Thánh Đường

chương 135: vô trung sinh hữu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mà một bên khác, đám người Tống Chung cuối cùng cũng tiễn bước được Triệu đại tiểu thư, chuyện hôm nay là đả kích không nhỏ với bọn họ.

“Đại sư huynh, chuyện này không tầm thường nha, có phải nên bẩm báo với tổ sư một chút?” Phương Lộ Phi có chút lo lắng hỏi han.

Ngoại trừ Diêu Viễn, những người khác đều ý thức được vấn đề, cực kỳ nghiêm trọng.

Tống Chung trầm mặc một chút lắc đầu nói: “Chuyện hôm nay các ngươi làm như có chuyện gì cả, tính cách Triệu sư tổ, các ngươi đều biết rồi đấy.”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, yên lặng gật đầu.

Thấy cũng có tội, cho nên biện pháp tốt nhất là làm như không biết, thuận theo tự nhiên.

Từ khi công khai tình cảm của Vương Mãnh và Dương Dĩnh, Mã Điềm Nhi quả thực không có tìm Vương Mãnh nữa. Hơn nữa cũng dần dần từ trong đau khổ đi ra, trở về Mã Điềm Nhi nhiệt tình hồi trước.

Đám người Trương Tiểu Giang tu hành đặc biệt đều không thoải mái chút nào. Phương diện này chỉ có Hồ Tĩnh là bình tĩnh nhất, những gì lung tung náo loạn bên ngoài không ảnh hưởng tới tâm trí kiên định của nàng. Nàng và Chu Khiêm đều tu luyện Thánh Đường Bách PHù Hồ Điệp lưu. Nhưng thể hiện ra bên ngoài lại không giống nhau. Hồ Tĩnh trong nhu có cương, và Chu Khiêm lại là trong cương có nhu, hai người đúng là đối lập nhau.

Mã Điềm Nhi tuy rằng tham dự tu hành, nhưng tiến độ của nàng lại không nhanh như hai người. Mà Triệu Nhã lại cảm thấy thế là bình thường, đối với đệ tử Mã gia, Triệu Nhã cũng không dám quá can thiệt, đây là quy tắc ngầm giữa các gia tộc.

Thân phận cùng địa vị, dẫn dường trên phương diện tu hành thì được, nhưng phần tiến độ và phương hướng cụ thể, tự có người trong gia tộc quan tâm.

Sau đối chiến một trận, Chu Khiêm bị đánh cho mặt mày xám tro: “Đại sư tỷ, luyện tập, luyện tập mà thôi, đừng như vậy mà. Thừa chút khí lực đi, chút nữa còn chịu đánh đập nữa.”

Hồ Tĩnh khẽ mỉm cười nói: “Lưu lại khí lực làm sao tạo được hiệu quả trong tu hành, lần sau không được khách khí phải dùng toàn lực.”

Chu Khiêm trong lòng bất đắc dĩ, hắn có tổ hợp Bạo Liệt (nổ tung), nhưng Hồ Tĩnh lại có tổ hợp Thủy Hỏa, muốn đánh cũng khó.

Tuy nhiên để cho Chu Khiêm khâm phục chính là Hồ Tĩnh chăm chú, có thể nói là tâm không tạp niệm.

Một tổ khác, Mã Điềm Nhi và Liễu Mi đối chiến khá là ôn hòa, đây mới là luận bàn nha.

Vì đối phó Trương Tiểu Giang, Vạn trưởng lão không thể không sử dụng biện pháp đê tiện một chút. Cũng được Liễu Mi phối hwpj, ví dụ như nếu trong thời gian quy định không hoàn thành nhiệm vụ tu luyện, sẽ cách ly với Liễu Mi mười ngày. Chuyện này đối với tình cảm rực lửa của Trương mập mạp mà nói không thể nghi ngờ là muốn lấy tính mạng hắn.

Bên trong đám người, tự do nhất là Tác Minh, Vương Bạc Đương hoàn toàn không cần quan tâm tới Tác Minh có cố gắng hay không. Ngược lại Tác Minh yêu cầu luyện thêm, Vương Bạc Đương sợ rằng Tác Minh luyện tới phế đi thì hỏng. Thánh Quang Phụ Kinh(chịu tội) lưu đúng là tạo ra cho hắn, có lẽ thiên phú của hắn cũng không phải là tốt nhất, nhưng Thánh Quang Phụ Kinh Lưu lại có thể dung hợp với hắn tốt nhất.

Cái gì tốt nhất? thích hợp nhất mới là tốt nhất!

Cho nên Vương Bạc Đương thường thường để cho Tác Minh đi luyện tập đoán tạo một chút. Đi học tập cái khác có thể tĩnh tâm được, cũng nghỉ ngơi được một chút.

Vương Bạc Đương cũng rất nghẹn khuất, Hoành Sơn Đường thể tu hùng mạnh, Lôi Quang Đường ngày càng mất mặt. Cũng may Hoàng Sơn Đường có mắt không nhìn thấy ngọc trong kim, lần đại hội này nhất định khiến cho bọn họ phải “kinh hỉ!”

Dương Dĩnh cũng không đứng lâu ở Lôi Quang Đường, Vương Mãnh sau khi trở về, Dương Dĩnh thoáng thu dọn một chút rồi trở lại Phi Phượng Đường. Việc ở đại hội, nàng khẳng định phải làm chủ đạo rồi.

Mà Vương Mãnh thì giống như người không có việc gì, luyện tập đoán tạo, không thể không nói dùng quặng phẩm chất cao hiệu quả đương nhiên không giống bình thường. Hắn có thể tùy ý thi triển một số thủ pháp, cuộc sống của Vương Mãnh cũng trở nên đơn giản. Đoán Tạo các là một mái nhà tranh thứ hai của hắn.

Chu Phong gần đây cũng không có thời gian quản lý hắn, ngũ hành cấp cứu đan đích xác làm cho hắn vô cùng bận rộn. Thiếu một chút cũng không thàm, từ lý luận tới thực tiễn mà chỉ thiếu một đoạn nhỏ cũng không thể được. Mà Chu Phong lại càng cẩn thận, hắn là người nghiêm túc, hắn phải đảm bảo đan dược này không có bất luận tác dụng phụ nào.

Đương nhiên Vương Mãnh trực tiếp bỏ gánh, chuyện này không phải là chuyện của hắn. Mục đích của hắn là từ trong luyện đan thể ngộ ra ngũ hành chi hỏa, về phần những cái khác chỉ là sản phẩm phụ.

Kéo dài thể ngộ ở Hỏa Vân Động, sau khi đoán tạo, không thể cầm một khối sắt chết trong tay nữa, mà là sinh mệnh có ngũ hành chi kim.

Làn người thợ rèn, cần nhất chính là đắp nặn.

Kỹ xảo đoán tạo Vương Mãnh đều xem qua rồi, cũng có thể sử dụng, nhưng hắn không phải là người đoán tạo sư, kỹ thuật thường thường chỉ là thử một chút, thử nghiệm mà thôi.

Điểm này Lôi Đình cũng nhìn thấy, hắn đứng lẳng lặng cách đó không xa mà nhìn. Hắn cũng không có cắt ngang Vương Mãnh, Vương Mãnh cũng rất chuyên tâm, căn bản không để ý tới bốn phía.

Chân chính cảm thấy hứng thú với nghề rèn, không phải cái dạng này. Cơ sở, cho dù là nhỏ nhất cũng phải luyện tập thật vững chắc, bằng không cho dù có thiên phú cũng vô dụng. Nhưng hiển nhiên Vương Mãnh không phải, hắn không ngừng thử nghiệm qua các loại phương pháp, không ngừng gõ, nhưng ý đổ thử nghiệm rất rõ ràng.

Điểm này làm cho trong lòng Lôi Đình vẫn có chút thương cảm, hắn thật lòng muốn đem kỹ thuật đoán tạo của mình truyền thụ cho Vương Mãnh. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Vương Mãnh phải có hứng thú. Nhớ lại năm đó, chỉ cần vị tiền bối kia nói một câu, hắn có thể buông tha Thánh Tu. Nhưng từ đầu cho tới bây giờ, vị tiền bối kia chỉ nói một câu, thích hợp mới là tốt nhất.

Lôi Đình hiện tại vẫn nhớ như in những lời này, hắn hy vọng Vương Mãnh tìm được thứ mình muốn. Nhưng trong lòng hắn không khỏi tiếc hận, Vương Mãnh trên phương diện đoán tạo thật sự có thiên phú.

Nói đi nói lại, hắn trên phương diện đoán tạo đã đình trệ lại thời gian khá lâu rồi. Đại Nguyên Giới chiến đấu tàn khốc kịch liệt, lần này Khổ Thiện xem như cũng mang tới tin tức tốt. Nhu cầu đan dược tăng nhiều, pháp khí, binh khí cũng như vậy, loại chiến trường chiến đấu cực kỳ tàn khốc này, chỉ dựa vào tu vi là không đủ. Đối với ngoại vật ỷ lại càng nhiều.

Kỳ thực hắn càng muốn ra chiến trường hơn, nhưng kỹ thuật đoán tạo của hắn ở Thánh Đường không tổ sư nào sánh bằng, có năng làm gì chứ?

Theo như lời Chu sư muội nói, mặc kệ thế nào, Vương Mãnh hiện tại trên phương diện luyện đan đã tới mức mãnh liệt để hình dung rồi. Hẳn là để cho hắn tiếp tục làm tiếp đi, hết thảy vì Thánh Đường.

Một người đứng gõ bên trong, một người đứng bên ngoài lẳng lặng nhìn. Hà Tử Uyên không dám thở mạnh, cỗ yên lặng này khiến cho hắn hít thở không thông. Nhưng một câu cũng không dám nói.

Hắn có thể nhìn ra, tổ sư đang rất thất vọng, hắn cũng gấp lắm rồi, thật sự Vương Mãnh sẽ rèn chăm chú một chút. Nhưng hắn làm thế nào chỉ có đứng gõ thôi, hơn nữa càng không ngừng thay đổi thủ pháp, ngay cả hắn cũng nhìn ra sự thực, đừng nói là tổ sư.

Cái gì quan trọng nhất?

Thái độ!

Lôi Đình sắc mặt ngày càng ảm đạm, Hà Tử Uyên tâm càng ngày càng chìm. Vương Mãnh chưa từng coi bọn họ là người ngoài, các huynh đệ Đoán Tạo Các đều biết rằng. Đúng vậy, thiên phú và thực lực của bọn họ không mạnh. Nhưng họn họ cũng nói nghĩa khí, nếu hôm nay khiến Lôi tổ sư xoay người rời đi, Vương Mãnh khẳng định xong rồi.

Đúng lúc này Lôi Đình xoay người, thở dài, lắc đầu, thất bại thì cũng thất bại rồi, cứ như vậy mà đi thôi.

Đang muốn đi, Hà Tử Uyên cắn răng ngăn cản đường của Lôi Đình.

“Tổ sư, xin cho Vương sư đệ một cơ hội nữa, ta nghĩ hắn chỉ không rõ phương pháp học tập đoán tạo lắm thôi. Hắn là người rất có tâm, ta có thể cam đoan.”

Hà Tử Uyên trước mặt Vương Bạc Đương cũng không dám lớn tiếng nói chuyện. Thế mà đứng trước mặt tổ sư tình tình nóng nảy nhất Thánh Đường nói như vậy. Khi hắn nói xong cả người lạnh thấu, đầu óc trống rỗng, không biết chính mình đang nói gì.

Lôi Đình dở khóc dở cười, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hà Tử Uyên. Hà Tử Uyên quỳ rạp xuống đất.

Khẽ thở dài một tiếng, tiểu tử này làm người cũng được, đáng tiếc à.

Mà đúng lúc này, tốc độ gõ của Vương Mãnh trong phòng càng lúc càng nhanh. Tiếng gõ giống như tiếng mưa rơi, cả người tản mát ra bạch quang thản nhiên, hào quang bên trong còn có một chút vàng.

Lôi Đình đứng lại, ánh mắt dần dần trợn lên.

Lúc này Vương Mãnh đã tiến nhập vào trạng thái vô ngã rồi, tiểu thừa ngũ hành quyết trong cơ thể hắn lưu chuyển. Nhưng ngũ hành thay đổi liên tục lại lấy kim làm chính.

Khối quặng thất phẩm trong tay hắn biến hóa hình dạng, tròn nhưng trơn tuột, không giống như vũ khí chút nào.

Hà Tử Uyên thật lâu không dám nhúc nhích, lúc ngẩng đầu nhìn lại, thấy sợ hãi. Vương Mãnh …điên rồi, lấy thất phẩm quặng ra đánh…hình dạng này giống cái chậu nha.

Thần a, xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Tổ sư đưa lưng về phía hắn, không ngờ có một chút run rẩy, làm cho Lôi tổ sư tức giận thành như vậy, không hy vọng rồi…

Mà Vương Mãnh hoàn toàn không thèm để ý, cả người cùng chùy hòa hợp thành một thể. Mấu chốt nhất chính là, tinh thiết trong tay hắn như có sinh mệnh vậy, liên hệ cùng một chỗ với hắn, lúc này, hắn đã sáng tạo ra sinh mệnh.

Dần dần, Vương Mãnh nhắm hai mắt lại, bởi vì thời khắc này đã không cần thị giác hỗ trợ nữa rồi, một sinh mệnh đang từ từ sinh ra trong tay hắn.

Đây đại khái là chân ý của đoán tạo, nhân khí một thể, lúc này ngươi muốn cái gì, nó sẽ thể hiện ra đầy đủ nhất.

Mà Vương Mãnh đúng là thể hiện lĩnh ngộ ngũ hành chi kim thành vật trong tay này --- một cái chậu.

Thẳng thắn mà nói cái chậu này vô cùng khó coi.

Nhưng cái chậu này lại là một cảnh giới mới của đoán tạo.

Lúc hoàn thành cái chậu, Vương Mãnh rốt cuộc cũng ngừng tay búa lại.Nhưng không có mở mắt, bởi vì hắn sáng tạo ra cái gì không trọng yếu, quan trọng la quá trình, phương diện này ẩn chứa ý nghĩa sâu xa.

Lôi Đình run rẩy cầm lấy cái chậu. Hà Tử Uyên cũng ở sau lưng hắn, không phải hắn lá gan lớn thế nào, mà hiện giờ đầu óc hắn không điều khiển được nữa rồi.

“Như thế nào có khả năng, sao lại như thế được…đây là pháp khí sao?” Hà Tử Uyên lẩm bẩm nói.

Bất luận vũ khí nào được rèn tốt tới mấy cũng chỉ là vũ khí, cho Thể Tu sử dụng đủ cứng rắn, đủ thuận tay. Kiếm Tu thì phức tạp hơn một chút, phải sử dụng nguyên lực phát ra, thậm chí mang theo trận pháp, kỳ thực tương đương với pháp khí.

Nhưng vũ khí Thể Tu và Lực Tu sử dụng, tất cả đều là giống nhau mấu chốt đủ nặng đủ hung.

Nhưng cái chậu này khẳng định không có bất luận pháp trận gì cả. Hà Tử Uyên vẫn nhìn không dứt, nhưng cái chậu này có tính công kích dày đặc, lại không cần linh thạch chống đỡ, hoặc là nguyên lực bản thể.

“Vương Mãnh đây gọi là gì?”

Vương Mãnh mở to mắt nhìn cái chậu: “Vô Trung Sinh Hữu.”

“Vô Trung Sinh Hữu, hay cho một Vô Trung Sinh Hữu, ha ha ha…”

Toàn bô đoán tạo các vang vọng tiếng cười của Lôi Đình, hóa ra đây mới là chân tủy của pháp tắc.

Vương Mãnh trở về chỗ cũ, ngũ hành lực huyền diệu, hắn hiện tại nhận thức chỉ một góc nhỏ nhưng đã hưởng thụ không phải ít.

Hà Tử Uyên vuốt cái chậu nhận thức lực lượng bên trong, đối với một thể tu mà nói, hắn biết rõ ý nghĩa của lực công kích hùng mạnh!

Thứ nhất không cần nguyên lực chống đỡ ngũ hành chi kim.

Cái gọi là Vô Trung Sinh Hữu, kỳ thực cũng không phải chân chính là Vô. Tính quặng bị rèn thành vũ khí chỉ là vũ khí bình thường, ngũ hành chi kim bên trong bản chất của nó bị phá hủy mạnh mẽ căn bản không thể phát huy được gì nữa. Mà Vô Trung Sinh Hữu của Vương Mãnh, chính là sau khi hoàn thành vũ khí, khiến cho pháp tắc lực này vẫn tồn tại vĩnh cửu ở bên trong vũ khí.

Trắng ra mà nói, Thể Tu sử dụng loại vũ khí này có thể đề cao một thành hoặc thậm chí nhiều hơn lực phá hủy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio