"Cảnh cáo: mất máu quá nhiều, sinh mệnh gặp đe dọa —— "
"Cảnh cáo: công năng tim phổi hạ xuống, sinh mệnh gặp đe dọa —— "
Thời điểm Tô Phỉ tỉnh lại, trong đầu tựa hồ còn lưu lại tiếng cảnh cáo cao tần trong tràng chiến đấu thảm thiết bên đó, loại thanh âm này hệt như có một thanh giũa kéo tới kéo lui trong đầu, khiến đầu hắn đau muốn nứt.
Đúng rồi, hắn nhớ được bản thân đang ở trong trò chơi cùng nhóm chiến hữu "Vũ lực thánh thần" ở vùng núi Olkash chống đỡ đại quân vong linh Madala, bầu trời gió lạnh màu xám chì gào thét, đếm không xuể sinh vật hắc ám từ trên ngọn núi cao dựng đứng như dao găm cuồn cuộn không ngừng tràn xuống, vô biên vô hạn, phảng phất như hắc triều. Đại quân hàng vạn khô lâu, còn có Lich giấu trong biển hài cốt, cùng với cốt long và u linh âm lãnh xoay quanh trên trời...
Lưng bụng thụ địch, chuyến này chết chắc rồi.
Phản ứng thứ nhất của hắn chính là bụng chửi ầm lên, cái bọn "Ngọn lửa hoa gai" khốn kiếp, bản thân đã vô năng lại còn liên lụy quân đội bạn, vậy mà để địch nhân vòng sau lưng, thật sự là cmn hài!
Sau đó hắn mới để tâm kiểm tra trạng thái bản thân, không cúp đã là một niềm vui ngoài ý muốn, phải biết rằng đại quân Madala xưa nay chưa từng lưu người sống. Bất quá hắn lập tức lại nhíu mày, thương thế này cũng không khỏi thái quá một chút —— chẳng những tim phổi có vết thương trí mệnh, hơn nữa còn trúng độc hủ thi.
Gượm đã, độc hủ thi?
Bản thân không phải đã sớm hoàn thành nhiệm vụ thân thể hoàn mĩ sao, thân thể Bạch Ngân làm sao có thể bị mấy thứ hắc ám cấp thấp ăn mòn? Bug? Nhà sản xuất các ngươi làm ăn kiểu gì không biết?
Hắn không có nhiều thời gian chất vấn chuyện này, người trẻ tuổi suy yếu ho khan một tiếng, miễn cưỡng chống đỡ nửa ngồi trên sàn nhà phủ đầy bụi bặm —— hắn ý thức được hắc ám ăn mòn vẫn là việc nhỏ, tìm tay mục sư xua tan một chút liền OK. Nhưng lấy trạng thái hiện giờ của mình, nếu không nhanh cầm máu một chút, chỉ sợ sẽ suy yếu mà chết, mặc dù hắn không phải một người chơi đứng đầu, nhưng ít ra cũng là dân lão làng, chỉ cần thoáng kiểm tra một chút liền có thể nắm được tình huống đại khái của mình.
Tô Phỉ rên rỉ một tiếng, tùy tay đẩy bộ khô lâu chỉ còn một nửa cái khung đè trước người hắn ra. Trong mắt hắn, ba thứ sĩ tốt Madala cấp thấp này giống như là không khí, không hề có khái niệm tồn tại —— nhắc tới cũng lạ, hiện giờ đã là năm kỷ thứ hai, vậy mà Madala vẫn còn lôi bọn cấp thấp này ra làm vật hi sinh, trừ bỏ lãng phí năng lượng linh hồn, thật sự là một chút tác dụng đều không có, quả nhiên đám phù thủy Okato nằm trong bảng xếp hạng vong linh kia đã hoàn toàn bị mặt trái năng lượng ăn mòn hư đầu óc, một đám không biết biến báo.
Hắn vẫn còn tâm tư oán giận một câu, lại lập tức phát hiện bản thân đẩy ra bộ khô lâu này dường như có vẻ hơi phí sức một chút, quả nhiên trạng thái suy yếu trừng phạt không phải nhẹ, đặt lúc bình thường hắn có thể thoải mái đẩy ra nguyên con cốt long.
Tô Phỉ nhớ lại lần cuối cùng bản thân lâm vào suy yếu gần chết. Cũng đã mấy tháng trước. Sức chiến đấu của "Vũ lực thánh thần" không phải thổi ra, lúc này nếu không phải bọn vô năng "Ngọn lửa hoa gai" kia, kỷ lục không chết của hắn phỏng chừng còn có thể tiếp tục bảo trì lâu nữa.
Vừa nghĩ đến đây người trẻ tuổi nhịn không được lại ảm đạm một trận, thế lực Thánh Đường thất bại thảm hại, phỏng chừng diễn đàn sắp tới lại náo nhiệt một phen.
Trong lúc nghĩ mấy chuyện vụn vặt này nọ, hắn cũng với tay ra sau sờ soạng ba lô của mình —— nhưng chỉ sờ vào không khí, Tô Phỉ ngây ra một lúc, lập tức mắng to lên.
"Lũ cường đạo Madala này!"
Trách móc thì trách móc, hắn vẫn phải nghĩ biện pháp cầm máu. Lúc này nếu có thuốc phục hồi chính là tốt nhất, thật sự không có thì băng vải cũng có thể. Mấy thứ này hẳn là không thiếu trên chiến trường, thông thường ba lô của quân tốt thí là không ai thèm hỏi thăm, bên trong có rất nhiều thuốc phục hồi và băng vải, nhất là băng vải, trước khi khai chiến hắn còn gặp qua một gã tay mơ lưng đeo nguyên bao đầy băng vải.
Chê cười, cho rằng vác băng vải nhiều sẽ không phải chết sao?
Hắn theo bản năng chuẩn bị đứng lên, nhưng vừa mới trở mình, lại ngây dại —— đợi một chút, đây vẫn là vùng núi Olkash?
Đáng lẽ hắn nên nhìn thấy tràng cảnh thế này: cỏ hoang lạnh lẽo đìu hiu, đá trắng lõa lồ phân bố theo hình răng lược bên sườn núi dốc đứng, thây nằm khắp nơi, lũ quạ bay qua chiến trường yên tĩnh không tiếng động, lá cờ Grace chữ thập quang minh tả tơi tung bay trên đỉnh núi, thế nhưng tràng cảnh trong tưởng tượng ấy lại không hề tái hiện trong mắt người trẻ tuổi —
Không có tiếng gió Bắc rít trắng đêm vùng núi Olkash, cũng không có những cái bóng tựa u linh hành tẩu không tiếng động giữa đồi núi yên tĩnh, thậm chí không thể cảm thụ đến hơi lạnh khô khốc thấu xương mạt cốt có thể đông cả không khí kia.
Hết thảy mọi thứ khiến hắn bừng tỉnh cơn ảo mộng, và khi nó tan biến, hắn giật mình phát hiện bản thân đang gục lên sàn một gian phòng im ắng vừa nát vừa cũ, sàn được đóng từ ván gỗ bóng loáng, phía trên còn có một vũng máu đỏ tươi sặc sỡ...
Hắn nhịn không được sửng sốt một chút, theo bản năng sờ lên ngực mình. Nhưng một đợt đau đớn đã đánh gãy động tác của hắn, người trẻ tuổi kêu thảm một tiếng nhe nhe răng, miệng vết thương là của hắn, chỗ máu kia cũng là hắn...
Nhưng ở đây là đâu mới được? Hắn mơ hồ có chút quen thuộc phong cách gian phòng này, dưới lầu là sảnh chính, hành lang tầng hai thông hướng các phòng, phòng khách, phòng bếp và phòng cất giữ ở dưới tầng một. Đúng rồi, đây là phong cách kiến trúc phương nam Erewhon, hơn nữa còn không phải loại nhà bình dân thông thường có thể ở được —— tuy rằng hơi cũ kỹ tí, nhưng có thể phán đoán nguyên chủ nhân nơi này nhất định có chút địa vị.
Phương nam Erewhon, Tô Phỉ không khỏi hoảng hốt một chút.
Đó là trí nhớ bao lâu về trước? Tiếng kèn tây trấn nhỏ biên cảnh Bucce vùng núi Usson, du dương giống như một giấc mộng cổ tích. Thế nhưng hiện giờ nơi đó không phải lãnh địa của Madala sao, Erewhon trong trí nhớ của hắn đã sớm vong quốc, đúng rồi, trong chiến tranh Hoa Hồng Đen lần thứ ba.
"Sao ta lại ở chỗ này!"
"Đợi một chút..."
"Bucce... Bucce." Tô Phỉ lặp lại kỹ cái tên này.
Đúng rồi, hắn nhớ ra rồi.
Hắn gọi Burlando, sinh ra ở Braggs. Trên người hắn chảy xuôi một phần hai huyết thống Cartilage, một nửa huyết thống này đến từ chính mẫu thân hắn, nhưng hắn không hề có vẻ cao quý hơn nhờ phần huyết thống quý tộc này chút nào. Bởi vì phụ thân hắn chẳng qua là một bình dân, tuy rằng thế hệ tổ phụ đã từng tham gia cuộc chiến tháng , nhận được huân chương Ánh Nến, nhưng xét đến cùng cũng chỉ là quang huy của một gia đình kỵ sĩ hết thời mà thôi.
Không đúng!
Trong lòng Tô Phỉ mãnh liệt dấy lên cảnh giác, đây là mấy thứ loạn thất bát tao gì đó? Không không, hắn là Tô Phỉ, là người Trung Hoa ở trái đất.
Nhưng trong đầu lập tức có một thanh âm như thể nói với hắn ——
"Ngươi là Tô Phỉ, cũng là Burlando."
Trong giây lát, một dòng suy nghĩ lạnh lẽo hãi hùng hiện lên sau đầu Tô Phỉ, hắn ngừng thở, bỗng nhiên phát hiện trí nhớ của mình tựa hồ nhiều thêm một ít gì đó. Là trí nhớ của chàng trai trẻ Burlando kia, tựa như thủy triều dũng mãnh tràn vào suy nghĩ của hắn, hoặc nói là một vị khách xa lạ không mời mà đến, tùy tiện xâm nhập.
—— Hơi thở của Tô Phỉ phút chốc dồn dập hẳn lên, đồng tử cũng phóng đại một vòng, hắn lập tức nhớ lại một kiếm khiến người tim đập chân run kia, còn có bộ xương trắng hếu đáng sợ ấy.
Hắn giãy giụa hòng thoát khỏi một màn đáng sợ này, nhưng theo trí nhớ dần tràn đầy, hắn ngược lại trở nên kiệt sức. Đầu óc co rút đau đớn từng đợt, mồ hôi cũng chảy đầm đìa trên trán.
Ha, hắn bỗng nhiên nhớ lại bản thân làm thế nào đến được nơi này —— đó thật sự là một hồi đại chiến, quốc đoàn kỵ sĩ giáo hội Grace và Madala ác chiến, lưng bụng thụ địch, thân lâm tuyệt cảnh, hắn nhớ được nhân vật của mình đã chết trên tay một tên Lich.
Xạ tuyến phân giải lóe lên tia sáng xanh lục, thế giới quy về một mảnh hắc ám...
Đó vốn là thiết lập của trò chơi, tử vong đáng lý phải liên tục mười hai giờ, nhưng cho hỏi ai có thể giải thích một chút giùm hắn, vì sao một lần tử vong bình thường trong trò chơi lại khiến hắn đi đến nơi này?
Thế giới này ——
Tâm hắn loạn như ma, nếu có một từ ngữ nào đó có thể hình dung ý nghĩ lộn xộn bên trong hắn hiện giờ, thì phải là —— hoang đường.
Hoang đường!
Hắn rốt cuộc sáng tỏ trên người mình đã xảy ra một việc hoang đường cỡ nào, hắn xuyên không!
Linh hồn xuyên đến thế giới này, nhập vào một người chết tên Burlando!
Không, phải nói là kết hợp nhất thể.
Hai tay Tô Phỉ nắm chặt trên sàn, khớp ngón tay đều có chút run lên. Hắn nhìn chính tay mình, tay có chút thon dài, làn da trắng nhợt lộ vẻ bệnh trạng. Tuy rằng trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng hắn vẫn không nhịn được hoảng sợ, bản thân là người châu Á, thuộc giống người Mongolia, làn da phải lộ ra màu vàng đạm khỏe mạnh, nhưng dù nhân vật trong trò chơi có điều chỉnh, cũng tuyệt không thể là dạng này.
Trong lòng hắn đập bình bịch, hoang mang lo sợ, có thể nói hắn có được toàn bộ trí nhớ ngắn ngủi mười chín năm nhân sinh của nguyên chủ nhân cỗ thân thể này, nhưng nói theo một phương diện khác, hắn lại không hề hay biết chút gì về điều bản thân phải đối mặt.
Có lẽ nếu nói theo mặt linh hồn, hắn có thể cảm thấy hết thảy ý tưởng của người thanh niên tên Burlando kia ——
Lý tưởng, chấp niệm; những gì hắn yêu thích, những gì hắn căm ghét.
Giống như là trọng sinh một lần, lại đi xong một chuyến du hành tâm linh mười chín năm. Hết thảy của đối phương, chính là hết thảy của mình, phảng phất nguyên bản là một thể, chỉ là hai giấc mộng dài đan vào cùng một chỗ, chung quy vẫn khiến người cảm thấy có chút không biết làm sao.
"Ta là Tô Phỉ."
"Nhưng cũng là Burlando."
Một cảm giác mệt mỏi trào lên từ tận đáy lòng Tô Phỉ, nháy mắt lan tràn cao thấp toàn thân một lượt. Hắn cuối cùng thở ra một hơi thật dài, rốt cục cũng đã tỉnh táo lại một chút.
Quên đi, chuyện đã rồi, cứ thản thiên tiếp nhận.
Tô Phỉ nhịn không được lắc đầu, lại nhìn nhìn tay mình: "Bất quá mới có chút điểm lực lượng, còn không biết xấu hổ tự xưng đệ nhất kiếm thuật..." Hắn nghĩ đến Burlando, không nhịn được nở nụ cười tự giễu một chút, lại ngoài ý muốn cảm thấy một tia thoải mái, cũng tốt, dù sao rời khỏi thế giới kia cũng không có gì vướng bận.
Nhưng rồi một tia chớp cắt qua hắc ám, Tô Phỉ bỗng nhiên cảm thấy đây chưa hẳn không phải trời cao cho hắn một cơ hội khác, ý tưởng này một khi châm đốt liền không thể ức chế lan tỏa trong lòng hắn.
Bởi vì hắn lại nghĩ tới một việc ——
Sẽ không sai, Erewhon. Đó là một quốc gia đã bị mất nước trong trò chơi, mà năm Phồn hoa và Hạ diệp trong trí nhớ Burlando, đó là năm kỷ thứ nhất, mà lịch sử trong trò chơi đã soạn nhạc tới năm kỷ thứ hai! Tựa như một người bỗng nhiên phát hiện bản thân trở thành một nhà tiên tri sớm biết trước tương lai, một đợt run rẩy đáng sợ xẹt qua toàn thân Tô Phỉ.
Đúng vậy.
Ở trong thế giới này, không ai nắm rõ hết thảy mọi chuyện đang phát sinh và sắp sửa phát sinh hơn hắn.
Đời trước tầm thường vô vị, núp trong trò chơi trốn tránh hiện thực, mà kiếp này hắn muốn làm thế nào, mới không làm thất vọng sinh mệnh thứ hai của mình?
Tô Phỉ không khỏi có chút hoảng hốt.
Đây là năm Phồn hoa và Hạ diệp, cũng là năm chiến tranh Hoa Hồng Đen đầu tiên bắt đầu. Trong đợt chiến tranh này Erewhon thảm bại, nhưng nhờ đó mà đi lên con đường trùng hưng.
Hắn hoàn toàn đúng dịp là kẻ đích thân trải qua tràng chiến tranh này. Hắn nhớ được thời điểm ấy hắn mới lần đầu tiếp xúc thế giới trò chơi, quốc gia đầu tiên lựa chọn vừa vặn là Erewhon, hắn từng là một gã tay mơ không hơn không kém, đúng là qua một hồi chiến tranh như vậy mà trưởng thành lên.
Chiến tranh bắt đầu liền mở màn với sự tan tác nghiêng về một bên của Erewhon, mãi tới khi quân đoàn núi Burgess đến, thế cục mới dần chuyển biến tốt lên, ký ức của Tô Phỉ về lần chiến tranh thảm thiết đó cực kỳ khắc sâu, hắn từng theo Đội phòng vệ địa phương hành động cùng nhau, nhưng số người sống sót mười không còn một.
Hắn chẳng qua là một người bình thường, vô luận là kiếp trước hay kiếp này. Kiếm thuật của Burlando tính cái gì, giai đoạn đầu trận chiến tranh này Madala đánh bất ngờ kinh điển giống như sách giáo khoa, nhanh chóng mà vô tình, im hơi lặng tiếng, đợi tới lúc vương quốc cổ xưa kịp phản ứng, cả một khu vực đóng quân đã gặp tai ương ngập đầu.
Chính một ngày này, Burlando nhất định đã gặp gỡ thám báo của đại quân Madala, Tô Phỉ bỗng nhiên cảm thấy sống lưng rùng mình một trận, chỉ có sống sót mới có thể thực hiện khát vọng.
Hắn biết rõ bản thân muốn tự cứu lấy mình, đầu tiên phải tìm dụng cụ cầm máu, người trẻ tuổi phí sức vịn lấy hành lang từ từ đứng dậy. Sau đó hắn quan sát cấu tạo căn nhà này, giống y như hắn thiết tưởng, phong cách kiến trúc phương nam Erewhon tràn đầy quen thuộc với hắn —— bởi vì hắn từng ở nơi đó vượt qua một quãng thời gian khó quên nhất.
"Erewhon, ta đã trở lại ——" Tô Phỉ nhịn không được khẽ thì thầm.