Trương Tiểu Giang giữa trưa có tới không có làm gì cả. Người trẻ tuổi tham ngủ, hắn đi ngủ từ sớm, ngủ dậy đã là trưa muộn rồi, chỉ có thể tới đây lúc giữa trưa mà thôi. Lúc bắt đầu hắn cũng muốn giải ván cờ này, nhưng tiểu mập mạp vẫn không tin Vương Mãnh chơi cờ có thể thắng được hắn, nhưng nhìn nhìn một lúc liền tiến nhập vào trong đó.
Cũng không biết tại sao mỗi lần xem hết ván cờ, sau đó tu hành liền có cảm ngộ đặc biết, vô tình tiến bộ cũng rất lớn.
Về phần Vương Mãnh cho dù nhắc tới đại khái cũng không có mấy người nhớ được.
Vương Mãnh vốn cẩn thận chăm sóc linh điền, cho nên hiện giờ linh điền là vô cùng tốt. Vương Mãnh còn tự nghĩ ra một vài bí quyết nhuận vật, tẩm bổ sinh mệnh, đơn thuần là vi nâng cao lực lượng. Phương pháp của Tà Tu rất nhiều, nhưng kết quả đều là cái gì thì Vương Mãnh rất rõ ràng. Hiện tại hắn phải thể ngộ được ý tứ sâu xa của Thánh Tu, bắt đầu từ đơn giản nhất.
Tu hành phải kiên trì đồng thời còn phải muốn có tình cảm mãnh liệt, đắm chìm trong đó, điểm này Vương Mãnh rất mạnh.
Khối linh thạch kia cũng bị Vương Mãnh dùng rồi, bạo dẫn quyết tầng thứ nhất đã hoàn thành, phá tan tầng thứ nhất cho Vương Mãnh một niềm vui bất ngờ. Xông quan khó khăn càng cao, cường độ mệnh ngân càng cao, khó trách Vương Mãnh cố gắng tu hành lại có hiệu quả không tốt. Bởi vì mệnh ngân là quá thâm sâu, đơn giản mà nói, người như thế nếu tu hành ở một thế gia có tài nguyên sung túc, tiền đồ là không hạn lượng, nhưng nếu lẻ loi một mình, vậy thực có khả năng chết non.
Linh cốc nửa năm là có thể thu hoạch, nhưng Vương Mãnh lại không muốn lâu như vậy. Thôi tính một chút, nếu có linh tuyền, lại thêm pháp thuật, chỉ cần nửa tháng là có thể thu hoạch được lần đầu tiên.
Mà vui vẻ chính là từ khi Triệu Quảng đi rồi, Lôi Quang Các cũng trở nên rảnh rỗi hơn nhiều. Đừng nói là nhiệm vụ tổng đường, nhiệm vụ của chính Lôi Quang Đường cũng ít có người tới tiếp nhận. Những sư tỷ sư huynh nhiều năm tuổi ngẫu nhiên đi tới xem cũng thường xuyên lắc đầu thở dài. Nhiệm vụ đơn giản làm thì giá trị không cao, một ít nhiệm vụ khó khăn cao, lại không tìm thấy đội hữu thích hợp, một mình mạo hiểm không đáng giá lắm.
Mà một vài phân đường hùng mạnh chung quanh, nhiệm vụ đều phải đoạt, chậm chân lập tức bị người khác dành được. Nhất là nhiệm vụ tổng đường, treo giải thưởng không tồi chút nào, khó khăn cũng lớn, thưởng cho càng dày.
“Tiểu sư muội, chúng ta lại gặp nhau.” Vương Mãnh hướng về Tiểu Điềm đang nhàn hạ nháy mắt mấy cái. Tiểu cô nương lập tức đỏ mặt, vội vàng đứng lên, sửa sang lại một chút tóc tai, rồi tiếp tục cúi đầu.
“Ngại quá, ngại quá, a, là ngươi, Vương sư huynh!” Ánh mắt của tiểu Điềm sáng rực lên, lộ ra hàm răng xinh đẹp, rất là đáng yêu.
“Ha ha, sư muội còn nhớ rõ ta à, còn phải cảm tạ lần trước sư muội đưa phong vân quyết cho ta, dùng tốt lắm.”
Vương Mãnh nói.
Mã Điềm Nhi lập tức đỏ mặt, vội vàng xua tay: “Sư huynh không cần chê cười ta, ta sau lại làm một cái, kết quả…”
“Thật không, có thể là nhất thời sai lầm đó, đây cũng là điều khó tránh khỏi. Phù tu nào dám nói cả đời mình cũng không làm nhầm chứ, ít nhất cái muội cho ta rất tốt.”
Nói xong đem cái phong vân quyết kia cho Mã Điềm Nhi nói: “Không tin muội tự mình xem đi.”
Mã Điềm Nhi tiếp nhận phù lục, lập tức sửng sốt: “A, đây là ta làm sao??”
“Ha ha, chẳng lẽ là ta làm.”
“Oa, ta thật là lợi hại nha!” Mã Điềm Nhi cao hứng nhảy dựng lên, dẫn tới mấy cô gái bên cạnh ghé mắt không ngừng.
Mã Điềm Nhi vội vàng im tiếng, mặt đỏ lên nói: “Mấy ngày nay bị sư tỷ mắng muốn chết, cảm ơn ngươi, ta lại có tin tưởng rồi.”
Vương Mãnh khẽ mỉm cười nói: “Nơi này có linh tuyền bán không, tuy nhiên ta muốn ký sổ, lúc linh điền thu hoạch thì trả lại sau.”
“Có a, có a, chỉ cần điểm cống hiến là được, ta giúp ngươi ký sổ.”
Nói xong không đợi Vương Mãnh có mua hay không vội vàng chạy đi lấy.
Vương Mãnh tiếp nhận linh tuyền không kìm nổi cười cười nói: “Muội không sợ ta quỵt nợ sao?”
Mã Điềm Nhi lắc đầu nói: “Sao có khả năng đó được, sư huynh là người tốt!”
Người tốt sao? Cảm giác thật xa lạ.
“Vậy cám ơn muội.”
Lúc Vương Mãnh rời khỏi, mấy cô gái lập tức xông tới.
“Tiểu Điềm ngươi si ngốc cái gì thế, nơi này làm gì có ký sổ chứ. Nhìn dáng vẻ của hắn làm gì có bản lĩnh gì, ngươi không phải tự mình phải trả nợ sao?”
“Tiểu Điềm, thành thật trả lời, ngươi không phải coi trọng cái tên kia chứ?” Một cô gái tóc ngắn lập tức kích phát lòng tò mò của mọi người.
“Khẳng định vậy đi, bằng không Tiểu Điềm nhà chúng ta sao lại làm như vậy chứ”!
“Kỳ quái, đại sư huynh tìm người ngươi cũng không phản ứng, ngược lại đúng là xum xoe tiểu tử này, chẳng lẽ thích món ăn thôn quê sao?”
Tiểu Điềm bị vây trung quanh, vẻ mặt đỏ bừng, nàng là năm vừa rồi tới Lôi Quang Đường. Phù tông thuật tu, chuyên phù tu tấn công, tính cách dịu dàng, rất nhanh được mọi người nhận thức. Nàng có tu vi mệnh ngân mười tầng, trong hàng ngũ đệ tử cũng không tồi, hiển nhiên có bản lĩnh nhất định.
Thánh Đường đệ tử nếu không đủ giàu có, đều phải thông qua điểm cống hiến mới đổi được pháp thuật mà học. Việc này cũng làm tăng cường thực lực cho Thánh Đường, về phương diện khác cũng không ngăn cấm gì cả, khiến cho đệ tử càng thêm cố gắng trong tu hành.
Bình thường đệ tử nam làm việc khổ cực, tỷ như Vương Mãnh phải làm linh điền vậy. Nhưng nữ đệ tử vận khí tốt một chút, có thể ở Lôi Quang Các, hoặc là Kiếm Các …các địa phương như vậy mà kiếm chức. Mã Điềm Nhi năm đó có thể tới Lôi Quang Các cũng là do Triệu Quảng thông qua. Lúc đó đám đệ tử cũng náo nhiệt một trận, nghĩ tới Đại sư huynh có ý tứ với nàng, kết quả là đầu voi đuôi chuột à.
“Sư tỷ, các ngươi không được cười ta, ta chỉ là …” Mã Điềm Nhi bị một đám nữ đệ tử vây công lập tức bại trận ngay.
“Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật, Điềm Nhi, ngươi liền ra chiêu đi. Ngươi nhìn hắn vừa mắt chính là phúc tổ tám đời của tiểu tử này rồi!”
Một vài sư tỷ lớn tuổi nói, đại khái làm cảm thấy nếu tiếp tục nói cô bé này sẽ tìm một kẻ hở dưới đất mà chui vào mất.
Nói như vậy, nam tu phải xứng đôi với nữ tu mới được. Hai người chênh lệch cũng lớn một chút, một mệnh ngân mười tầng, một chưa tới năm tầng, chỉ có Điềm Nhi tính cách hiền lành mới ngốc như vậy.
“Được rồi, nói thật với sư tỷ, ngươi làm sao mà quen người này?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Mấy nữ tu khác cũng mở to hai mắt nhìn, không phải tiểu tử kia dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nàng đi chứ.
Tiểu Điềm Nhi nha đầu kia rất mơ hồ, cảm thấy ai cũng tốt, nếu có nam nhân cố ý lừa gạt nàng, nàng dễ dàng bị mắc mưu mất. Tâm tính trời sinh muốn bảo hộ kẻ yếu của nữ nhân bị kích phát rồi.
Mã Điềm Nhi xoa tay nhỏ bé của mình, cúi đầu, mặt đỏ tới hồ đồ rồi, không ngờ cũng cố lấy dũng khí mà nói: “Kỳ thực… chúng ta mới chỉ gặp nhau hai lần.”
Lập tức vài vị sư tỷ có một loại kích động muốn hộc máu, bị sư tỷ cầm đầu mặc quần áo màu tím sờ sờ trán Mã Điềm Nhi nói: “Tiểu Điềm, ngươi không phải mới phát sốt chứ, thấy hai lần liền coi trọng người ta, các ngươi vừa rồi ai thấy rõ, tên kia đẹp trai không?”
“Ta cũng không để ý nữa.”
“Tạm được, ta thấy không xứng với Tiểu Điềm của chúng ta.”
“Các vị sư tỷ, các người tha ta đi mà.” Mã Điềm Nhi vốn khá thẹn thùng, bị vài sư tỷ trêu chọc chỉ kém tìm lỗ dưới đất mà chui vào thôi.
“Được, vậy ngươi nói cho chúng ta biết, ngươi coi trọng hắn ở điểm nào, chúng ta tạm tha ngươi.”
Mã Điềm Nhi ngẩn ngơ nói: “Kỳ thực ta cũng không biết, chỉ có điều rất thích ánh mắt của hắn.”