“Vâng thưa tổ sư, đệ tử tận mắt nhìn thấy, có cả mấy vị sư đệ cũng từng thấy qua!”
Tác Minh ngẩng đầu, không chút yếu thế nói.
Đệ tử bình thường dám nói chuyện như thế với Ngô Pháp Thiên thì đã sớm bị tát bay rồi, nhưng lần này không ngờ Ngô Pháp Thiên lại không phát hỏa.
“Tốt, tốt, mau, mau đi tìm hắn đến!” Không ngờ Ngô Pháp Thiên lại lộ ra tươi cười, nhưng cười so với khóc không đẹp hơn là mấy.
Lôi Đình bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, “Ngô tiểu tư, ngươi muốn làm gì, hắn là đệ tử Lôi Quang Đường ta, ta cảnh cáo ngươi, đừng có động ý!”
“Ô, phải không, ai nha, hình như Thánh Đường chúng ta có thể chuyển đường nha.” Ngô Pháp Thiên đắc ý mỉm cười, “Lão Lôi ạ, ngươi là chủ, ta là khách, sao không mời ta ngồi, dù sao ta cũng không có chuyện gì, có rất nhiều thời gian.”
Lôi Đình lúc này mới phát hiện, đây là dẫn sói vào nhà a, nhưng nghĩ một chút, chỉ bằng hắn, không diễn!
Đám người Hồ Tĩnh cũng không biết nên nói gì cho phải, ra là hai vị tổ sư này đều hướng về phía Vương Mãnh.
“Tổ sư đại nhân, mời vào trong, Chu tổ sư đã ở.” Hồ Tĩnh cung kính nói.
Lôi Đình và Ngô Pháp Thiên đều sửng sốt, gần như cùng đồng thanh hỏi, “Cô ta tới đây làm gì!”
“Chu tổ sư cũng tới tìm Vương Mãnh sư huynh, hình như là muốn Vương Mãnh tu hành đan thuật.”
Lôi Đình và Ngô Pháp Thiên liếc nhau, “Nói lung tung! Chắc chắn là thể tu (phù tu)!”
Lại cùng hừ lạnh một tiếng, cách ra vài bước, đồng thời đi vào bên trong, đám người Hồ Tĩnh cười khổ, vội vàng đi theo phía sau.
Lúc này Lôi Quang Đường đã người đông nghìn nghịt, ba vị tổ sư đồng thời giá lâm, nghe nói là tới tìm một tên đệ tử tên Mãnh gì gì đó, vấn đề là chính chủ còn không ở, mà ba vị tổ sư lại cùng nguyện ý chờ.
Uy lực của tin tức này không thua gì thiên kiếp, nháy mắt liền truyền khắp Hội Bách Bảo Đường.
Tất cả đệ tử đều chạy tới nơi này, tới xem náo nhiệt, Đạo Quang Đường…
Thật vắng như chùa bà đanh.
Tin tức này rơi vào bên Đạo Quang Đường, đám người Ninh Chí Viễn đều sửng sốt.
Công Tôn Vô Tình nhíu mày, “Có nhầm hay không, Lôi Quang Đường căn bản không có người có thể xuất thủ được mà!”
“Triệu sư đệ, cậu ở Lôi Quang Đường khá lâu, có người nào đáng chú ý không?”
Ninh Chí Viễn hỏi.
Triệu Quảng còn kinh hãi hơn những người khác, “… chỉ có một Hồ Tĩnh, ở phương diện phù tu coi như ưu tú, nhưng cũng không thể gây ra động tĩnh lớn như thế.
“Có cái người tên Mãnh gì gì đó không? À, hình như là Vương Mãnh.”
Công Tôn Vô Tình nói.
Triệu Quảng hóa đá, “Ai? Ai? Vương Mãnh?”
“Ngươi biết người này?”
“Biết, đương nhiên là biết, người đó chính là lấy Mệnh Ngân nhị tầng tiến vào Lôi Quang Đường, nghe nói là Từ trưởng lão nhất thời hứng khởi thấy hắn đáng thương mới thu vào Thánh Đường. Loại hàng này không bị đào thải đã tính là may mắn rồi.”
Triệu Quảng bất đắc dĩ nói, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ Lôi Quang Đường còn có tên Vương Mãnh khác???
Vương Mãnh là ai?
Gần như tất cả mọi người đều đang tự hỏi.
Trương Lương nhận được tin đầu tiên, khi Chu Lạc Đan tổ sư đi đến Lôi Quang Đường, hắn đã ngửi được một mùi hương khác lạ, dường như sắp có đại sự nào đó sắp xảy ra.
Hắn đã thấy toàn bộ quá trình, nói thật thì hắn đều hâm mộ và ghen tị, nhưng có một loại cảm động trọng yếu hơn, vì hắn biết tên Vương Mãnh này.
Thiên nhiên Mệnh Ngân nhị tầng may mắn vào được Thánh Đường, còn thiếu thông qua khảo thí, người như vậy thành công, chấn động mang đến so với đám người Lý Thiên Nhất, Ninh Chí Viễn sẽ mạnh hơn nhiều.
Ở Thánh Đường, đại đa số đệ tử đều không có hậu trường, không có bối cảnh, dựa vào một chút nỗ lực của mình, trong khi đám đệ tử thế gia có thể tùy tiện dùng mấy khối linh thạch, bọn họ phải cất giữ nửa năm mới có thể đạt được một khối linh thạch.
Nhưng Vương Mãnh nói cho bọn họ, cho dù có như vậy cũng có thể thành công, cũng có thể trở nên nổi bật!
Bao gồm tất cả Lôi Quang Đường hiện nay, mỗi người đều đang cố gắng, đều cố triển lộ bản thân, cho dù không bằng người thì sao, chỉ cần phát huy ra thứ mình tinh thông thì nhất định sẽ có ngày thành công, tựa như hắn, hắn thành lập một mạng lưới tình báo của riêng Trương Lương hắn, đây cũng chính là thành công của hắn.
Nhưng loại thành công này không thể khoe ra, cũng không thể tán thành, mà Vương Mãnh dường như đã giúp hắn hoàn thành tâm nguyện này.
Một đám tin tình báo thông qua Tước yêu truyền ra ngoài.
Càng ngày càng có nhiều người chạy đến Lôi Quang Đường, mọi người đều muốn chứng kiến kỳ tích, kỳ thật đó cũng chính là một loại khát vọng trong nội tâm bọn họ, tiến vào thế giới Tiểu Thiên mới biết tu hành là chuyện tàn khốc như thế nào, phải từng chút từng chút tiến lên, động một chút đều là bình cảnh, nơi nơi đều là nguy hiểm, kỳ ngộ, đây không phải giống như nằm mơ.
Một tên “rác rưởi” thiên nhiên Mệnh Ngân nhị tầng đi đến thế giới Tiểu Thiên, nói là may mắn, không bằng nói là bi ai đi, nhưng hắn thành công, hắn làm được.
Mọi người đều hướng đệ tử Lôi Quang Đường hỏi thăm Vương Mãnh, mới biết được sau khi Vương Mãnh tiến vào Lôi Quang Đường rồi, vẫn một mình khai khẩn linh điền, nhưng Vương Mãnh cũng không buông tha, về chuyện của Vương Mãnh. Đệ tử Lôi Quang Đường cũng không biết mấy, rất nhiều tin tức là từ miệng Trương Tiểu Giang truyền tới. Trương mập mạp này đi tới đâu cũng treo từ Mãnh ca bên miệng, trong cảm nhận của cậu ta, Vương Mãnh chính là cao lớn nhất, không gì không làm được. Cho dù ở lúc Vương Mãnh yếu nhất, lúc mọi người khinh thường, Trương Tiểu Bàn vẫn cảm thấy Vương Mãnh giỏi nhất.
Đây là niềm tin khi đánh ra từ khi còn nhỏ, đây là có huynh đệ có thể giao phía sau lưng cho đối phương!
Vấn đề là, ba vị tổ sư đang chờ, nhưng Vương Mãnh lại như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Triệu Thiên Long mang theo Triệu Lăng Huyên tìm thấy Lôi Quang Đường, lúc này thật sự nghĩ là mình tìm nhầm rồi, đây là Lôi Quang Đường?
Lôi Quang Đường người ra người vào tấp nập, toàn bộ Bách Bảo Đường Hội nơi náo nhiệt nhất chính là nơi này, hơn nữa sao đám nào cũng đều hưng phấn vậy.
Đệ tử Lôi Quang Đường thật sự rất hưng phấn, lúc này có người đang bán phần giới thiệu tường tận về Vương Mãnh, rất tiện nghi, một cái bùa tình báo chỉ cần năm cái cống hiến Thánh Đường, rất nhiều người đều mua, bao gồm cả đệ tử Lôi Quang Đường.
Bởi vì đại đa số đệ tử Lôi Quang Đường sớm đã quên đi Vương Mãnh, bọn họ nhớ mang máng có một người như vậy. Mãi đến trận chiến Hoành Sơn Đường mới quen thuộc, bên trong có người tên Vương Mãnh, đây là người chú ý, nếu đã không chú ý thì sẽ không nhớ rõ, khá nổi danh vẫn là Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang, đương nhiên còn có Chu Khiêm. Một người khác nữa chính là Mã Điềm Nhi, xuất phát từ phán đoán xuất thân cô ta.
Về phần Vương Mãnh, không có điểm sáng, tuy là thắng một trận, nhưng bị quên đi rất nhanh, nhưng Vương Mãnh lại giống như trong mộng cảnh mà quật khởi.
Mọi người đều nằm mơ, đệ tử Lôi Quang Đường cũng hy vọng có một ngày được trưởng bối nhìn trúng, nhưng dù là nằm mơ, cũng chỉ là mơ thấy trưởng lão phát hiện ra bọn họ, căn bản không dám nghĩ tới cả tầng lớp tổ sư, càng đừng nói đến ba vị tổ sư, khác phương hướng tu hành, đồng thời vì một người mà đến, đã vượt qua phạm trù nằm mơ, lại xuất hiện ở trong hiện thực.
Vương Mãnh là ai, hắn là đứng lên như nào, ai cũng muốn biết, kể cả đệ tử Lôi Quang Đường.
Phù lục này xuất ra từ Trương Lương, bình thường người từng mua bán tin tức đều biết. Tin tức của Trương Lương khá là đáng tin, hắn kinh doanh cũng có tiếng, tin tức mà sai sẽ không lấy tiền, còn bồi thường gấp đôi, hơn nữa chỉ có năm cống hiến, ai cũng không thiếu chút ấy.