Thánh Đường

chương 240: thọ yến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên nguồn không có chương .

Mà Vương Mãnh hoàn toàn là ở cấp bậc kém cỏi nhất, các tân khách cũng đang lục tục tới.

“Cầu Đạo Phái chưởng môn Lý Mặc mang theo đệ tử tới chúc mừng Thiên Tâm lão tổ thọ tựa Nam Sơn, sớm ngộ đại đạo, đặc biệt dâng lên khối thượng phẩm linh thạch, thiên hải hỏa thạch một khỏa.”

“Thương Lãng ma tông tông chủ Sa Ma mang theo đệ tử tới chúc mừng.’

“Ngũ Hành đường, đường chủ…”

Mỗi người lúc tới đều tiền hô hậu ủng, hơn nữa lễ vật cũng rất kinh người. Bây giờ mà mỗi lão ma hàng năm đều đại thọ, vậy chẳng phải là phát đạt sao.

“Tam muội, vài năm không gặp ta cũng không dám nhận ra nữa, vừa tới đều là mấy môn phái nhỏ cả, cái tên đều rất hù người, rất nhiều là muốn dựa vào Thiên Tâm bảo, kỳ thực cũng mượn cơ hội mà dâng lễ thôi.”

Trong thế hệ trẻ tuổi của Thiên Tâm Bảo, thì Long Hỉ, Tưởng Hổ, Dương Dĩnh, Thu Tiểu Loan bốn người là xuất chúng nhất.

Long Hỉ thân kiêm hai nhà Long gia bảo và Thiên tâm bảo, Tưởng Hổ là người nổi bật trong một thế hệ trẻ tuổi Bá Thiên Đường. Dương Dĩnh là đại sư tỷ Phi Phượng Đường thánh Đường, Thu Tiểu Loan là đệ tử Tà Linh Đường.

“Tam tỷ, ngươi thật sự rất đẹp, làn da đều sáng lên, tỷ tỷ có phải có bí quyết gì hay không? Dạy ta đii mà.”

Thu Tiểu Loan làm nũng nói, trước đây quan hệ của hai cô gái cũng không tồi, cũng là một bằng hữu ít ỏi của Dương Dĩnh

“Tứ muội, ngươi cũng rất đẹp nha, có bí quyết gì hả.”

“Đương nhiên, trong mắt ta, tứ muội chính là đẹp nhất.” Tưởng Hổ chớp thời cơ vỗ ngực nói.

Thu Tiểu Loan liếc mắt nhìn Tưởng Hồ một cái, “ Ít nói khoác đi, đệ tử Bá Thiên Đường các ngươi chẳng phải coi Yên Vũ Nguyệt đều là tiên tử sao. Ta cũng không tin nàng có thể xinh đẹp hơn tỷ tỷ đâu.”

Dương Dĩnh cười khổ, nàng không ngờ Thu Tiểu Loan sùng bái nàng lại là dung mạo. Lúc trước mọi người lựa chọn nơi tới. Những người khác không muốn chọn Thánh Đường. Thánh Đường vào rất đễ, vàng thau lẫn lộn, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Tất cả mọi người thà rằng chọn lựa nhà khác cũng có thể tới bá Thiên Đường, ma tâm tông tốt nhất. Bằng không ngũ đại phái cũng tốt như Thánh đường nhưng Dương Dĩnh lại lựa chọn Thánh Đường, kỳ thực nàng chỉ muốn đi tới một nơi cách xa gia tộc.

“Thiên hạ đồn đại khẳng định là có khuếch đại, tam muội khẳng định là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.” Long Hỉ nói, lúc này đám đệ tử bên ngoài cũng chú ý tới Dương Dĩnh. Một đám trở nên hồn bay phách lạc, đều đang đoán thân phận của Dương Dĩnh.

Dương Dĩnh khẽ mỉm cười:” Nữ nhân xinh đẹp chỉ là vì làm cho nam nhân nàng yêu nở rộ mà thôi. Ha ha, ta có đẹp hay không chỉ cần một người bình phán là đủ rồi.”

“Tỷ tỷ, ta thật không nghĩ ra người nào mới có thể xứng đôi với ngươi. Những cao thủ thế hệ trẻ tuổi của tam tông ngũ phái bát đại bảo thật ra cũng có vài người giống như vậy. Nghe nói Thánh Đường các ngươi có Ninh Chí Viễn, Đạo Quang phái Thu Quân Mạc, đương nhiên còn có Thiên Tâm bảo Long đại sư huynh chút ta.”

Dương Dĩnh vội vàng ngăn lại Thu Tiểu Loan nói: “Tình cảm cũng không cần phải so xét theo thứ tự.”

“Ta không tin tỷ tỷ có thể nhìn trúng một người yếu, nghe nói tỷ tỷ lần này còn mang tới một vị bằng hữu, người đâu nhỉ?”

Thu Tiểu Loan ngược lại cực kỳ tò mò.

“Tứ muội, người bằng hữu nọ chẳng qua là tới ăn nhờ thôi.” Long Hỉ không hài lòng nói.

Thu Tiểu Loan thè lưỡi, hiện tại nàng có ngu như lợn cũng hiểu được Long đại sư huynh thích Dương Dĩnh, tất cả tình địch đều muốn bóp chết.

Dương Dĩnh lười cãi cọ, được lão tổ tông cho phép là tốt nhất, nhưng nếu không đáp ứng, nàng thà rằng mang theo mẫu thân mà rời khỏi nơi này. Ngẫm lại, hắn đối với phụ thân mình lạnh lùng thế nào chứ, chỉ cần tưởng tượng ra vẻ mặt của người đó, Dương Dĩnh đúng là chẳng có chút hảo cảm gì với gia tộc này cả.

Thấy Dương Dĩnh không cãi lại hắn, Long Hỉ trong lòng vui như hoa nở, xem ra toàn diện áp lực đã có hiệu quả. Không vội, ở bên trong Thánh Đường ở, đã quên chuyện thế giới bên ngoài tàn khốc thế nào. Vừa lúc có thể Dương Dĩnh tỉnh lại từ trong nhà kính Thánh Đường kia.

ở thế giới Tiểu Thiên, chỉ có nam nhân có thực lực mới đáng tin cậy.

“Tiểu Loan, Tà Linh Đường các ngươi vài năm nay thực lực tăng trưởng, có bí quyết gì sao?” Tưởng Hổ đúng là tương đối thích Thu Tiểu Loan, một đường lấy lòng. Hắn ngược lại không muốn hỏi ra bí quyết gì, chỉ muốn kiếm biện pháp khiến Thu Tiểu loan hứng thú mà thôi.

“Ha ha, nhị ca đây là bí mật của chúng ta, tuy nhiên nói cho ngươi cũng không phải không được. Tà Linh Đường chúng ta được cao nhân tương trợ, công pháp đại thành, ha ha chờ khi chưởng môn chúng ta tiến vào đại viên mãn, tam tông sẽ biến thành tứ tông.”

Thu Tiểu Loan vừa thấy là một cô gái hoạt bát không có nhiều tâm cơ, trên mặt đắc ý không thể che dấu được, nói: “Nhị ca, Bá Thiên Đường các ngươi cũng nên cẩn thận.”

“Ha ha, hoan nghênh khiêu chiến a, lần này Ly Hỏa Phái là ai tới nhỉ?”

Tà Linh Đường và Bá Thiên Đường tranh đấu thì có liên quan cái lông gì tới hắn. Tưởng Hổ hiện nay chỉ là muốn lấy lòng Thu Tiểu Loan. Hắn cũng không biết không còn cách nào khác, Long Hỉ tranh Dương Dĩnh rồi, người chỉ có thể tự biết mình mà thôi.

Thu Tiểu Loan thè đầu lưỡi ra: “Kỳ thưc ta cũng không biết nữa, nhưng thế nào cũng là một trưởng lão đi ra.”

Mọi người cười cười, bát đại bảo ở trong mắt những thế lực tu hành bình thường đúng là quái vật lớn. Nhưng đối với tam tông ngũ phái mà nói, kỳ thực còn kém rất nhiều. Cấp bậc cũng rất trọng yếu, Thiên Tâm Bảo hiện tại rất để ý tới điểm này, vị trí xếp hạng của Bát Đại Bảo quyết định bởi thực lực bản thân, phương diện khác cũng phải nhìn thái độ của tam tông ngũ phái thế nào.

Người tới cửa ngày càng nhiều hơn, đại viện rộng mở không ngờ đã đầy chật người rồi. Vương Mãnh ngồi trên cửa vẻ mặt thủy chung vẫn cười cười. Mọi người đi tới sẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, coi hắn trở thành người gác cửa. Sau một lát, thậm chí có đệ tử lại đây hỏi thăm hắn vị “tiên tử” trong nội sảng kia tới tột cùng là ai.

Chẳng qua những người hỏi giọng điệu không được tốt lắm, đều phần lớn là ra lệnh, ai cũng không để mắt tiểu tử này làm gì cả.

Loại phân chia cấp bậc vòng tròn này tương đối rõ ràng.

Thái độ của Vương Mãnh thật ra rất tốt, Dương Dĩnh là ai? Dương Dĩnh là tiên tử đẹp nhất thánh đường.

Dần dần người chung quanh Vương Mãnh cũng nhiều lên, những đệ tử của các môn phái nhỏ đã bị an bài tới nơi này. Đối với bọn họ mà nói được tham dự vào yến tiếc này đã là một loại vinh dự rồi, đồng thời cũng hưng phấn dị thường, hô báo gia môn. Đương nhiên vẫn theo thông lệ cũ mà thổi phồng lên một chút.

“Tại hạ Mang Sơn Thông Thiên phái, đại đệ tử Lang Quảng.”

“Hóa ra là đệ tử chủ tọa Thông Thiên phái đại danh đỉnh đỉnh, kính đã lâu kính đã lâu, tại hạ Vạn Tà Quật Hoa Sơn.”

“A, Hoa Sơn, chẳng lẽ là đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi của Vạn Tà Quật.”

“Đúng là tại hạ.”

Bên trong đám người lùn cũng có người cao to hơn cả, mọi người chém gió thành bão kinh khủng. Mỗi khi có đại nhân vật tiến vào, bọn họ im lặng chiêm ngưỡng một phen, một khi đại nhân vật đi qua, lập tức lại hưng phấn dị thường.

Những đệ tử môn phái nhỏ đều đặt ở cửa, đỡ một chút thì tiến vào giữa vòng bên ngoài.

Vương Mãnh lẳng lặng nhìn người chung quanh, nghe những đệ tử này thảo luận, trên mặt không kìm nổi mà mỉm cười.

“Long gia bảo chủ Long Hưng Đồ giá lâm, cung chúc lão tổ thọ cùng trời đất, sớm đăng đại đạo.”

Long Gia bảo và Thiên Tâm bảo là đóng chung một khố, tự nhiên dẫn đầu cổ động, bảo chủ giá lâm cũng là cấp đủ mặt mũi rồi. Long Hưng Đồ và Dương Mạc Long cũng là sinh tử chi giao, hai người mưu đồ không nhỏ, thời điểm tốt như thế này tự nhiên phải tạo thế rồi.

Một người trẻ tuổi ngạo nghễ đi bên cạnh Long Hưng Đồ chính là truyền nhân của Long gia bảo, Long Khánh, cũng là đại ca chân chính của Long Hỉ.

Long Hưng Đồ thấy Thiên Tâm lão tổ cũng phải chấp tay thi lễ, cung kính, đây là một đại phật nha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio