sản phẩm, làm được nhiều thì được nhiều tiền, cứ như vậy, các công nhân đều trở nên càng thêm tích cực, ai cũng muốn kiếm nhiều tiền gửi về nhà. demcodon-ddlqd Khi đi tuyển công nhân đã nói, tiền công của các nàng có thể gửi về nhà, trong xưởng sẽ tìm người mỗi tháng giúp cho các nàng gửi tiền về nhà một lần, gửi tiền truyền tin đều có thể, các nàng chỉ cần thanh toán một ít phí vận chuyển là được.
Sau khi Tiêu Dực đề ra nhiều chính sách xuống như vậy, các công nhân quả nhiên đều dụng tâm hơn trước kia; hơn nữa công tác cũng tích cực hơn trước kia. Không phải giờ công tác cũng có rất nhiều người chạy đến trong phân xưởng làm việc, ngược lại từ từ còn làm cho Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt tới khuyên các nàng không cần mệt nhọc quá độ, muốn cam đoan nghỉ ngơi bảo trọng thân mình... vân vân. Như thế, nửa tháng sau, nhà xưởng cuối cùng có chút đi vào quỹ đạo.
Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt bàn bạc, để cho nàng về nhà trước ở bên cạnh An Vụ vài ngày lại đến đổi với cô, hợp với Triệu A Lực và vài người đi theo hai người nàng đến làm quản sự cũng để cho các nàng từng nhóm về thăm nhà. Như vậy đợi đến khi Đàm Chương Nguyệt trở lại, cách lần trước Tiêu Dực về nhà đã là hơn hai mươi ngày.
Rốt cục, có thể về nhà thăm Tiểu Khê Nhi rồi.