Thánh Đường

chương 148: kỳ tích trưởng lão

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bọn người Hồ Tĩnh lộ vẻ tươi cười, đây là Vương Mãnh, một Vương Mãnh luôn làm cho người ta yêu thích. Nhìn thấy Vương Mãnh được mọi người ủng hộ như vậy, trong lòng Hồ Tĩnh tràn đầy vui sướng. Thời gian thoắt như quay về thời điểm khi bọn họ vừa mới gặp mặt, khi đó Vương Mãnh và Trương mập mạp vừa mới bị người đánh cho một trận, mặt xám mày tro vô cùng chật vật, nhưng dù là như thế thì Vương Mãnh vẫn có thể lộ ra một nụ cười tươi rạng rỡ, có thể làm cho người khác xem nhẹ những thứ khác.

“Vương Mãnh người này, dù có chút điểm đáng giận, nhưng nói tóm lại vẫn là không tệ.”

Liễu Mi không nhịn được tổng kết một câu, mọi người cười ha ha, cười đến làm cho Liễu Mi luôn tùy tiện đều hơi ngượng ngùng, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Mã Điềm Nhi cười đến mức rực rỡ như ánh mặt trời, dường như đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma thất tình, hoàn toàn vui mừng thay cho Vương Mãnh. Dù sao cũng là người tu hành, trải qua bí cảnh cũng là những kinh nghiệm quý giá cho tu hành.

Nếu bình thường thì không thể tới thế giới Tiểu Thiên, mà đã đến thế giới Tiểu Thiên rồi thì nhất định là không hề tầm thường.

“Các vị, các vị, trời ạ, tin tức kinh thiên đây, trưởng lão của tổng đường đến truyền tin, Vương Mãnh sắp làm trưởng lão rồi!”

Một đệ tử Thể Tu chân nam đá chân chiêu vọt vào, mặt đỏ như cua bị nấu chín, đây quả thực là tin tức bất ngờ nhất xưa nay chưa từng có.

Một đệ tử nhập môn mới ba năm đã sắp làm trưởng lão, ngươi có dám tin không?

Đối với đệ tử Lôi Quang Đường mà nói, Vương Mãnh dù sao cũng là người thân thiết, cũng là một trong những nhân vật hy vọng để giúp Lôi Quang Đường vùng lên. Khiếp sợ rất nhiều mà ủng hộ cũng nhiều, Vương Mãnh từng bày ra thực lực của mình ở trên Hội Bách Bảo Đườngi, đại đa số đệ tử đều không nhìn ra được trình độ, nhưng nếu được tán thưởng tất có chỗ hơn người, cho nên đều ủng hộ hắn.

Nhưng khi tin tức này truyền đến tám đường khác, kia thật đúng là nổ tung rồi.

Lời đồn chung quy cũng chỉ là lời đồn, có thể làm câu chuyện tán dóc trà dư tửu hậu, nhưng một tân đệ tử của một phân đường kém cỏi nhất, một tên mà nghe nói thực lực mới có tầng mười lăm sắp được làm trưởng lão, ngươi có tin nổi không?

Cho dù ngươi có tin hay không, ngươi có phục không?

Ngươi chịu được sao?

Các tầng lớp đệ tử tinh anh của Thánh Đường đều bày tỏ cực kỳ nghi ngờ. Cho dù Đại sư huynh Ninh Chí Viễn làm trưởng lão, thực lực và địa vị của hắn bày ra ở nơi đó, mọi người cũng không có gì để nói, chứ Vương Mãnh thì là cái thá gì.

Triệu Quang đang tu luyện, hắn đang nỗ lực vì đại hội, muốn đứng vững ở trong Đạo Quang Đường, có được thành tích mới là đạo lý đúng đắn nhất, hơn nữa một ngày nào đó Ninh Chí Viễn đi thì ai kế thừa vị trí Đại sư huynh này liền có vẻ đặc biệt quan trọng. Muốn chuyển người chết thành sống, rất nhiều người không hề xem trọng Đạo Quang Đường hắn, hiện tại thế này, cơ hội đã ở ngay trước mắt.

Triệu Quảng uống một chút nước lau mồ hôi, thần thanh khí sảng. Thái độ của tổ sư với hắn quả thật đã thay đổi rất nhiều, chỗ nào cũng ủng hộ hắn, điều này khiến Triệu Quảng tràn đầy tin tưởng.

Nhìn Hổ Ưng của Trương Lương truyền tin, tiểu tử này thật biết làm việc, khó trách có thể hoạt động như cá gặp nước.

Phù phù.

Triệu Quảng yên lặng đứng, nhìn ánh mặt trời bên ngoài nửa ngày, bỗng cảm thấy như trải qua một năm!

Dương Dĩnh cũng bất ngờ nhất là, Vương Mãnh ở trên luyện đan lại làm ra cống hiến khiến cả Chu Phong cũng phải khiếp sợ, thưởng cho một trưởng lão cũng là theo tình theo lý. Chẳng qua Dương Dĩnh vẫn cho rằng khó khăn quá lớn, cô ta rất hiểu biết sự đấu tranh giữa các thế lực bên trong Thánh Đường, đôi khi không phải là vấn đề năng lực mà là vấn đề cân bằng.

Không ngờ Vương Mãnh lại thật sự làm được.

“Ánh mắt của Đại sư tỷ thật quá tuyệt vời!”

“Đúng vậy, vị trưởng lão trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thánh Đường a!”

“Quan trọng là người ta dựa vào bản lĩnh của mình mà không có gia tộc hậu thuẫn.”

“Người con trai như vậy mới có sức hấp dẫn nha!”

Đáng nhẽ từ khi Dương Dĩnh trở về, Vương Mãnh ra ngoài tu hành, chuyện giữa hai người cũng dần dần phai nhạt xuống, hiện tại lại có xu thế nóng lên.

Nhưng tâm tình Dương Dĩnh cũng chỉ dao động trong chớp mắt, bởi vì cô đang tập trung tất cả tinh thần vào đại hội sắp diễn ra, cô có những thứ cô muốn.

Không biết có nên nhắc nhở Vương Mãnh một chút hay không đây?

Bỗng nhiên lúc đó Dương Dĩnh lại nghĩ tới người này, ước định giữa hai người kỳ thật đã chấm dứt!

Quyết định của tổ sư đương nhiên không cho phép cấp dưới nghi ngờ. Chu Phong mang theo hai gã trưởng lão Tổng đường đi đến nhà tranh của Vương Mãnh để hoàn thành nghi thức nhận chức trưởng lão. Kỳ thật rất đơn giản, dù sao không phải là tổ sư, sở dĩ đặc biệt như vậy cũng là bởi vì Vương Mãnh tuổi quá trẻ mà thực lực cũng quá yếu, ngay cả hai vị trưởng lão đi theo cũng rất giật mình, tuy đã nghe nói người này rất trẻ tuổi nhưng không ngờ lại trẻ như thế này.

Hoàn thành nghi thức nhậm chức và tiễn hai vị trưởng lão Tổng đường đi, Vương Mãnh lập tức thoải mái hẳn ra, cũng không cần thiết phải giả vờ giả vịt với Chu Phong.

“Vương Mãnh, hiện giờ ngươi đã là trưởng lão, về sau cũng không cần phải lo tên Mã Vạn Lương ỷ lớn bắt nạt nhỏ nữa, chẳng qua là phải cẩn thận bọn chúng sử trá, Mã gia khó quấn nhất.”

Chu Phong nói, hắn đã chính mắt chứng kiến trận đọ sức giữa các tổ sư lần này, biết rõ nếu không phải Lôi Đình thêm lực ở thời điểm mấu chốt, rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc, mà lực ảnh hưởng của Chu tổ sư cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.

“Yên tâm đi, ta nghĩ Mã trưởng lão cũng không quá rảnh rỗi mà đi tìm chuyện đâu.”

“Ha ha, cũng chưa chắc, lần này gặp hạn té ngã một cái khiến hắn phiền não một trận. Mã Điềm Nhi thật sự khác loại, dường như tập hợp tất cả các ưu điểm của Mã gia.”

“Ta trưởng lão này cụ thể là làm cái gì, mua đồ linh tinh có được giảm giá không?” Vương Mãnh cười nói.

Chu Phong cười khổ lắc đầu, “Tên tiểu tử ngươi thật không nắm được trọng điểm, trở thành trưởng lão là một vinh dự rất lớn đó, nhưng hiện tại ngươi còn chưa có nhiệm vụ gì. Trước đây cho dù đệ tử ưu tú cũng phải ở lại phân đường mãn năm năm mới xuất đạo, sau khi lịch luyện năm năm rồi, thực lực xuất chúng sẽ trở thành trưởng lão, sau đó được phân đến chức vị tương ứng. Tình huống của ngươi khá đặc thù, các tổ sư cho rằng tuy đã thành trưởng lão, nhưng vẫn phải làm đệ tử tu hành mãn năm năm.”

“Thật tốt quá.”

“Ha ha, ngươi hiểu được là tốt rồi. Ta cũng biết là lãng phí thời gian quản chỗ này quản chỗ kia còn không bằng tích lũy một chút, bất kể là Đan Tu hay là những cái khác, nguyên lực tầng thứ đều là quan trọng nhất, điểm đó ngươi nhất định phải nhớ kỹ!”

Chu Phong coi như dụng tâm lương khổ, hắn cảm thấy ở trên nguyên lực tu hành thì Vương Mãnh không quá tận tâm, bất kể là cái loại phương thức tu hành này, cuối cùng đều phải thể hiện trên nguyên lực. Vương Mãnh thiên phú dị bẩm, cũng không thể bởi vì thiên phú mà trì trệ.

Đừng xem Chu Phong là một kẻ si mê đan dược, nhưng mệnh ngân tầng thứ của hắn đã hơn bốn mươi tầng rồi, không hề suy giảm chút nào.

Vương Mãnh vỗ vỗ bả vai Chu Phong, nơi khác biệt nhất của hắn cùng với kiếp trước chính là, hắn có bằng hữu, ở trong cái thế giới tu hành tàn khốc này, hắn vẫn có bằng hữu.

“Lão Chu, ta hiểu ý của ngươi, yên tâm đi, ta chính là ta, Vương Mãnh.”

“Ta mới không lo lắng cho ngươi cái tên này. Ngươi cho rằng ngươi trở thành trưởng lão chỉ là chuyện tốt, nói cho ngươi biết, hiện giờ ngươi đã bị tất cả tinh anh của Thánh Đường chỉa đến rồi. Đã nghe nói qua chưa, cây cao đón gió lớn, hiện tại ngươi lại đi tới trên đầu Ninh Chí Viễn, lần đại hội ngươi hoặc không tham gia, nếu tham gia thì phải cẩn thận.”

Chu Phong cười xấu nói.

Vương Mãnh cũng không nghĩ tới chuyện này, “Lão Chu, ngươi thật quá ác rồi, một chiêu âm hiểm như thế cũng có thể nghĩ ra được.”

“Tiểu tử, ta đường đường là đệ nhất nhân Đan Tu, bị ngươi cho thành gà mờ, lão tử cũng không hề vui vẻ, ngươi không bị quấy một trận ta sao có thể vui vẻ đây!”

“Không thì như vậy đi, chúng ta đấu rượu một trận trước, cho ngươi tìm lại cơ hội lấy lại danh dự, được không?”

“Tiểu tử, ngươi cho là ta sợ ngươi chăng, chiến thì chiến, Chu Phong ta khi nào thì kinh sợ!”

Chu Phong cười to ứng chiến, Chu Phong là người cho dù ở trước mặt tất cả tổ sư cũng không thể khiến hắn sợ hãi.

Hai người không chút hình tượng kề vai sát cánh chúc mừng mà đi, không thể không nói, Chu Phong có lòng dũng cảm, nhưng lại không có tửu lượng, rất nhanh liền bị Vương Mãnh trút đổ. Đương nhiên Vương Mãnh cũng uống đến trời đất quay cuồng, nhưng hắn thật sự thả lòng, Thánh Đường như vậy với Thánh Đường ở trong cảm nhận của hắn cũng không sai biệt lắm.

Đại hội ư?

Có lẽ có rất nhiều người chờ hắn nhỉ, lúc trước khi còn lăn lộn ở đầu đường xó chợ, cho dù là một chút ích lợi cũng sẽ dẫn đến tranh đoạt. Ở trong thế giới tu hành, ở Thánh Đường, tranh đoạt danh lợi chỉ e đã tới cực hạn rồi.

Ngẫm lại Lôi Quang Đường ra một chút nổi trội thôi đã khiến cho phong ba lớn như thế, hiện giờ hắn lại trực tiếp thăng lên làm trưởng lão, vẫn là một vị trưởng lão đi con đường không tầm thường, không dẫn đến sóng gió lớn mới là kỳ lạ.

Vương Mãnh thật sự không hề quan tâm chút nào, chỉ cảm thấy khá là náo nhiệt, có lẽ đây đúng là cơ hội cho Lôi Quang Đường.

“Mẹ nó, Tiểu Ngốc, kia là rượu của ta, trời của ta!”

Hắn và Chu Phong uống đến mơ mơ màng màng, hoàn toàn xem nhẹ con Kim Tê ở một bên. Linh thú mỗi lần đều thấy hai người uống ngon như vậy đã sớm động tâm, hôm nay uống một ngụm quả nhiên là mỹ vị, đầu lưỡi khẽ cuốn rồi hút một cái, một vò rượu liền thấy đáy.

Vương Mãnh muốn cứu giúp đã không còn kịp, nhìn một đôi mắt vô tội, khóc không ra nước mắt, “Ngươi cái tên phá gia chi tử này!”

Kim Tê cọ cọ Vương Mãnh, cực kỳ đáng thương liếm liếm môi, mị một tiếng, hiển nhiên là vẫn chưa đủ nha.

Vương Mãnh không nói gì tự hỏi trời cao, sao lại nuôi một con tửu quỷ thế kia. Chu Phong đã bị hắn luyện cho có gan muốn đánh thì đánh, lần này lại làm ra một cái vại rượu, chẳng lẽ còn muốn mình đi học rủ rượu sao?

Ủ rượu???

Hừ, lão tử chính là thiên tài, cầu người không bằng cầu mình!

Những người nhận được tin tức đầu tiên là đệ tử tinh anh của các phân đường, sau đó tin tức nhanh chóng lan truyền ra. Vương Mãnh trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thánh Đường, hơn nữa nhập môn còn chưa đến ba năm.

Lấy Mệnh Ngân tầng hai khó khăn lắm thi qua vòng hai mới có thể nhập môn, hơn nữa còn là ở Lôi Quang Đường tệ hại nhất, thân là Kiếm Tu lại gặp phải trưởng lão Kiếm Tu ngoại phái, có thể thấy tình cảnh khó khăn gian nan cỡ nào, nhưng dạng người như vậy lại xoay người một cái thật hoa lệ, trở thành trưởng lão.

Đây là cái gì?

Quả thực chính là kỳ tích!

Không thể không nói, Trương Lương có vai trò khá quan trọng. Hệ thống tình báo của hắn bắt đầu điên cuồng buôn bán phù lục tin tức, giới thiệu về Vương Mãnh, kỳ thật cũng không khác lần trước là mấy, chỉ có tăng thêm một ít lý do mới giải thích vì sao Vương Mãnh có thể đặc biệt trở thành trưởng lão.

Mệnh Ngân tầng hai thì sao chứ? Mệnh Ngân tầng hai không thể làm chủ vận mệnh!

Trên phù lục, Vương Mãnh nằm gai nếm mật, cũng không hề thoải mái ở tại Lôi Quang Đường, mà là một mình khai khẩn linh điền nhà tranh tu hành bên ngoài, được Chu Phong trưởng lão thưởng thức, phát hiện ra đan phương mới, hơn nữa lại là đan phương có ý nghĩa phi phàm, vì Thánh Đường làm ra cống hiến thật lớn mới có thể đạt được loại vinh quang cực lớn này.

Bởi vì đã có Hội Bách Bảo Đường làm đệm cho nên cũng không có gì ngạc nhiên về phương diện thiên phú luyện đan của Vương Mãnh.

Chỉ cần ngươi cố gắng thì sẽ có cơ hội, nếu ngươi không cố gắng, cơ hội sẽ không tự mình tìm tới ngươi.

Kỳ thật ai cũng đều có cơ hội.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio