Lâm Hạo Hùng dưới chân khẽ điểm, không chút chậm trễ đuổi theo, Kim Đào Long liền muốn đi theo, nhưng thấy Phùng Đạo Ngọc vẫn đứng ngây ngẩn tại chỗ, lớn tiếng gọi: “Đạo Ngọc, hiện tại chuyện trọng yếu là phải ngăn cản Tô Hàn Giang, chuyện khác để ngày sau lại nói.”
Phùng Đạo Ngọc đột nhiên hồi thần, phi thân cùng với Kim Đào Long đuổi theo Tô Hàn Giang.
Tô Hàn Giang trước giờ chưa từng nghĩ có một ngày hắn sẽ phải trốn chạy thê thảm như vậy, nếu không phải vì cố kỵ người trong tay này… đáng chết, hắn tại sao muốn quan tâm người trong tay này, người này nửa điểm tốt xấu cũng không biết, dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà hô to “Phùng gia cứu mạng”, thật muốn tức chết người mà, nghĩ đến chỗ này, nhịn không được trong lòng buồn bực, dừng lại cước bộ, lại thổ ra một ngụm huyết, Tô Hàn Giang đưa tay chùi đi vết máu bên khóe miệng, lại thấy Đinh Tráng đang trừng mắt kinh hãi nhìn hắn, liền thuận tay giải khai huyệt đạo của người này.
“Ngươi đi đi!” Nghĩ muốn đại phát lôi đình, nhưng không muốn lại thấy người này nhìn hắn như nhìn quỷ, nộ khí ngập bụng, cũng chỉ hóa thành ba chữ.
“Gia?” Đinh Tráng mở to hai mắt, cho rằng bản thân nghe lầm, Tô Hàn Giang toàn thân là máu, y dù có ngốc, cũng ẩn ẩn biết được tựa hồ là vì y mà hắn mới bị thương như vậy, nhưng không hiểu tại sao lúc này lại chịu thả y đi.
Tô Hàn Giang thấy Đinh Tráng một bộ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, trong lòng càng tức thêm, lạnh giọng nói: “Còn không mau đi, ngươi không phải muốn gặp vợ ngươi sao, gia hiện tại thả ngươi đi, đợi gia giải quyết hết đám người phía sau thì lại tìm ngươi, ngươi nếu còn ở đây cản trở, không gặp được vợ thì đừng trách gia.”
Đinh Tráng nghe thế, trong lòng hoảng loạn, lập tức nâng chân lên chạy, chỉ muốn có thể gặp lại vợ mình, y cũng không quản tên ác quỷ toàn thân bị thương phải làm thế nào.
Tô Hàn Giang thấy Đinh Tráng chạy đi không có một chút do dự, lại tức đến thổ thêm một ngụm huyết, người này chịu vì hai tiểu quan trong Nam Phong viện mà ủy khuất cầu toàn, nhưng đối với hắn thì ngay cả nhìn nhiều thêm một cái cũng chưa từng, trong ngực móc ra một bình dược, uống mấy hạt, lại không dám ngồi xuống vận công, loạn tình quyết của Lâm Hạo Hùng sẽ nương theo nội lực vận hành mà xâm nhập đan điền, đến lúc đó lại càng nguy thêm, lúc trước trên sông hắn không có phòng bị, bị trúng phải loạn tình quyết rồi phát tác, nếu không phải có Đinh Tráng ở đó, sợ sớm đã dục hỏa đốt người mà chết.
Không được bao lâu, lại nghe thấy trong trong khí tiếng y sam va quẹt, Kim, Lâm, Phùng ba người đã đuổi đến, trong bóng đêm, Xuân Băng nhuyễn kiếm hàn quang như sao sáng, một nụ cười băng lạnh cực điểm dần dần hiện lên trên gương mặt Tô Hàn Giang, hắn đã chân chính bị chọc giận rồi, thì tất nhiên sẽ có người phải trả giá vì việc này.
Đinh Tráng trong bóng đêm không rõ phương hướng lảo đảo nghiêng ngả đi rất lâu, cho đến khi sắc trời dần sáng, mới phát hiện bản thân vẫn chưa ra khỏi chỗ hoang dã đã dừng chân đêm qua, y sợ Tô Hàn Giang thật sự đuổi theo, không dám dừng lại, nhắm chuẩn phương hướng tiếp tục đi, đi không bao xa thì phát hiện trên đất có vết máu, đã sậm màu lại, Đinh Tráng nhìn thấy liền hoảng loạn, dưới chân lại nhanh thêm mấy phần, muốn rời khỏi nơi này càng xa càng tốt, không đi được mấy bước, không chú ý bị một mảnh cỏ dại làm vướng chân, liền té ngã, bị đá vụn trên đất chit lủng trán, tay chân cũng có nhiều chỗ rách da chảy máu.
Khi trèo dậy, trong lúc lơ đãng nhìn thấy chỗ cành cỏ đã ngáng chân y có một cánh tay đang cử động, ngay lập tức Đinh Tráng bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, tay chân cũng có chút run rẩy, rất lâu sau cuối cùng mới cỗ vũ được chút dũng khí, vén đám cỏ ra, run sợ lẩy bẩy nhìn một cái, “a” một tiếng quay người chạy đi.
Chạy không xa, lại vấp ngã, rồi đứng lên, Đinh Tráng lại quay người về, đi được hai bước liền dừng lại, lưỡng lự thật lâu, cuối cùng không nhẫn tâm, lại quay về chỗ đám cỏ, kéo tên ác quỷ vẫn còn một chút hơi thở ra, một thân bạch y sớm đã bị máu thấm ướt không còn nhìn ra màu sắc, trên mặt cũng vì mất máu mà tái nhợt dọa người.
Hồi Xuân y quán.
Đại phu ở quán họ là Tằng, niên kỷ không lớn, cũng độ hai mươi lăm, hai mươi sáu, tổ tông ba đời hành y, rồi truyền lại cho hắn, cũng coi như là một danh y không lớn không nhỏ, Hồi Xuân y quán ở địa giới Giang Nam cũng có chút tiếng tăm, chỉ là vị Tằng đại phu trẻ tuổi này tính cách hơi quái dị, sớm sẽ không trị, trễ cũng không trị, đến cửa cầu y phải đến lúc giờ ngọ.
Hôm nay mặt trời đã cao ba sào (khoảng tám chín giờ sáng), Tằng đại phu mới tỉnh dậy rời giường, rửa mặt, uống nước, rồi ra ngồi tắm ánh mặt trời, xem chút y thư, lại ăn xong cơm trưa, mới gọi dược đồng (Nôm na: thằng nhóc học việc) mở cửa y quán, cửa trong tay dược đồng còn chưa kịp mở, đã có người nhào vào.
“Gấp cái gì mà gấp, lại không có chết người.” Dược đồng không hảo khí mắng một câu, đột nhiên thấy trong tay của người vào cửa đang ôm một người toàn thân đầy máu, lập tức bị dọa nhảy dựng, vội vàng đưa tay thăm dò hơi thở, còn thở, mới nói, “Đi theo ta.”
Người nhào vào cửa chính là Đinh Tráng, y cũng không biết chỗ nào có y quán, một đường đi bừa, không bao lâu liền gặp được người đi đường hảo tâm, chỉ phương hướng cho y, lúc này y đi theo dược đồng vào một gian phòng, mới đặt Tô Hàn Giang lên giường, dược đồng đó đi ra, không bao lâu dẫn Tằng đại phu vào.
Vị Tằng đại phu này trước hết nhìn toàn thân của người bị thương, lại bắt mạch, dọa a, vết thương cũng thật nghiêm trọng, nội tức hỗn loạn, hai chỗ bị đao chém rất sâu, không vì mất mấu quá nhiều mà chết đã coi như là mạng lớn, mấy vết thương nhỏ thì không cần phải nói, nhưng lại còn trúng độc, độc tính không sâu, tám phần đã uống qua dược vật có thể giải độc, chỉ là dược không đúng bệnh, không thể hoàn toàn trừ giải độc tính.
“Đại, đại phu, thế nào rồi?” Đinh Tráng thấy vị đại phu này niên kỷ rất trẻ, trong lòng có chút bất an.
Tằng đại phu liếc nghiêng nhìn Đinh Tráng một cái, không đáp mà hỏi: “Ngươi là gì của người bị thương?” Một người xem ra là một người rất chân thật, một người thì tướng mạo xuất chúng, tuy rằng toàn thân là máu nhưng vẫn có thể nhìn ra được chất liệu y phục quý giá. Nói là chủ tớ, không giống, trên người kẻ thành thật này không có nô khí. Thân nhân, ha, thật muốn nói giỡn sao. Người đi đường tương cứu? Ánh mắt của kẻ chân thật này rõ ràng là rất quen thuộc với người bị thương.
“A?” Đinh Tráng bị vị đại phu này hỏi thì ngây ra, rất lâu mới lắp bắp nói. “Không, không phải là gì hết.” Y là gì của ác quỷ này, y cũng không biết.
“Không biết là gì vậy ngươi cứu hắn làm chi?” Tằng đại phu giống như rất kỳ quái, trên đời này vẫn còn có tên ngốc làm việc tốt không cần hồi báo.
Đinh Tráng lại ngây ra, y cứu tên ác quỷ này làm gì? Đúng a, y cứu ác quỷ này làm gì? Ác quỷ chết rồi không phải càng tốt sao, sau này y cũng sẽ không còn bị ác quỷ ức hiếp nữa, cũng, cũng sẽ không phải làm chuyện nhục nhã đó nữa.
“Được rồi được rồi, đừng nghĩ lung tung, cũng thật là chưa từng gặp qua người như ngươi, trực tiếp nói là xong, ngươi muốn chữa cho chết hay chữa cho sống? Nếu muốn chữa chết, ngươi đem người này ôm ra tùy ý vứt ở chỗ nào cũng được, không quá nửa ngày ngươi này nhất định sẽ chết, còn nếu muốn chữa cho sống, trước tiên đưa tiền trị bệnh đây.”
Đinh Tráng bị lời của vị đại phu này làm chấn động lùi ra hai bước, mở to miệng nhìn đại phu không nói nên lời. Chữa chết? Chữa sống? Trong lòng y giãy dụa phân vân, trong đầu thì vang lên ong ong, giống như có hai âm thanh đang đánh nhau, một âm thanh nói chữa chết mới tốt, tên ác quỷ xấu xa như vậy, nên bị báo ứng, một âm thanh khác thì nói chữa sống, người tốt người xấu đều là mạng người, đừng coi rẻ ai cả. Âm thanh đầu lại nói chữa sống rồi thì tên ác quỷ sẽ không thả ngươi về nhà, ngươi cũng không thể gặp lại vợ. Âm thanh kia lại nói sẽ không sẽ không, hắn đã thả ngươi về nhà rồi, nghĩ cho vợ ngươi, nghĩ cho hài tử trong bụng vợ ngươi, nên tích chút đức cho họ.
Tằng đại phu thấy trên mặt Đinh Tráng là thần tình giãy dụa phân vân, liền cảm thấy thú vị, cũng không lên tiếng thúc giục y, chỉ nhìn Đinh Tráng cuối cùng cũng do do dự dự lấy từ trong ngực ra một khối bạc vụn, vừa muốn đưa lại không muốn đưa, liền trở mắt nói: “Chút tiền này muốn mua mạng sống, còn kém xa.”
Đinh Tráng ngạc nhiên: “Ta, ta chỉ có thế này…” Đây là do Phùng gia cho y làm lộ phí.
“Trên người người bị thương không có tiền sao?”
Đinh Tráng “a” một tiếng: “Trên cổ hắn có đeo thứ gì đó, dường như rất có giá.” Từ trước đến giờ chưa thấy ác quỷ bỏ xuống.
“Ngay cả trên cổ có đeo đồ cũng biết, còn nói không phải là gì của hắn.” Tằng đại phu thủ thỉ, đưa tay mò vào trong cổ của Tô Hàn Giang, mò ra một miếng thúy ngọc thượng đẳng. “Đây cũng tạm được, người ta sẽ trị, ngươi ở bên ngoài đợi đi, Anh nhi, chuẩn bị bồn nước nóng.”
Dược đồng đáp ứng một tiếng, quay người ra ngoài, Tằng đại phu vùi đầu tỉ mỉ kiểm tra vết thương của Tô Hàn Giang, cho nên ai cũng không nhìn thấy khi Đinh Tráng nghe câu thủ thỉ đó xong thì sắc mặt chợt đỏ bừng lên, hoang mang hỗn loạn đi ra ngoài, ở ngoài cửa đi tới đi lui mấy vòng, nghĩ tới đại phu nói có thể trị khỏi được, liền cũng không còn tiếp tục nấn ná nữa, vội vàng rời khỏi y quán, nhắm theo hướng bắc mà chạy.
Ai cũng nói trước cửa quả phụ có nhiều thị phi, Lý Nhị Cô còn chưa phải là quả phụ, tuy rằng gần đây mọi người bao gồm cả nhà mẹ đẻ của nàng đều cho rằng Đinh Tráng lâu như vậy còn không có trở về, nói không chừng sớm đã chết ở bên ngoài rồi, nhưng Lý Nhị Cô từ đầu đến cuối đều không tin nam nhân của nàng không nói một tiếng đã chết, Vương gia đại ca nói Đinh Tráng đi ra ngoài kiếm sống thì nhất định là đi kiếm sống, đợi đến lúc kiếm đủ tiền nam nhân của nàng nhất định trở về, chỉ là nàng nữ nhân yếu đuối, lớn lên lại xinh đẹp, không có nam nhân ở nhà, tự nhiên không thể tránh được phiền toái tìm đến cửa.
Nếu chỉ là mấy tên lưu manh vô lại đến chọc ghẹo, nàng cũng không sợ, tuy là nữ nhân cũng không dễ dàng bị ức hiếp, trên tay cầm một dao thái rau xem ai còn dám làm loạn, huống hồ còn có Vương Tam Hổ chiếu cố, quyền vừa huy ra, mấy tên hỗn đàn tâm địa bất chính xấu xa làm sao cũng không dám đến tận cửa, người khó đối phó nhất lại là tỷ tỷ tâm địa xấu xa của nàng, từ lúc Đinh Tráng đi được hai tháng không trở về, Lý Đại Cô cũng không biết từ đâu nghe thấy tiếng đồn, liền tìm đến cửa, châm chọc chế giễu Lý Nhị Cô, mang lòng báo thù sự nhục nhã hôm Lý Nhị Cô về nhà.
Mấy lần đầu cũng chỉ là mắng chửi này nọ, Lý Nhị Cô biết tỷ tỷ này của nàng miệng lưỡi lợi hại, cũng không hơn thua với ả, chỉ vùi đầu làm việc không để ý cũng không tính toán, Lý Đại Cô mắng mệt sẽ tự về.
Nhưng sau này, Lý Đại Cô thấy trong nhà Đinh Tráng có cái gì còn hơi mới, liền bảo người đến mang về nhà, Lý Nhị Cô đang có mang, nào có thể cản được, mấy thứ này đều là khi Đinh Tráng lấy vợ tự tay mua về bày trí, Lý Nhị Cô gấp đến rơi nước mắt, lúc đó Vương Tam Hổ đến, lập tức tức giận không thôi, nói với Lý Đại Cô: “Ngươi đồ nữ nhân ác độc, đệ muội ta cũng là thân muội tử của ngươi, vậy mà dám nhân lúc huynh đệ ta không có ở nhà mà đối với nàng như vậy, còn không nhanh bỏ đồ đạc xuống, nếu không đừng trách ta quyền ra tàn nhẫn.”
Lý Đại Cô là ai chứ, còn có thể sợ Vương Tam Hổ sao, lập tức hai tay chống nạnh, sắc nhọn nói: “Sao rồi, đây là gian phu muốn ra mặt cho dâm phụ sao, ngươi đánh a, ngươi đánh a, ngươi dám đánh ta, ta liền đem chuyện của đôi gian phu dâm phụ các người báo lên trên huyện, cho huyện lão gia đem dâm phụ này dìm trong lồng heo.”
Vương Tam Hổ nổi trận lôi đình, cầm sào cá lên muốn đánh người, lại bị vợ của hắn sống chết ngăn cản.
“Không thể đánh, không thể đánh, ông không để ý mặt mũi của mình, cũng phải nghĩ cho danh dự của Nhị Cô muội tử, cha nó, chuyện này chúng ta không quản được đâu!”
Vương Tam Hổ nghe nói vậy, lại nhìn Lý Nhị Cô ở một bên khóc đến không còn hơi, cũng biết Lý Đại Cô kia nổi tiếng khó đối phó, căm hận nắm tay lại, mắt trừng trừng nhìn Lý Đại Cô đắc ý dào dạt đem đồ trong nhà Đinh gia dọn gần như sạch sẽ.
Đến cuối cùng, Vương Tam Hổ và vợ của hắn giúp thu xếp lại một đống hỗn độn, nhưng ngay cả mấy câu an ủi cũng không nói ra nổi. May mà ngày đó số tiền Đinh Tráng để lại được cất giấu ở chỗ kín đáo, không bị Lý Đại Cô lấy đi, tuy không có gia cụ, nhưng nhặt một chút đồ cũ cũng có thể dùng, ngày tháng của Lý Nhị Cô cũng không có thể trôi qua bình thường. Chỉ là Lý Đại Cô thật sự đáng ghét, tuy nói Đinh gia đã không còn có thứ gì ả có thể lấy nữa, nhưng mỗi khi trong lòng không thoải mái, luôn đến lấy Lý Nhị Cô ra làm ống trúc giận, Lý Nhị Cô vì cố kỵ hài tử trong bụng, sợ gây chuyện sẽ ảnh hưởng đến hài tử, chỉ đành phải nhịn, tùy ý Lý Nhị Cô ở trong nhà loạn đập loạn chửi.
Hôm nay Lý Đại Cô lại đến đập đồ chửi bới, Vương Tam Hổ cố kỵ danh tiết của nàng, không thể đi qua, vợ của hắn đến an ủi vài câu, giúp thu xếp căn phòng, cũng chỉ có thể than thờ rồi quay về. Lý Nhị Cô cô đơn héo úa ngồi trước cửa, càng nghĩ càng buồn bã, mắt thấy oa nhi trong bụng đã sắp sinh rồi, nhưng nam nhân của nàng vẫn không chút tin tức, nàng ở nhà bị người ta ức hiếp, ngay cả người ra mặt cũng không có.
“A Tráng, ngươi tên tử nam nhân này, cho dù chết ở bên ngoài cũng phải về báo mộng cho ta biết chứ a!” Lý Nhị Cô khóc thật thương tâm, vẫn chưa phát hiện từ xa xa có một người đang chạy về phía nàng.
“Nhị… Nhị… Cô… Nhị Cô…” Một thanh âm run rẩy ở trên đỉnh đầu vang lên.
Lý Nhị Cô mãnh liệt ngẩng đầu, trứng đôi mắt mơ hồ đầy nước, mở miệng mắng lớn: “Tên vô lại ở đâu đến, còn dám đến ta đánh cho mẹ ngươi nhìn không ra.” (Sorry ở đây là câu chửi bậy ta không hiểu lắm nên dịch đại, nhưng đại ý thì cũng vậy không sai đâu. >”