Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

chương 97: kể chuyện dưới trăng: trăm con phá bọc, diệt mộc tinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoà mình vào những lộn xộn trên tường thành, một thân ảnh hán tử lách mình tránh đi ánh mắt dò xét tới từ những người xung quanh, hắn men theo bậc thang theo những người đi tiếp tế mà rời khỏi.

Ngó nghiêng khắp thôn xóm vắng bóng người, hắn nhìn về tường thành cười nhạt rồi cơ thể lay động trở thành một thiếu nữ bạch y xinh đẹp, Đát Kỷ đã thành công tiến vào, nàng thong thả tiến về nơi quang mang phát ra từ bọc trứng rồng tiên mà tiến đến.

Âu Cơ đứng trên bậc đá cao vuốt ve những nhi tử chưa thành hình của mình, tâm trạng lo lắng không thôi, từ sự thảm liệt phía ngoài truyền đến từ sát khí sôi trào trên không trung sao nàng có thế yên tâm cho được.

Bốn người canh gác cảm thấy sự lo lắng từ mẹ Âu Cơ thì càng nắm chặt vũ khi trong tay thầm quyết tâm bảo vệ an toàn cho mẹ và bọc trứng an toàn.

Càng đến gần bọc trứng rồng tiên, Đát Kỷ càng háo hức mong đợi, bọc trứng càng hiện rõ quang mang sự thôi thúc trong lòng nàng càng lớn, khẽ nép mình trong góc khuất nhìn Âu Cơ cùng với mấy người canh gác nơi đài cao, Đát Kỷ nhìn chăm chú vào thứ nàng đang tìm kiếm này quả không làm nàng thất vọng.

Khẽ ngâm nghĩ làm sao để những người này rời đi, nàng huyễn hoá mình thành một thiếu nữ giản dị giống như đúc những người thôn dân nhân loại này, nàng chạy ra khỏi chỗ nấp hất ha hất hải vừa chạy vừa kêu toáng lên:

- Mẹ Âu Cơ, không xong rồi! Không xong rồi!.

- người đến đứng lại!

Người canh gác thấy có người chạy đến thì ngăn lại nhưng thấy người này lo lắng vậy thì cũng cảm thấy lòng hơi hoảng hốt.

Âu Cơ đứng trên đài cao nhìn thiếu nữ có đôi phần giản dị nhưng hơi thở lại khiến nàng có cảm giác gì đó vừa thân quen vừa lạ lẫm, khẽ giơ đôi tay ra hiệu cho người gác phía dưới rồi hỏi:

- Có chuyện gì mà ngươi vội vàng vậy??

Đát Kỷ ra vẻ hỗn loạn trả lời:

- không xong rồi! Yêu thú quá cuồng bạo, quá đông, quá nguy hiểm, cha Long sắp không chống nổi nữa rồi!.

Bốn gã nhìn nhau, nhìn thiếu nữ rồi hướng mắt về phía Âu cơ hỏi:

- Mẹ Âu Cơ giờ sao đây??

Không đợi Âu Cơ trả lời Đát Kỷ đã nhanh nhảu:

- Vòn làm sao nữa mau đi giúp cha Long đi thôi!

- Nhưng chúng ta phải canh gác ở đây, đó là lệnh của người.

- Các ngươi đi đi, ở đây để ta chú ý cho.

Những người canh gác cảm thấy cũng có lý ah nhưng mà việc này là chống lại lệnh cha ban ah, họ đưa mắt nhìn Âu Cơ ý đo hỏi.

Âu Cơ nghe thiếu nữ cùng mấy người này đối thoại giờ thấy họ nhìn mình thì gật đầu nói:

- Các con đi đi, thêm một phần sức cũng tốt.

- vâng thưa mẹ!

Họ đáp lời chắp tay cung kính rồi chạy về phía tường thành hối hả.

Âu Cơ quan sát thiếu nữ giản dị trước mặt mình này, mỉm cười:

- Con cũng đi đi, đừng ở lại đây làm gì. Một mình ta canh gác ở đây được rồi!

Đát Kỷ nhìn Tiên Cầm xinh đẹp trước mắt này tấm tắc dung mạo thiên tiên, vóc dáng hoàn mỹ cười nói:

- Ta nghĩ ngươi cũng đã đoán được thân phận của ta rồi đi, không cần phải giả vờ nữa.

Nói rồi Dung mạo, y phục của nàng khôi phục như ban đầu trở lại thành thiếu nữ diễm lệ nhìn Âu Cơ dò hỏi:

- Ngươi phát hiện ra từ lúc nào thế?? Ta tự hỏi ta diễn cũng không quá tệ đi.

Âu Cơ quan sát nàng thật kỹ, lần trước nàng chưa nhìn thấy được chân mục Đát Kỷ chỉ nhìn thấy khí tức giao chiến với Long Quân từ xa, quả không hổ là hồ ly dung nhan ma mị:

- Ngay từ khi ngươi xuất hiện ta đã đoán biết ra thân phận của người rồi!.

Đát Kỷ hứng thú:

- oh, vì cái gì thế?

- Tuy ngươi biến thành thiếu nữ thôn dân nhưng khí chất quá bất bình thường đi, khí chất vương giả xinh đẹp thôn nữ khó gặp lắm, mà ngươi cũng thấy đấy hẳn ngươi từ ngoài tiến lại đây không hề thấy bóng một nữ nhân nào.

Đát Kỷ gật đầu, ra là vậy có lẽ vì nàng quá hứng thú nên không quan sát kỹ toàn cục:

- vậy là chỉ có mấy gã khờ kia không nhận ra ta sao??

- Ngươi quá coi thường người khác rồi, những người đó cũng đã nhận ra từ sớm, vì sự thật nó hiện ra trước mắt rõ ràng vậy mà!

- thế sao ngươi lại cho bọn họ rời đi?

- vì họ ở lại đây không phải chết vô ích dưới tay ngươi sao?? Ra phía ngoài đánh giết yêu thú trợ giúp mọi người hẳn là tốt hơn nhiều.

- bộp,.. bộp... Ra vậy ta không nghĩ mình lại thiếu sót như thế.

Đát Kỷ vỗ tay tán dương.

- Ngươi còn sai ở một điểm nữa.

Âu Cơ nhìn nàng cười nói:

- Là điểm nào?? Xin phu nhân cho ta kiến giải

- Nam nhân chân chính thì cho dù khó khăn đến mức độ nào cũng sẽ không hạ mình cầu cạnh nữ nhân, nhất là Long Quân chàng biết sự quan trọng của nhi tử mình chàng dù chết cũng phải bảo vệ nó.

Âu Cơ nhìn phương xa Long Quân đang thoát ẩn thoát hiện giữ những vệt xanh nói.

Đát Kỷ nhìn Âu cơ, nữ nhân này băng thanh ngọc khiết trí tuệ hơn người, thật khó có thể qua mặt được nàng:

- Phu nhân, ta biết ngươi sẽ không để ta động đến bọc trứng này, nhưng đáng tiếc ta phải đoạt đến trong tay, đắc tội rồi!

Nói rồi cửu vỹ xuất hiện vũ động sau lưng nàng, yêu khí tỏa ra khiến không gian xung quanh gợn sóng nhỏ, cửu vỹ như những bạch xà uốn lượn tấn công về phía Âu Cơ.

Âu Cơ bình tĩnh nhìn hành động của Đát Kỷ, cửu vỹ mang lực lượng cường đại khiến tà áo nàng tung bay, phía sau lưng nàng một cánh chim lớn màu trắng viền hồng xuất hiện bao trùm cả người nàng vào trong tránh khỏi sự tấn công của cửu vỹ.

Cửu vỹ tấn công như vũ báo nhưng không thể khiến khiến đôi cánh mảy may một vết xước nhỏ hay thân thể Âu Cơ xoay chuyển chút nào, lực phòng ngự cường đại khiến Đát Kỷ phải kinh ngạc.

Dừng lại nhìn Âu Cơ chăm chú, Âu Cơ thấy tấn công đã dừng lại thì đôi cánh giang rộng trên không trung nói:

- Ta Sẽ không để ngươi hay bất cứ ai động đến các con của ta, dù cho ta phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Đôi cánh nàng đập mạnh khiến bụi đất toán loạn, từng chiếc lông cánh mang theo hoạt diễm đỏ rực như những mũi tên xé gió bắn về phía Đát Kỷ.

Đát Kỷ chân đạp đất bắn người lên không trung phía sau, thân hình lay động các phương vị tránh né, xung quanh nàng từng đốm hoả diễn hồ bay lượn hoá giải thế tấn công của Âu Cơ rồi theo hướng tay của nàng trả đòn lại.

Âu Cơ hai đưa lên tạo một tường lửa trước người ngăn chặn hoả diễm hồ lại, Đát Kỷ di chuyển nhanh chóng xung quanh tường lửa phóng hoả diễm hồ không ngừng tấn công, Âu Cơ thân hình di chuyển xuất hiện xung quanh bậc đài chắn hoả diễm hồ này đồng thời từng chiếc lông liên tục phóng về Đát Kỷ.

Âu Cơ tạo một màng chắn bao quanh bảo vệ bọc trứng khỏi giao động rồi, vỗ cánh phóng tới người Đát kỷ, Đát Kỷ đạp không biến thành một quang mang màu trắng di chuyển trên không, Âu Cơ như một quang mang màu đỏ đuổi sát theo sao, hoả diễm xanh đỏ từng vệt dài.

Âu Cơ tốc độ nhanh khiến Đát Kỷ lúng túng không thôi, nàng nhận ra người này không hề kém cạnh Long Quân là mấy, phương diện lực lượng có lẽ còn kém nhưng tốc độ quá mức kinh khủng không hổ là Tiên Cầm hỗn độn.

Âu Cơ phương vị biến đổi linh hoạt, lông vũ mang sắc diễm hồng phóng tới Đát Kỷ như thể muốn cắt đi sinh mệnh, trên cửu vỹ của Đát kỷ có những nơi bị cháy xem, nhiều vết sẹo mờ, Đát Kỷ chật vật tránh né nhưng vẫn không thể tránh được hết.

Đát Kỷ bị Âu Cơ xuất hiện bất ngờ sau lưng, hai vai bị nắm chặt da thịt nàng như bị chiếc kìm sắt khoá chặt, da thịt bị ngón tay Âu Cơ cắm thành lỗ sâu huyết dịch chảy như dòng nước nhỏ ướt cả y phục, da mặt nàng tái nhợt khẽ nhăn lại vùng vẫy hòng thoát thân nhưng không thể.

Âu Cơ nắm chặt bả vai Đát Kỷ ném mạnh nàng về phía dưới, thân thể Đát Kỷ như khúc gỗ lớn đâm sầm xuống khiến mặt đất thành một rãnh sâu kéo dài cắt đôi dãy nhà của các thôn dân, nhà cửa đổ sập xuống khói bụi bắn ra tứ phía.

Âu cơ đập cánh lơ lửng trên không nhìn đống đổ nát bên dưới chờ đợi, nàng biết như vậy chưa thể hạ được Đát Kỷ ah, yêu thú tu luyện đến mức độ này thân thể không phải loại kém cỏi.

Đúng như dự đoán, Đống đổ nát rung động rồi bắt hết ra xung quanh, Đát Kỷ hoá thành bản thể một con Cửu vỹ hồ ly khổng lồ, bộ lông trắng tuyền, miệng máu ruộng ngoắc, quanh thân yêu khí tăng lên một cách kinh khủng, đôi mắt xanh như nước biển khơi nhìn thẳng lên không trung.

Đát Kỷ mở miệng thật lớn hoả diễm hồ cuộn tròn trong miệng nàng như đang tích súc lực lượng, không gian xung quanh từng vết nứt dần xuất hiện rồi lan toả ra rộng ra, hơi nước trong không khí như bị bị bốc hơi, nhiệt lượng khủng khiếp khiến mọi thứ như mờ ảo run rẩy.

Hoả diễm hồ từ miệng Đát Kỷ phun ra thành một luồng lớn mạnh mẽ mang theo sức nóng phá không về phía Âu Cơ, Âu Cơ tay chắp trước mặt sau lưng hư ảnh chim Lạc khổng lồ vũ động, hồng sắc ngập trời khẽ ngẩng đầu khiếu thiên khung, rồi hư ảnh đập cánh đâm thẳng vào lồng hoả diễm hồ.

Hư ảnh chim Lạc đâm xuyên qua giữa sắc xanh của lồng hoả diễm hồ, nơi hư ảnh đi qua hoả diễm hồ bị đốt cháy hoà tan, Đát Kỷ nhìn hư ảnh Chim Lạc ngày càng tiến gần mạnh mẽ thì hoảng hốt:

- hỗn độn hoả, không, không thể nào.

Quay lưng toan chạy trốn nhưng không kịp nữa rồi hư ảnh đâm xuyên người Đát Kỷ, Đát Kỷ hộc búng máu lớn xuống nền đất, nền đất biến thành một mảng đỏ rực bốc khói nghi ngút, tứ chi lảo đảo đổ sụp xuống mắt trợn tròn, huyết hồng chảy ra từ miệng như những dòng dung nham sôi sục, sinh mệnh yếu ớt dần trôi đi.

Âu Cơ thở ra một hơi dài, thân thể có chút ể oải hạ xuống bên bọc trứng nhung Đát kỷ thoi thóp trên nền đất lắc đầu rồi đưa âu yếm vuốt ve bọc trứng thủ thỉ:

- Sẽ không sao đâu, các con đừng lo lắng.

Bọc trứng như hiểu được tiếng của người mẹ khẽ rung động rồi ra sức hút linh khí đất trời mạnh mẽ, linh khí như thủy triều lũ lượt kéo về rồi biến mất vào trong, Âu Cơ mỉm cười nhung hành động của những đứa con chưa gặp mặt này.

Một tiếng cười lớn từ phía chiến đấu của Long Quân truyền lại kèm theo sau đó là thanh âm nữ nhân khiến Âu Cơ sững người:

- haha, thần thú hỗn độn ở dưới phàm giới này này cũng không thể thoát khỏi tay ta. Long Quân, thật đáng tiếc để ta tiễn ngươi một đoạn đường.

Âu Cơ nhìn lại phương xa thấy Long Quân bị cuốn chặt trong đám rễ cây, một thương gỗ nhọn lớn đang chuẩn bị đâm tới, thể nàng khẽ run rẩy dòng lệ như những hạt ngọc châu lóng lánh chảy dài bờ má.

Khẽ thơm nhẹ bờ môi lên những đứa con chưa thành hình thủ thỉ:

- các con ở đây chờ, ta phải đi rồi rất nhanh sẽ trở lại.

Nói rồi nàng hoá thành bản thể phá không về nơi Long Quân đang gặp nguy hiểm.

Những giọt lệ của nàng rơi trên bọc trứng, khiến nó như cảm nhận được niềm xót thương mà rung động dữ dội, linh khí thiên địa như bị thúc dục ào ào tiến về trong bọc trứng, không gian xung quanh nó từng vết nứt lớn như một chiếc gương vỡ do sự va chạm cường đại.

Trên bọc trứng từng vết nứt lan rộng ra một luồng ánh sánh vàng từ bên trong phá vỡ đỉnh lớp vỏ phóng thẳng lên trời cao thành một cột sáng rực rỡ xua tan bóng đêm của yêu khí.

Biến cố bất ngờ khiến cả người lẫn yêu trên chiến trường thảm liệt ngước mắt lại nhìn, Âu Cơ đôi cánh ngừng đập quay người lửng lơ trên không trung nhìn dị tượng các con của mình gây ra mà ngỡ ngàng, Long Quân như cảm ứng được điều gì thì nhìn Mộc Miên, Mộc Miên nhìn luồng ánh sáng phá không ngẩn ngơ.

Ánh sáng vàng xua tan đêm tối, bao trùm lên mọi người khiến họ như được đắm mình trong sự thư thái, từng vết thương trên cơ thể lành lặn, Âu Cơ đôi má càng thêm hồng nhuận, nét mệt mỏi bị xua tan đi trên khuôn mặt của nàng, nhưng thôn dân khẽ nắm chặt đôi tay, vặn vẹo cơ thể thể cảm nhận lực lượng hồi phục như ban đầu thì mừng rỡ, những người bị thương hay hấp hối hoạt náo bật dậy người nhìn ta ta nhìn ngươi cười lớn nắm lấy vũ khí tiếp tục xông vào đám yêu thú một cách cuồng nhiệt.

Long Quân nhìn ánh sáng vàng bao trùm cơ thể mình, nắm chặt đôi tay từng thớ cơ trên thân thể như những rung động tích xúc lực lượng gồng phá tan xiềng xích bằng rễ cây, Long Quân hoá bản thể thần Long bay lên trời uốn lượn vẫy vùng.

Mộc Miên thấy Long Quân phá tan trói buộc thì bừng tỉnh điều động rễ cây tấn công về phía Long Quân lúc này đã hoá bản thể bay lượn trên thương khung, mà tức tối chỉ một chút nữa thôi thì đã thành công rồi.

Long Quân thân thể uốn lượn xuyên mây, Long vĩ quất nát những rễ cây của Mộc Miên rồi dừng lại ngẩng cao đầu há lớn miệng một luồng sáng vàng mạnh mẽ từ từ trong Long khẩu phóng mạnh về phía Mộc Miên.

Luồng sáng phá tan hết thảy rễ cây lớn ngăn cản trên đường đi khiến chúng thành những mảnh vụn li ti, Mộc Miên nhận thấy sự cường đại của đòn thế này liền hoá thành bản thể một đại thụ che trời sừng sững, những cành lá xum xêm gập lại bảo vệ trước thân xung quanh đại thụ là một lớp quang mang xanh rờn.

Luồng sáng đâm thẳng vào lớp màng bảo vệ rồi xuyên qua, đâm đến cành lá bảo vệ đại thụ, giữa luồng sáng vàng mạnh mẽ cành lá như bị phân hoá thành những bụi nhỏ loe lửng trong không khí, thân đại thụ bị luồng sáng xuyên thủng thân thể như bị co rút lại với tốc độ mắt thường thấy rõ ràng từng vòng từng, đến khi luồng sáng tan đi đại thụ chỉ còn là một gốc cây nhỏ trơ trụi rơi trên nền đất.

Trên tường thành chiến đấu giữa các thôn dân và yêu thua cũng đã dừng lại, xác yêu thú nhổn ngang máu huyết tứ chi, lục phủ ngũ tạng rơi vãi đầy rẫy, chúng nhân ôm chàng lấy nhau hò hét cười nói ăn mừng thắng lợi.

Long Quân trên không hoá lại nhân hình nhìn đám con vui mừng khẽ mỉm cười, cảm nhận thấy phương xa Âu Cơ cũng cười nhìn mình thì gật đầu với nàng, rồi hạ xuống trước gốc cây nhỏ trơ trụi.

Khẽ giang cánh tay ra, cây rìu vàng không biết đánh rơi nơi nào phá không bay tới như một vệt sáng rồi nằm gọn trên tay, toan đưa rìu chặt bỏ gốc Mộc Tinh này.

Mộc Miên lúc này chỉ là một cây gỗ nhỏ trơ trụi héo hon như sắp chết vì hạn hán nhìn hành động của Long Quân thì trên thân cậy lồi ra khuôn mặt nữ nhân miệng mấp máy vang tiếng cầu xin:

- Long Quân, không cha Long ta cũng từ người diễn sinh mà ra, cầu xin người tha cho ta lần này, ta hứa sẽ không bao giờ động tới mọi người nữa bất kể là ai là nhân loại hay yêu thú, ta nguyện chỉ cả đời này chỉ là một gốc thụ bình thường, van người mở lòng thương.

Long Quân nghe vậy thì ngần ngừ đôi chút, Mộc Miên thấy Long Quân chần chừ thì vui mừng lòng loé lên tia xảo quyệt, phía sâu dưới lòng đất từng chiếc rễ cây của nàng đâm ra xung quanh như những con rắn lan toả đi khắp nơi tìm những xác yêu thú đã chết, để hút cạn thân thể linh lực còn sót lại.

Đát Kỷ thoi thóp thở, bị một rễ cây đâm xuyên người lẩm bẩm:

- Mộc tinh, ngươi được lắm!!!

Thân thể nàng héo quắt lại, nhìn cơ thể tiếc nuối thần hồn nàng từ trong đầu chui ra rời bỏ thân thể nhìn về phương xa rồi dứt khoát quay lưng rời đi.

Long Quân nhìn mộc tinh chăm chú hỏi lại:

- Ngươi Sẽ làm như vậy thật chứ??

Mộc Miên ra sức gật đầu khẳng định:

- ta Sẽ làm như vậy, ta có thể thề trước thiên địa này.

Long Quân ngẫm nghĩ cười nói ;

- vậy ngươi thề đi, ta thật sự Sẽ tha cho ngươi không biết chừng.

Mộc Miên trầm ngâm cảm nhận lực lượng do hấp thụ xác yêu thú được kéo lên thì mừng rỡ cười lớn:

- Ta suy nghĩ lại rồi! Tất cả các ngươi phải chết haha....

Theo tiêng cười Mộc Miên vang vọng, thân thể nàng lớn dần lên, Long Quân thấy vậy thì cười biết rằng kẻ này tính xấu khó bỏ nhất quyết phải trừ đi,

Giơ rìu lên trời cao cây rìu hoá thành to lớn chém về phía Mộc Miên, Mộc Miên chiếc cành cây lớn giơ lên đón đỡ nắm chặt cây rìu ném về phương xa, Long Quân thấy vậy bật người bay lên không trung cách xa Mộc Miên một khoảng lớn nhìn Mộc Miên ngày càng khổng lồ thậm chí còn lớn hơn trước đây.

Nhìn không gian ánh sáng vàng dị tượng do các con mình gây ra trong đầu loé tinh quang, hai tay vũ động theo hình tròn trên thương khung một hư ảnh tròn lớn hiện ra khẽ vẽ thêm những hoa văn đẹp dẽ, ở giữa là mặt trời, xung quanh là hình thù những thôn dân đầu đội mũ lông chim vai khoác áo lông chim, những võ sĩ cầm vũ khí giáo mác, những người giã gạo, hay những chiếc thuyền vượt sóng ngoài khơi, viền ngoài là hình ảnh chim Lạc bay lượn giữa thiên khung vô tận.

Hư ảnh lớn trên thương khung như thể vật thể sống động di chuyển theo quỹ tích đẹp đẽ phía trung tâm hư ảnh một cột trụ vàng tách ra lơ lửng, hư ảnh xoay dọc ngăn cách giữa Long Quân và Mộc Miên, Long Quân ngự không bay lên tay cầm cột trụ vàng đứng trước hư ảnh nhìn Mộc Miên khổng lồ phía dưới.

Mộc Miên nhìn hư ảnh trên không cười nhạt, giơ cành lớn chỉ về phía Long Quân hàng ngàn vạn cành, rễ nhọn hoát như ngọn thương mũi giáo phóng thẳng tới Long Quân.

Long Quân lắc đầu hai tay cầm cột trụ vàng gõ mạnh vào hư ảnh lớn, từng thanh âm phát ra khiến thiên địa rung chuyển, những chiếc cành rễ của Mộc Miên đánh tới bị thanh âm cường đại đánh nát, thanh âm bao trùm Mộc Miên thân thể nàng tan rã rơi rụng như chưa từng tồn tại, nàng trợ trọn mắt kinh hãi muốn chạy trốn nhưng không thể lay động một chút nào.

Thanh âm hư ảnh phát ra đến khi đại thụ to lớn biến mất giữa thiên địa mới dừng lại, mây đen dần tan, ánh sáng chan hoà phủ khắp núi đồi, cây cối xanh tươi với tốc độ kinh ngạc mọc lên trên những Đống đổ nát, người người reo hò vui vẻ.

Long Quân nắm tay Âu Cơ chờ đợi, những thôn dân thấy vậy thì im lặng háo hức, cột ánh sáng vàng từ bọc trứng phá thẳng lên trời cao mờ dần, mờ dần rồi tắt hẳn, trên không trung những đốm sáng như những ngôi sao vàng bay lượn thích thú rồi từng cái, từng cái hạ xuống đất hoá thành những đứa trẻ nhỏ chúng nhìn không gian xung quanh nhìn những thôn dân rồi tập trung ánh mắt nhìn Long Quân và Âu Cơ chúng cười toe như những đóa hoa rực rỡ sắc màu.

Từng đốm sáng hạ xuống hoá thành một trăm hài tử thân thể hài hoà, anh tư sáng ngời, chúng cùng nhau chạy ùa lại vậy quanh Long Quân và Âu Cơ miệng nhi nha:

- cha, mẹ

...

Mọi người nhìn một trăm hài tử này vui mừng hớn hở, Long Quân Âu Cơ hạnh phúc dạt dào nhìn nhau, nghe tiếng gọi của đàn con thơ thì gật đầu bế từng đứa yêu thích không rời.

Không gian bị sự xuất hiện của những hài tử khiến cho trở nên rộn ràng náo nhiệt hẳn lên, mọi người trở về thôn làng cùng nhau dọn dẹp những phế tích đổ nát sau trận chiến, những người đã rời đi được cho người đi gọi trở về, gặp lại nhau tay bắt mặt mừng, tuy cũng có nhiều người không thể gặp lại nữa những chiến đấu đâu thể tránh những hi sinh, họ an ủi giúp đỡ lẫn nhau qua những sự mất mát và hướng đến những điều tốt đẹp.

Một trăm hài tử như những luồng gió mới xua tan đi sự tăm tối của cõi hồng hoang mờ mịt này, thôn xóm như rộn rã tiếng cười đùa của trẻ thơ theo chúng lớn lên từng ngày rạng rỡ. đồng ruộng được mở mang rộng lớn bát ngát, cây tốt tươi cuộc sống êm đềm sau những ngày dông tố.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio