Thánh Đường

chương 323: vương chân nhân nảy sinh độc ác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đương nhiên người nào cũng biết đây là giả mạo, nhưng bị giả mạo cũng là lỗi, ma tu thích nhất đúng là bỏ đá xuống giếng, những tông chủ khác ào ào đem trách nhiệm quy tội lên đầu Quỷ Tâm môn tông chủ Lý Quỷ, hắn phải gánh chịu trách nhiệm tương đối trong chuyện này.

Đương nhiên một phần trách nhiệm khác Vương Mãnh phải gánh chịu.

Trương Mãng trong lòng hung hăng rủa thầm cái tên này mấy lần, chính là một tên đệ tử bị lạc đường, vậy mà phá hủy tất cả kế hoạch của hắn, Trương Mãng trong lòng muốn rút da lột xương thiêu chết hắn tên khốn khiếp kia cũng không thể rửa sạch mối hận trong lòng hắn.

Nếu là Vương chân nhân biết rõ hắn bị một cao thủ đại viên mãn nhớ thương như vậy không biết nên vui hay nên khóc đây.

Mà trong thời gian Vương Mãnh không tại tu chân học viện, tiểu thánh đường đúng là tao ngộ phải đủ loại công việc, miễn cưỡng thành lập trận doanh, lại bị ma luyện trận doanh chèn ép gây khó dễ ở tất cả các phương diện. Chiến đấu lại càng không ít, nhưng là ngoài ý liệu chính là, không có Vương Mãnh tiểu thánh đường cũng không có sụp đổ mất, vẫn có thể chèo chống xuống dưới. Ngoại trừ Mã Điềm Nhi cùng Lý Thiên Nhất cường thế, Minh Nhân sau đó cũng thể hiện ra thực lực cùng cường ngạnh ngoài ý muốn, cũng làm cho kế hoạch đánh tan thánh đường trận doanh của ma luyện trận doanh gặp phải rất nhiều trở ngại.

Mặc dù như thế, Hà Túy cùng Ninh Chí Viễn đều bị thương, cũng may hai người kiên nhẫn tốt, đơn giản sẽ không bởi vì khiêu khích mà tức giận.

Lý Thiên Nhất thương thế tương đối nặng, phàm là khiêu khích, Lý Thiên Nhất là tuyệt không buông tha, quản cái khỉ gió gì chứ, đánh trước nói sau, đánh thắng được thì phải đánh, đánh không lại cũng phải đánh!

Chỉ là ma luyện trận doanh quả nhiên là không dứt, bắt bớ bọn hắn đủ loại, không ngừng công kích.

Bên trong tiểu thánh đường, mọi người cũng đang thương thảo đối sách, cứ như vậy xuống dưới, đừng nói thánh đường trận doanh có thể kiên trì được hay không nữa, nhưng mà mọi người ngay cả bình thường tu hành đều không thể duy trì.

“Bất cứ giá nào rồi, La Hiền khinh người quá đáng, ta đi liều mạng với hắn!”

Lý Thiên Nhất cả giận nói, ma luyện trận doanh công kích cũng thì thôi, không biết xấu hổ nhất chính là, người này còn thuộc về loại hình vô lại, cái chiêu gì cũng không chút kiêng kỵ mà dùng, quả nhiên là {Tu Chân giả} lưu manh.

“Thiên Nhất, tâm tình của ngươi phải khống chế tốt một chút, chúng ta không thể cho ma luyện có được cơ hội, nếu không, chúng ta đều không thể còn sống mà rời đi được nữa rồi!”

Hà Túy nói ra, thương thế của hắn cũng không nhẹ, bên trong ma luyện trận doanh đương nhiên phải có cao thủ, tuy rằng Hà Túy cũng không kém, nhưng không chịu nổi đối phương nhiều người, không ngừng khiêu khích, đám người Hà Túy cũng không kiên trì nổi.

“Hà sư huynh, ta là muốn nhẫn, nhưng ta nhịn không được!”

So sánh lại thì Mã Điềm Nhi phải ổn trọng hơn một chút, có thể chịu được chính là nhẫn, không thể nhẫn nhịn được chính là chiến.

“Ma luyện trận doanh vô sỉ là có danh rồi, nhưng mà lại để cho nguyên lực trên ba mươi tầng khiêu chiến dưới ba mươi tầng của chúng ta, vô sỉ cũng đã tới cảnh giới nhất định rồi, cứ như vậy mà xuống tới cũng không thể được.”

Minh Nhân nói ra, chính thức khiêu chiến thì không được, nhưng ma luyện trận doanh có rất nhiều ám chiêu, ám chiêu là ngăn không được, trước một thời gian ngắn thấy tầng trở xuống không đối phó được Mã Điềm Nhi cùng Lý Thiên Nhất, liền đổi dùng trên tầng tới đối phó.

“Lý sư đệ, ngươi trước mắt trọng điểm là tu hành, mau chóng tiến vào tầng, chiến đấu trước hết cứ tạm dừng đã.”

Tưởng Tình Tình nói ra, “Thật sự không được, ta nhờ Vũ Nguyệt tỷ phải nghĩ biện pháp, nhờ Long Vương trận doanh can thiệp xuống.”

Đấu tranh giữa các trận doanh, học viện đều là không quá quản, chỉ cần không phải rõ rệt vi phạm quy tắc của học viện, cơ hồ là tự trị, mà loại tình huống này trận doanh ngược lại rất tốt dùng.

Mọi người không thể không nghĩ tới, thậm chí muốn cho Mã Điềm Nhi tìm người của nữ hoàng trận doanh để giúp đỡ chút, nhưng... đây là một thế giới mạnh được yếu thua, loại việc này cũng không tiện mở miệng.

Bỗng nhiên Mã Điềm Nhi tinh hoàn loang loáng, Mã Điềm Nhi trên mặt lộ ra dáng tươi cười, “Nói cho mọi người một tin tức tốt, Vương sư huynh đã trở lại!”

Tiểu thánh đường ở phía trong an tĩnh thoáng một chút: “Trời ơi.. người này rốt cục đã trở lại, hắn tại nơi nào!”

Những ngày này Vương Mãnh mất tích, làm tăng thêm một phần áp lực cho mọi người trong cảnh túng quẫn này.

Ầm...

Cửa lớn của tiểu thánh đường bị một cước đá văng đi, một đám người đi đến.

“Ố là là...thì ra nơi này là tiểu thánh đường hả, chúng ta cũng dễ tìm thôi!”

“Nơi này là thánh đường sao, wow, nơi này thật hoa lệ nha, cái địa phương cứt chim cũng không có này, trông giống như một cái ổ chó vậy!”

Mười {Tu Chân giả} của ma luyện trận doanh tràn vào, không kiêng nể gì cả đông đá tây đánh.

Vì sợ tin tức Vương Mãnh trở về làm cho mọi người có chút nóng lên, Hà Túy vẫn phải ra tay ngăn cản mọi người.

“La Ngọc, các ngươi tới nơi này làm gì!”

“Không có gì, trận doanh của chúng ta trao đổi một chút xem sao, sang đây xem xem một chút!” La Ngọc cười nói,

“A, đây là thứ rách rưới gì vậy, thật sự là chướng mắt.”

Ầm...

Cái bàn bị nện nát bấy.

Lý Thiên Nhất là người nóng tính nhất: “La Ngọc, ngươi muốn chết à!”

“A! ta tưởng là ai, thì ra là Lý Thiên Nhất sao, nghe nói ngươi rất mãnh liệt đi, như thế nào, nhìn không được hả, đến đi, hướng ta khởi xướng khiêu chiến.”

La Ngọc liếc mắt nhìn ngắm Lý Thiên Nhất, không ngừng khiêu khích.

La Ngọc là cao thủ tầng nguyên lực, cũng là La Hiền đệ đệ, tự cho mình một cái tên hiệu gọi là tiểu Ma Quân, có La Hiền làm chỗ dựa, tất cả mọi người muốn cho hắn mặt mũi. Hắn thích nhất đúng là dùng cường lấn yếu, nhất là loại người ưa thích ngoan cố chống cự như Lý Thiên Nhất.

Ninh Chí Viễn ngăn cản Lý Thiên Nhất, nếu Lý Thiên Nhất chính mình tiếp nhận, La Ngọc nhưng có thể hạ sát thủ rồi, đây cũng là nguyên nhân bọn hắn không ngừng kiếm chuyện mấy ngày nay, chỉ là không nghĩ tới vậy mà tìm tới cửa.

“La Ngọc, các ngươi đến tột cùng muốn thế nào!” Hà Túy trầm giọng nói ra.

“Hừ, thế nào, một đám không biết tốt xấu gì cả, các ngươi cho rằng địa phương này như thế nào chứ. Cho là các ngươi lựa chọn, cũng dám đối kháng lại đại ca của ta, ta cũng không muốn thế nào, chính là muốn các ngươi chết!”

La Ngọc cười tủm tỉm nói, “Nhưng mà, nếu là nàng ngoan ngoãn chịu hầu hạ ta, hầu hạ ta thoải mái, nói không chừng ta sẽ cầu tình đại ca ta, tha các ngươi một con ngựa.”

Mọi người cười to, đám người Hà Túy giận dữ, Mã Điềm Nhi lại càng tức giận mặt đỏ rần, gần đây nàng không ngừng lọt vào loại quấy rầy này, nhưng mà mọi người cũng biết, đối phương là cố ý, chính là chọc giận bọn hắn khởi xướng chiến đấu.

Ba~ ~~~

La Ngọc đang cười một cách dâm đãng đột nhiên bị trúng một cái tát vang dội, đánh La Ngọc quay tròn tại chỗ vài vòng, má phải nhất thời sưng phồng lên.

“Ai, là ai!” La Ngọc sợ ngây người, từ khi tiến vào tu chân học viện đến nay vẫn được La Hiền che chở, khi nào nếm qua loại thiệt thòi này, thanh âm đều bén nhọn.

Ba~...

Lại là một cái tát, La Ngọc má trái lại sưng phồng lên, chưởng phong rất nặng, La Ngọc má trái chẳng những sưng lên, răng còn mất hai khỏa, nhưng mà ngay cả người xuất thủ cũng không thấy rõ ràng.

“Chó ở nơi này tới đây sủa vậy.”

Thanh âm của Vương Mãnh vang lên, nhất thời vẻ mặt phẫn nộ của Mã Điềm Nhi lộ ra dáng tươi cười, Vương Mãnh đi đến, “Chó ngoan không cản đường, như thế nào như vậy, vài ngày không thấy, cũng không còn người quét dọn đồ bỏ đi à.”

“Ha ha, chúng ta đã muốn quét rất nhiều ngày, nhưng chờ ngươi trở về làm tổng vệ sinh.” Minh Nhân cười nói.

“Ha ha, thật xin lỗi, đi ra ngoài dạo qua một vòng, về trễ một chút.”

Vương Mãnh đi đến, một đám ma tu kinh sợ khí thế của Vương Mãnh không tự giác mở ra một con đường.

“Muốn chết!”

Một cái ma luyện trận doanh thể tu một quyền oanh tới, thấy La Ngọc chịu thiệt, hắn như thế nào chịu buông tha cơ hội đòi nợ tốt này.

Răng rắc!

Ầm ...

Vương Mãnh trở tay một kích, trực tiếp bẻ gảy cánh tay người đánh lén, một chân ngăn, trực tiếp nện ngã xuống đất, hướng phía đầu chính là bị một cước đập mạnh tới, ma tu đầu trực tiếp nhập vào mặt đất, nửa cái mạng sẽ không còn.

Tốc độ chỉ trong nháy mắt, từ đối phương đánh lén đến chấm dứt chỉ là một trong nháy mắt, mọi người của ma luyện trận doanh đều sợ ngây người.

Vương Mãnh chậm rãi hạ người xuống, nhặt lên đối thủ góc áo xoa xoa tay.

“Ngươi gọi La Thập sao ấy nhỉ, nhìn ngươi lớn lên có bộ dạng cần ăn đòn như vậy, ta quyết đấu với ngươi!”

Vương Mãnh cười tủm tỉm nhìn qua La Ngọc.

La Ngọc kinh dị bất định, bên người lập tức có ma tu nhỏ giọng giới thiệu Vương Mãnh, vừa nghe đối thủ bất quá là gia hỏa dưới ba mươi tầng, La Ngọc định thần lại rồi, nhìn chung quanh một chút, không có phát hiện những người khác.

“Tốt, ta liền cùng ngươi tới sân sinh tử đấu!”

Mặc kệ mới vừa rồi là ai đánh hắn, tiểu tử này đều phải chết.

La Ngọc rút ra kiếm, mọi người ào ào mở ra, Vương Mãnh tại chỗ bất động, chỉ là cười tủm tỉm nhìn qua đối thủ.

La Ngọc nhe răng cười, nguyên lực nổ bung, khí thế phóng lên trời, một kiếm thẳng hướng Vương Mãnh.

Vụt...

La Ngọc cảm giác mình cách Vương Mãnh càng ngày càng gần, nhưng mà chợt phát hiện hắn vậy mà thấy được thân thể của mình.

Bên trong tiểu thánh đường một mảnh tĩnh mịch, một chiêu, La Ngọc đầu đã bị bổ xuống.

Từ khi ở không gian sát lục trở về, kiến thức hơn vạn {Tu Chân giả} công thành đại chiến, còn có đám người tông chủ lão tổ ra tay. Vương Mãnh ánh mắt đã cao hơn nhiều lắm, mấu chốt nhất chính là, hắn hiểu rõ một cái đạo lý, cái gọi là Tinh Minh pháp tắc, bất quá chỉ là cường giả pháp tắc.

Tinh Minh bản chất chính là cổ vũ {Tu Chân giả} chiến đấu , tu chân học viện chẳng qua là đơn giản hóa không gian sát lục mà thôi.

Một chuyến hành trình tới không gian sát lục, làm cho Vương Mãnh minh bạch đại nguyên giới chính thức tính tàn khốc thế nào.

Thánh tu nếu nảy sinh ác độc rồi, mới thật sự là làm cho người ta giận sôi!

Tất cả những ma tu ở đây đều bị một kiếm của Vương Mãnh làm cho sợ ngây người, đi theo còn có một cao thủ hơn bốn mươi tầng, nhưng mà ngay cả một kiếm của Vương Mãnh cũng không thấy rõ ràng.

Vương Mãnh ra tay trong nháy mắt, Minh Nhân ánh mắt đã tuôn ra ánh sáng chói lọi.

Chỉ là ngay cả đám người Hà Túy cũng không nghĩ tới, Vương Mãnh vậy mà thật sự giết chết La Ngọc.

“Vương Mãnh, ngươi cũng đã biết ngươi giết chính là ai!” Đổng Quý lạnh lùng nói, hắn hiện ra tính nghiêm trọng của việc này.

Vương Mãnh khóe miệng nổi lên một tia cười tà, “Hắn không phải gọi là La Ngọc ư, chẳng lẻ lại là con trai của La Hiền?”

“Thật can đảm, ngươi giết chính là La Hiền thân đệ đệ, ma luyện trận doanh chúng ta cùng các ngươi thánh đường trận doanh không chết không ngớt!”

Đổng Quý quát.

Vương Mãnh lạnh lùng nhìn xem một đám ma tu, “Ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho bọn ngươi ư, một tháng, ta làm cho ma luyện trận doanh các ngươi biến mất khỏi tu chân học viện!”

Tưởng Tình Tình đôi mắt đều toát ra hỏa hoa, như thế nào một thời gian ngắn không thấy, hắn trở nên càng khí phách càng có mị lực hơn rồi.

Đổng Quý sững sờ, “Tốt, ngươi có gan, chúng ta sẽ nhìn coi!”

Ma tu cũng bị Vương Mãnh ra tay hung ác mà trấn trụ rồi, tu chân học viện đấu pháp không ngừng, nhưng dám trực tiếp hạ sát thủ như vậy thật đúng là thấy không nhiều, hơn nữa Vương Mãnh động thủ giống như là cắt cỏ vậy, không chút nào do dự.

“Mang cái rác rưởi này đi luôn đi, nói với La Hiền là Vương Mãnh ta đưa cho hắn lễ vật!”

Vương Mãnh tiện tay ném cái đầu tới, người của ma luyện trận doanh hiển nhiên không có bất kỳ tâm tình nào muốn dừng lại, có thể tưởng tượng được tình huống La Hiền biết chuyện này.

Một đám ma tu kinh sợ sát khí của Vương Mãnh mà xám xịt rời đi, Vương Mãnh lúc này mới lộ ra dáng tươi cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio