Thánh Đường

chương 190: còn không chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Tiểu Giang không dám sơ suất, kim ti thiết tuyến cung lập tức bắn ra. Hoàng Phong khóe miệng cười lạnh, thân hình lay động, từng đạo cung tiễn bị hắn tránh thoát. Thân thể hắn giống như không có các khớp xương vậy, có thể nói là tùy ý gấp khúc. Trương Tiểu Giang công kích hoàn toàn không trúng được hắn.

Ngược lại Hoàng Phong công kích lại làm cho Trương Tiểu Giang chạy loạn, thật đúng là đau muốn chết. Hoàng Phong quá nhỏ, tốc độ lại nhanh, chỉ trong chốc lát Trương Tiểu Giang bị đâm khắp mọi chỗ, mỗi một lần châm là tới tận xương, tuyệt đối đau đớn.

Lại một hồi công kích tới, Trương Tiểu Giang lập tức chìm vào mặt đất, thổ độn thuật.

Đây chính là pháp bảo hắn chiến thắng địch nhân, vốn định đùa giỡn một chút sau đó dùng thật xinh đẹp, hiện tại xem ra phải bảo mệnh trước đã.

Hoàng Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nơi Trương Tiểu Giang biến mất, xem ngươi có thể nghẹn được bao lâu!

Mà Trương Tiểu Giang bỗng nhiên xuất hiện phía sau sườn của Hoàng Phong, kim ti thiết tuyến cung lại cuồng bắn.

Hoàng Phong né tránh không kịp, bả vai trúng một tiễn, vừa mới chuẩn bị ra tay, Trương Tiểu Giang lại trốn vào trong lòng đất.

Hoàng Phong khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, hai tay mở ra, từng ngón tay cái là một chiếc nhẫn màu bạc. Mười cái hoàng phong châm! Mặt đất hơi hơi lay động, từng đạo hoàng phong châm trực tiếp chui vào trong lòng đất.

Trương Tiểu Giang hét thảm một tiếng lao ra khỏi lòng đất.

“Cho ngươi chui tiếp!”

“Lại là một kim đâm xuống!”

Không thể không nói, loại vũ khí này của Hoàng Phong rất hiếm thấy ở Thánh Đường này, đồ vật này cũng không phải là đồ của Thánh Đường, mà là lịch lãm bên ngoài lấy được.

Một châm kẹp thẳng tới yếu hại mệnh ngân của Trương Tiểu Giang, đây là muốn mệnh mà.

Trương Tiểu Giang trong đau nhức mắt thấy không thể né tránh, dường như đã hoàn toàn không thể phản kháng được nữa rồi. Nhưng đúng lúc này, Trương Tiểu Giang kêu lên đau đớn đột nhiên lại quay người lại, một châm trực tiếp cắm thẳng vào mông của Trương Tiểu Giang.

Trương Tiểu Giang cả người giật nảy lên, đau tới tận cùng rồi.

Đột nhiên hắn chui xuống mặt đất, Hoàng Phong vừa định lôi lên, thì một cỗ lực lượng không thể địch nổi truyền ra từ trong lòng đất. Cả người hắn lập tức bị lực lượng này lôi kéo chìm vào trong mặt đất.

Hai người cứ như vậy mà biến mất ở trên sàn đấu.

Vương Mãnh thoáng yên tâm, người này càng ngày càng thành thục một chút. Trương Tiểu Giang có nhược điểm, sợ đau, lúc đánh nhau thì vẫn là như thế. Nhưng vật tất cực phản (Khi sự vật phát triển tới cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo chiều ngược lại). Một khi hắn đau tới cực hạn, sẽ sinh ra mạnh mẽ khó có thể tin nổi.

Kỳ thực lấy tiêu chuẩn của Cương Luyện, chỉ biết đã không phải là đối thủ của Hoàng Phong rồi. Nhưng Trương Tiểu Giang này vẫn không chịu chùn bước, xem ra hắn thật đã đứng lên từ trong những trận đấu tuyệt vọng rồi.

Dũng khí và tư duy đều có.

Sau nửa ngày, mặt đất toát ra một đầu mập mạp, chậm rãi đi ra. Mỗi khi bay lên một chút hắn đều kêu lên đau đớn, thực là kêu gào khiến cho người khác phải mao cốt tủng thiên, giống như nhận lấy hết thảy thổ hình của thế gian vậy.

Vất vả lắm mới hiện lên được, trên người Trương Tiểu Giang còn cắm đầy hoàng phong châm, liều mạng rút ra làm cho Trương Tiểu Giang kêu cha gọi mẹ.

..Hoàng Phong đâu?

Thổ độn thuật một phương pháp sử dụng khác, vô tận thâm uyên( vực sâu vô tận).

Kéo kẻ thù vào trong lòng đất, chôn sống!

Hồng Bàn trưởng lão sắc mặt xanh mét, thân là trưởng lão, hắn đã rất rõ ràng.

“Trận thứ ba, Lôi Quang Đường Trương Tiểu Giang thắng.”

Đệ tử Lôi Quang Đường không kìm nổi mà vọt lên tiếng hoan hô, Trương Tiểu Giang nước mắt lưng tròng nhìn mọi người.

Liễu Mi muốn nhanh chóng cắt đoạt ngân tuyến, kết quả còn chưa cắt ra được thì Trương Tiểu Giang đã kêu đau đớn xé ruột xé gan. Mập mạp đau đớn Liễu Mi cũng đau đớn vô cùng.

“Để ta thử xem đi!”

Dương Dĩnh rút ra Phi Phượng Kiếm kiếm quang hiện lên, ngân tuyến đoạn ngay lập tức.

Không có ngân tuyến di chuyển, Trương Tiểu Giang tốt hơn một chút.

“Trương sư đệ tốt nhất đừng di chuyển, giãy dụa chỉ càng làm đau đớn kịch liệt hơn mà thôi. Hoàng phong châm chui vào càng sâu càng khó lấy ra được.”

Trương Tiểu Giang sợ tới mức cứng lại toàn thân như tượng gỗ vậy.

Liễu Mi nhìn thoáng qua Dương Dĩnh, bởi vì chuyện của Điềm Nhi mà hơi tức giận nàng, nhưng hiện tại chỉ có thể nói tiếng cảm ơn.

Dương Dĩnh khẽ mỉm cười nói: “Mau nâng hắn đi xuống đi, không tồi, rất dũng cảm.”

Trương Tiểu Giang vốn đang đau muốn chết, nhưng nghe thấy mỹ nữ khích lệ, lập tức cười lên như hỏa nở vậy. Liễu Mi tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vì trong người hắn có thương thế thì đã đánh hắn một trận rồi.

Hoàng Phong xong rồi.

Chính đấu đã thành như vậy, ai sơ suất mà tử vong cũng không ai nói gì.

Mà Lôi Quang Đường hiện giờ đã thắng hai một rồi, chiếm được tiên sơ rất lớn, mà Hoành Sơn Đường đã bị bức lên lương sơn rồi.

Trước khi khai chiến đệ tử Hoành Sơn Đường còn hùng hùng hổ hổ, hiện giờ lặng ngắt như từ. Hoàng Phong thực lực rõ ràng mạnh hơn, không ngờ lại bị mập mạp vô sỉ này dùng pháp thuật hạ lưu xử lý.

Nhìn mập mạp không ngừng kêu lên đau đớn, đệ tử Hoành Sơn Đường bực mình, cao thủ như bọn họ không ngờ lại bị tên mập mạp sợ đau đớn này xử lý.

Vương Mãnh đi vào trước mặt Trương Tiểu Giang, mập mạp đau tới mặt mũi tái nhợt. Toàn thân hắn đầy mồ hôi, mới đầu còn đau nhức rên lên hừ hừ, thấy Vương Mãnh lại cố gắng nhịn xuống.

“Thả hắn xuống!” Nói xong trên mặt nở nụ cười: “Chiến lược rất rõ ràng, ngươi làm sao biết được hắn sẽ dùng châm!”

Nói xong tay dán vào hoàng phong châm trên ngực mập mạp, mập mạp nhếch môi nói: “Tiểu tử Trương Lương kia nhìn trộm được, hí hí…”

Thừa lúc Trương Tiểu Giang đang trả lời, trong nháy mắt một cây hoàng phong châm được Vương Mãnh rút ra, loại vũ khí hình châm này cũng không hiếm thấy. Bởi vì đây là đường lối âm nhu và rất nhiều ma tu, tà tu thích dùng. Hơn nữa nó mang theo xước mang rô và nọc độc. Một khi bị đánh trúng quả nhiên sống không bằng chết.

Kiếp trước Mạc Sơn đã từng thấy qua, thủ pháp cũng cực kỳ được chú trọng, nhưng bất kể thế nào, đau đớn là không tránh khỏi.

“Chiến lược là không tồi, dùng thân thể lôi kéo đối phương đi vào trong, có phải là không ngờ là đau đớn như vậy chứ gì.”

Xoạt.

Lại là một câu, Trương Tiểu Giang mặt đều co rút lại, cũng không kêu lên nổi nữa.

Loại châm này nhất định phải lấy ra thật nhanh, nếu không thật sự cả đời ở trong thân thể. Đây mới nói là cho mập mạp chết không bằng sống, đương nhiên kẻ không biết thì không sợ.

Một cây rồi lại một cây, thậm chí còn mang theo một chút da thịt. Đệ tử Lôi Quang Đường rất nhiều người không nhìn được, bọn họ rốt cuộc cũng hiểu vì sao mập mạp kêu đau, nếu đổi lại là người khác đã sớm chết ngất đi rồi.

Liễu Mi sợ tới mức khóc nức nở, Vương Mãnh vẻ mặt ngày càng nghiêm túc. Hắn tập trung tinh thần, nắm giữ lực lượng khống chế, mà Mã Điềm Nhi lại bịt miệng Liễu Nhi, sợ tiếng khóc làm ảnh hưởng tới Vương Mãnh.

Vương Mãnh suy nghĩ rất nhiều, có phải là rất cưỡng cầu hay không. Hắn muốn an bài một con đường cho Trương Tiểu Giang và Hồ Tĩnh, nhưng con đường này thật sự là điều họ muốn sao?

Cho dù là người tu hành cũng có rất nhiều cách sống khác nhau, không nhất định phải giống như hắn bước đi về phía trước.

Cho dù là không có thực lực, cũng không nhất định là sống không tốt. Nơi này là thánh đường, không phải là ma tu, cũng không phải là tà tu. Huống chi thời đại đã sớm thay đổi, Chu Phong không phải sống tốt sao.

Nhìn thấy thương thế của Hồ Tĩnh, Vương Mãnh còn có chút cảm xúc, lúc nhìn thấy Trương Tiểu Giang hắn mới rõ ràng hơn cảm giác này. Nếu không phải là hắn muốn bọn họ cố gắng bước tới phía trước, có lẽ bọn họ cũng không chịu nhiều thống khổ như vậy.

“Trương Tiểu Giang kỳ thực có bí mật từ lâu ta vẫn giấu tận đáy lòng, ta vẫn nghĩ muốn nói cho ngươi, ngươi…”

Vương Mãnh nói, Trương Tiểu Giang vốn đã uê oải, nghe thấy từ bí mật, vẫn là hai mắt mở to nhìn, nhất là bí mất giấu ở trong đáy lòng Mãnh ca.

Lòng hiếu kỳ cho Trương Tiểu Giang lực lượng.

Xoạt…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio