Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

chương 100: thành lam nhiên, mẫu tử hắc y

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng chim hót véo von trên những nhành cây đung đưa như lời chào ngày mới, Thạch gia trang như một đống đổ nát hoang tàn, lũ trẻ thức dậy sau một đêm dài ánh dõi ánh mắt nhìn ngôi làng thân thuộc của mình, cố gắng ghi nhớ lại mọi thứ vào trong tiềm thức, khẽ thở dài đi đến trước hai ngôi mộ lớn vái dài rồi nắm chặt đôi bàn tay nhỏ của mình rời đi mà không thêm một lần ngoái lại.

Gióng cùng mấy người khác đã đợi đám hài tử ở đầu gia trang từ sớm, nhìn từng người đến tập trung xếp hàng ngay ngắn, Gióng gật đầu hài lòng coi như không tệ có quy củ, Gióng nói lớn:

- Vốn dĩ ban đầu ta định để các ngươi cùng với vị Khải Đức phó Đường chủ chiến đường này về tông môn trước, nhưng giờ nghĩ kĩ lại đường về xa xôi, Phúc Hưng bang còn đó nên có thể bất chắc, đành khiến các ngươi chịu khó tạm thời vào đây ở đã.

Nói rồi Gióng triệu Tháp Báo Thiên ra ngoài biến thành một ngọn tháp cao, tháp xuất hiện khiến lũ hài tử ngạc nghiên không thôi, Gióng nói:

- Vác ngươi tạm thời tiến vào tầng một tu luyện một thời gian đi, khi nào trở về Việt Tông ta sẽ để các ngươi ta.

- Vâng công tử.

Mọi người đáp ứng rồi tiến vào trong tầng một tiểu tháp, An Nhiên nắm tay Xuân Mai nói:

- Công tử, ta ở ngoài này có được không?

Gióng nhìn nàng lắc đầu khuyên nhủ:

- Nàng vẫn còn chưa khỏe hẳn, đường dài dễ mệt mỏi không tốt cho hồi phục, nàng vào nghỉ ngơi lại sức, lúc nào khỏe rồi ta đưa ngươi ra.

Thạch Sanh nhìn nhi nữ gật đầu khuyên nhủ:

- Công tử nói đúng, con nên vào trong đi rất nhanh con sẽ khỏe lại thôi!.

Hai người đa bảo vậy An Nhiên đành phải nghe lời thôi, nàng nhìn mọi người rồi tiến vào. Gióng nói với Xuân Mai:

- Nàng cũng vào trong đi, kiểm ra tư chất của lũ trẻ rồi chọn công pháp bí tịch phù hợp cấp cho chúng để chúng tu luyện cho đỡ buồn, việc này Sẽ không lâu lắm được chứ?

- vâng, công tử.

Xuân Mai vâng lời tiến vào tháp, Gióng thu hồi tháp vào trong cơ thể rồi nói với hai cha con Thạch Sanh:

- chúng ta đi thôi!

- vâng.

Thạch Sanh lấy ra chiếc niêu lớn, ba người đứng lên rồi phi hành tiến về thành Lam Nhiên, trên đường đi Thạch Sanh một mực dùng thần thức toả ra xung quanh để cảnh giới, thân thể phát ra khí tức Nguyên Anh để yêu thú không mù quáng tấn công.

Gióng nhìn niêu cơm dưới chân tò mò hỏi Thạch Sanh:

- Đây chính là cái niêu cơm ngươi được Vua Thuỷ Tề tặng sao? Cái nêu nấu cơm mà bao nhiêu giặc phương Bắc ăn không hết cơm?

Khải Đức tuy không biết giặc phương bắc trong lời công tử là gì nhưng thấy bảo có thể nấu cơm mà nhiều người ăn không hết thì kinh ngạc nhìn cha chờ đợi.

Thạch Sanh cười gật đầu xác nhận nói:

- Vâng công tử, chiếc niêu này là khi ta cứu vị thế tử của vua Thuỷ Tề, được người tặng cho, thế nhân nói vậy cũng đúng vì không gian trong niêu không nhỏ, khi ta thu nhỏ niêu lại thì không gian cũng không đổi, lần đó vì phải nấu cơm mà phải đổ biết bao nhiêu gạo của cả nước và hứng rất nhiều nước sông hồng mới nấu được như thế ah, chứ niêu này nào có thể sinh ra nhiều cơm thế được.

- Giặc phương Bắc vì hạn hán thiên tai mà nghèo đói nên mới dẫn quân sang hòng chiếm đoạt lương thực vật tư để sống, chúng ta tuy có thể dẹp yên bằng vũ lực nhưng cũng sẽ tổn hao về nhân lực, thà bỏ ra chút cơm gạo coi như giúp đỡ người khó khăn vừa yên ấm cửa nhà mình.

Gióng nghe Thạch Sanh nói vậy gật đầu đồng ý, Đại Việt tuy đất hẹp dân thưa nhưng nhân tài hào kiệt đời nào cũng có, chỉ là an nhiên sống cuộc đời dân dã, yên vui, ưa cuộc sống hoà bình thanh nhã nhưng nếu như có kẻ xâm phạm chủ quyền thổ quốc, thì như những luồng sóng hùng mạnh đứng lên để bảo vệ dù cho phải hi sinh bản thân mình, là những người nhân nghĩa ghét chiến tranh nên sẵn sàng tha thứ tội lỗi của những kẻ xâm lược, dù chúng không phải lần một lần hai xâm phạm lãnh thổ của mình.

- Giặc phương bắc ah, từ thủa xa xưa bao lần xâm phạm nhưng vẫn chưa từng từ bỏ ý xấu, những kẻ này thật cứng đầu thật muốn chém tận giết tuyệt chúng đi nhưng như vậy thật quá sát sinh, sẽ khiến bao nhiêu gia đình tan nát? Bao nhiêu đứa trẻ phải mất đi cha mẹ người thân, sao bọn chúng không thể hiểu lòng tốt của người khác như vậy chứ?

- Công tử nói đúng nhưng biết làm sao được khi họ sinh ra đã là vậy rồi thì Haizz chẳng biết phải làm thế nào? Thôi thì giặc đến ta lại đánh vậy.

Thạch Sanh nghiền ngẫm nhưng cũng chẳng thể nào tìm ra được được biện pháp để lý giải chỉ còn cách là đánh chặn. Gióng gật đầu không nói chuyện ấy nữa mà chuyển sang cây đàn đi đôi với chiếc niêu cơm trong truyền thuyết này:

- Còn cây đàn của ngươi thì sao? Nó đi đâu rồi có công dụng gì chẳng?

Nhắc đến cây đàn ấy, nó như minh chứng cho tình yêu của Thạch Sanh với người vợ của mình, Thạch Sanh mắt mông lung hồi tưởng trả lời:

- Chiếc niêu với cây đàn vốn là hạ phẩm thần khí thật ra công dụng cũng chẳng có bao nhiêu, chiếc đàn thanh âm vang một giới xoa tan mệt mỏi khích lệ tinh thần bài trừ yêu tà, nó hiện giờ đang ở bên người nàng ấy vì đó vốn là vật định tình của hai ta, còn cái ta dùng bây giờ chỉ là bản phỏng chế lại mà thôi.

Gióng nhớ về cây đàn ấy, gẩy lên nỗi nhớ nhà của những kẻ tha hương, gửi lời yêu thương đến người mình nhớ, nhờ cây đàn mà Thạch Sanh có thể ở bên nữ nhân của mình nên trở thành tín vật cũng là điều dĩ nhiên.

- Nhắc đến đồ dùng ta phát hiện ra Thạch Sanh ngươi đúng là có không ít đấy, nào là song rìu, cung tiễn, niêu đàn khiến người khác thật ngưỡng vọng

- Công tử chê cười rồi! So với ngựa sắt thiên biến vạn hoá, thần giáp kim quang của người thì nào có đáng vào đâu".

Thạch Sanh khách khí nói nhưng đó cũng chính là sự thật ah, ngựa sắt phun lửa phá giặc Ân, nên biết rằng đến rồi sắt còn gẫy vậy mà ngựa sắt vẫn toàn vẹn thì biết rằng nó chẳng phải phàm vật, Kim Quang Thần Giáp người bất tử.

Ngựa sắt giờ vẫn ở bên, nhưng Kim Quang thần giáp thì đã phân tán khắp nơi trên tiên giới đại Việt để trấn áp tà ma, chỉ khi nào Gióng trở về Thiên Đình mới có thể triệu hồi được nó về lại.

Ba người vừa đi vừa hàn huyên vui vẻ một ngày sau thì Xuân Mai cũng từ Tháp Báo Thiên ra ngoài đồng hành cùng mọi người, vì việc Trắc thí rồi phân phát bí tịch cho vài trăm người cũng không mất quá bao nhiêu thời gian cả, nàng dùng năm ngày trong đó chủ yếu chơi đùa với An Nhiên để khiến cô bé đỡ cô đơn mà thôi.

Bốn người phi hành mất thêm hai ngày thời gian thì cũng đến được Thành Lam Nhiên, toà thành cũng không có gì thay đổi so với những ngày trước kia, vẫn đông đúc người qua lại nhộn phịp, các thương đoàn thương hội đưa hàng hoá đến rồi lại rời đi.

Gióng cùng mấy người Thạch Sanh đứng trong đoàn người xếp hàng nộp phí vào thành, bốn người mất bốn viên hạ phẩm linh thạch, nhìn đám người đông đúc này thầm nghĩ tên Hoắc Kỳ này hẳn nhiên thu lợi không ít, hỏi sao giữ chức thành chủ bấy lâu nay.

Bước vào thành mọi người thong thả đi giữa dòng người trên phố, Thạch Sanh hỏi nhỏ:

- Công tử, chúng ta nên đi đâu bây giờ? Phải chăng đến Thiên Việt Thương Hội?

Gióng suy nghĩ thiệt hơn dù sao sắp tới có xung đột với tông môn, nếu lộ ra dễ bị người khác ép đường làm ăn:

- Không, chúng ta không nên đến Thiên Việt thì hơn đỡ làm rộ ra phong mang liên hệ giữa hai bên.

Xuân Mai ngắm cảnh Sắc bên đường hỏi:

- Vậy giờ chúng ta đi đâu?

Gióng phân phó cho Xuân Mai cùng Thạch Sanh:

- Xuân Mai nàng đi đến Thiên Việt coi như thông báo cho Viên Thừa Chí là chúng ta mới đến, ừm sẵn tiện thu thập thông tin xem kinh thương có gì đặc biệt không, còn Thạch Sanh ngươi đi đến phủ thành chủ tìm hiểu một chút trong thành gần đây có gì phải chú ý? nhớ bí mật một chút đừng để lộ ra thân phận với người khác tránh bị chú ý, ra với Khải Đức đi dạo một chút rồi thuê phòng ở Nam Doanh khách điếm chờ các ngươi.

- Vâng, công tử.

Hai người đáp lời rồi mỗi người theo một hướng đi, theo sự phân phó của công tử một cách cẩn thận, Gióng nhìn theo hai người rồi nói với Khải Đức phía sau:

- Chúng đi dạo một lúc, chắc hẳn ngươi chưa từng đến thành thị như thế này đi.

Khải Đức vui vẻ cười hềnh hệch, đúng là hắn chưa đến nơi đông đúc như này bao giờ, trước đây hắn sống trong núi cùng các tộc dân, toàn rừng rú nào có mấy người.

- Vâng, mọi thứ thật mới lạ với tiểu nhân hề hề..

- ừm... đi lại cần thận chút đừng gây xích mích với người khác là được.

Gióng kêu Khải Đức công kênh mình lên vai rồi Gióng chỉ đường cho hắn đi, Khải Đức như đứa trẻ ngó nghiêng lung tung thấy gì lạ đều xán vào xem, rồi hỏi Gióng đủ lời, Gióng cũng kiên nhẫn giải thích cho hắn những điều này ít nhiều.

Nhìn thấy có người bán kẹo hồ lô liền kêu Khải Đức lấy hai xiên, mỗi người cầm một xiên đi lại trên đường, Khải Đức thân để trần vác chiếc rìu lớn để lộ những hình xăm kỳ quái, một đứa hài tử ngồi trên vai vắt vẻo mà không ngã khiến người đi đường không khỏi nhìn theo kỳ quái.

Khái Đức thấy phía trước một đám đông đang chụm lại quanh một tấm bảng lớn xôn xao, chỉ tay về phía đó hỏi ý kiến công tử:

- Cng tử, chỗ kia đông người vậy chúng ta tiến lại xem thử thế nào??

Gióng nhìn theo hướng Khải Đức nói thấy khá tò mò vì đó không phải cửa hiệu hay gì khác mà lại khiến người khác bu quanh xôn xao như vậy thì gật đầu:

- Đi xem thử..

Khải Đức nhận mệnh tiến về phía đám đông, hai tay rẽ những người trước mặt khiến vài người lảo đảo, nhiều kẻ muốn quay lại chửi nhưng thấy Khải Đức người to lớn kỳ quái nhất là cây rìu lớn trên vai thì hết hồn, không ải nói ai đều tự động tránh ra hai bên để hở một con đường cho hai người vào.

Trước mặt là một tấm biển trên đó dán một tờ giấy lớn vẽ hình người tóc búi sau đầu, trên mặt có một vết chém chéo qua từ trán qua sống mũi đến má, bên cạnh là những dòng chữ.

Khải Đức gãi gãi đầu hỏi công tử:

- Công tử đây là cái gì??

Gióng nhìn kĩ cái bức tranh vẽ chân dung nam nhân trên bảng và đọc dòng chữ nói:

- Đây là cáo thị truy nã của thành Thanh Khâu, người trong bức tranh này bị truy nã vì giết nhi tử của thành chủ, người này có tu vi Nguyên anh hậu kỳ, vũ khí hai thanh kiếm một thanh ngắn một thanh dài, ai bắt được người này được thưởng một trăm năm mươi nghìn linh thạch thượng phẩm.

- Một trăm năm mươi nghìn linh thạch thượng phẩm, có phải rất nhiều không công tử? Chúng ta có nên đi bắt hắn lĩnh thưởng không?

Gióng lắc đầu, Nguyên Anh hậu kỳ bị truy nã làm gì dễ bắt như vậy, nếu không cẩn thận còn ăn thiệt thòi như chơi, đắc tội với kẻ đơn độc cường đại là điều không phải ai cũng muốn đâu đấy, giết được thì tốt nếu không thi thoảng hắn xuất hiện gặt đi một mạng người trong gia đình ngươi thì chỉ có mà đau đầu kêu trời.

- Không nên, nhớ kĩ mặt hắn để sau này đề phòng là được rồi! Chứ không cần mua việc vào người, còn nếu hắn có ý xấu với chúng ta lúc đó giết sau.

- vâng.

- Chúng ta đến Nam Doanh khách điếm đi trưa rồi! Kiếm gì ăn uống rồi nghỉ ngơi.

Khải Đức gật đầu, quay ra ngoài đi theo hướng chỉ của công tử, lúc đi ra vô tình chạm vào một hắc y đội chiếc nón rộng vành có lớp vải phủ xuống che kín đi cả khuôn mặt.

Khải Đức cười hềnh hệch vỗ vai người này xin lỗi:

- Xin lỗi, ta không cố ý.

Hắc y nhân tránh người khỏi cái vỗ Khải Đức nói:

- Không sao, không sao..

Rồi khẽ kéo chiếc nón xuống lách qua đám người rời đi vội vã, Khải Đức không có ý kiến gì tiếp tục rời đi, Gióng nhìn theo hắc y nhân mắt loé tia nghi hoặc lẩm bẩm:

- Kẻ này là kẻ bị truy nã sao?? Hai kiếm bên hông, hắc y gốc mộc nhưng hình như đây lại là nữ nhân ah.

- công tử người nói gì thế??.

Khải Đức ngó nghiêng nghe Gióng nói gì đó không rõ hỏi lại, Gióng lắc đầu bỏ quên suy nghĩ thoáng qua này ra khỏi đầu nói:

- Không có gì, đi khách điếm dùng bữa đi tối rồi.

- vâng.

Nam Doanh khách điếm là khách điếm lớn nhất thành Lam Nhiên, đây chính là nơi ngày trước Hoắc Kỳ cùng mười một người tông môn bàn bạc xử lý người Việt tông sau tuyển Trạch đệ tử.

Khách Điếm người đông đúc các bàn như đã chật kín người, Gióng nói Khải Đức đến quầy phục vụ đặt bốn phòng và một bàn ăn bên cửa sổ, Gióng kiếm bàn ngồi đợi nhìn quanh người người ăn uống sôi nổi nói chuyện rôm rả.

Khải Đức trở lại ngồi xuống cầm chén trà uống cạn nói:

- Công tử, đặt xong cả rồi!

- Được, đợi hai người phụ thân người trở về rồi ăn uống sau.

- Vâng, à mà này công tử...

Khải Đức ngập ngừng, như có điều gì muốn nói nhưng hơi ngập ngừng định thôi, Gióng thấy vậy cười nhìn hắn:

- Có gì nói đi.

- Người có rượu không? Ta không thích trà cho lắm, nhạt mồm nhạt miệng quá.

Khải Đức gãi đầu nói, Gióng gật đầu nhìn xung, tuy có nhưng lấy ra ở đây không tiện ah

- Phòng chúng ta phòng nào? Đợi ta lên lấy cho ngươi.

- vâng, phòng thập tam đến thập thất.

- Được rồi! Ngồi đợi đi.

- Vâng.

Gióng đứng dậy cầm lấy chìa khoá từ trong tay hắn đi lên tầng hai, tìm kiếm phòng mà Khải Đức nói, Gióng ngước nhìn từng số hiệu ghi trên cửa phỏng lẩm bẩm:

- cửu, thập, thập nhị..

" két"

Cánh cửu phòng thập nhị mở ra ngay trước mặt khiến xuýt Gióng bị đập mặt vào, người bước ra chính là hắc y nhân mà hai người Gióng gặp trên phố, người này nhìn thấy Gióng thì cúi xuống xoa đầu hiền dịu hỏi:

- Tiểu mỹ nam đang làm gì thế?? Có cần ta giúp gì không?

Gióng cười khoa tay múa chân nói:

- Tỷ tỷ, ta đang tìm phòng thập tam, nhiều phòng quá đang tìm mà không thấy, tỷ chỉ giúp thì hãy quá...

Hắc y nữ nhân nhìn xung quanh chỉ về phía bên kia nói:

- Bên kia kìa, đó phòng đối diện ấy..

- đa tạ tỷ, chào tỷ..

Gióng cúi người đa tạ rồi bước về phòng, không quên quay người vẫy tay chào nữ hắc y, phía sau có tiếng vang trẻ nhỏ khiến Gióng quay lại nhìn.

- Mẫu thân ai vậy?

Đó là một nữ hài tay chống gậy bước ra hỏi hắc y nữ nhân, nàng xoa đầu cô bé nói:

- Một tiểu nam hài đáng yêu, Nguyệt nhi ở phòng ngoan mẫu thân đi ra ngoài chút rồi về.

- Vâng, mẫu thân về sớm.

Nữ hài Nguyệt như thuận gật đầu, hắc y nữ tử nói rồi rời đi, nữ hài thấy Gióng đang đứng đó nhìn mình, thì lè lưỡi trêu đùa rồi mới đóng cửa phòng lại.

Gióng nhìn nữ hài có tên Nguyệt nhi này, cô bé mới chỉ cỡ sáu bẩy tuổi rất xinh xắn nhưng bị mất một chân, phải chống gậy trông khá khổ sở khi đi lại, thấy cô bé đùa mình Gióng cười vẫy tay đáp lại, đợi cánh cửa đóng lại Gióng mới tiến về phòng mà Hắc y nữ tử chỉ cho mình.

Căn phòng khá rộng rãi đẹp đẽ, Gióng đưa thần thức vào tháp thấy mọi người Lý Thông vẫn chăm chỉ luyện hoá giọt huyết dịch, còn đám trẻ thì đang khoanh chân tu luyện, nhiều đưa đang đùa chơi giải trí, An Nhiên khoanh chân chăm chú ngồi cạnh mấy vò rượu ủ.

Gióng triệu ra mấy vò nhỏ, An Nhiên mở choàng mắt, vội nhảy nhót xua tay hô lớn:

- Công tử... Công tử... Người cho An Nhiên ra ngoài đi...

An Nhiên nghỉ ngơi trong tầng một đã được mười năm ngày có lẽ đã hồi phục được khá nhiều, da dẻ hồng hào trở lại Gióng thấy vậy thì nghĩ chắc cô bé ở phía trong có lẽ cũng có chút chán nản không yên rồi liền đưa nàng ra ngoài.

Hiiện ra giữa một căn phòng xa lạ rộng rãi, nàng thích thú nhìn xung quanh thấy công tử thì cười hì hì:

- Công tử, An Nhiên tưởng người không nghe thấy rồi cơ

Gióng cười nhìn nàng:

- Chắc nàng ở trong đó chán rồi hả?? đã khỏe rồi chứ??

- An Nhiên khỏe rồi, công tử cho ta ra ngoài này luôn nhé! Đi mà..đi mà...

An Nhiên nắm cánh tay công tử đung đưa nũng nịu một hồi.

- Được rồi! Được rồi!! nàng xách mấy vò rượu này theo ta, chúng ta đi ăn cơm.

Gióng gật đầu chỉ tay vào mấy vò rượu nhỏ vừa lấy trong tháp ra cho Khải Đức.

- Dạ, cảm ơn công tử, công tử cứ để An Nhiên hihihi..

Nàng ôm lấy mấy vò rượu vào trong lòng, lẽo đẽo theo sau Gióng đi xuống dưới tầng một, khi đi qua phòng thập nhị không lâu, cánh cửa phòng hé nhỏ một đôi mắt đen tuyền nhìn theo bóng lưng hai người đến khi khuất tầm mắt mới đóng chặt cửa lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio