Dưới bầu trời quang đãng, ánh nắng trở nên rạng rỡ nhất kể từ đầu mùa xuân tới nay.
Bên bờ sông Braggs, cảnh tượng tháng bốn tháng năm nên là thế này. Thảm cỏ xanh mướt kéo dài đến tận cùng bờ sông. Trong rừng tậm là cây cối um tùm. Cạnh khúc ngoặt của dòng sông màu vàng kim có thể thấp thoáng thấy được một guồng nước hoặc một xưởng cưa gỗ.
Nước chảy trong vắt, trải qua đá cuội trải hai bên bờ, từ vùng núi rừng Usson chảy mãi xuống hạ du Weiro. Đối với người sinh trưởng nơi đây, trong con sông này như đang chảy xuôi một dòng thơ ca vô cùng vô tận, ẩn chứa trí tuệ năm tháng.
Burlando cho rằng như vậy. Hắn đi dọc theo bờ sông, lắng nghe âm thanh của rừng rậm. Trong rừng có gấu, nhưng không dễ gặp. Theo trí nhớ của hắn, nơi này từng là nơi mà ông nội hắn thích dẫn hắn đến nhất. Nhưng trong một trí nhớ khác của hắn, vùng này chẳng qua là khu vực tân thủ hắn quen thuộc nhất mà thôi. Trong rừng toàn động vật nhỏ cấp thấp, gấu lại là boss bản địa, đánh chết sẽ rơi ra một tấm da thuộc rất tốt.
Hai trí nhớ trong đầu trộn lẫn, đan xen với nhau.
Trí nhớ thứ ba mới là về Ma cây hoàng kim ——
Nhìn phong cảnh quen thuộc, suy nghĩ của hắn lại trở về vài phút trước:
"Freya, Roman, tôi nói ngắn gọn. Chắc các cô đã phát hiện, có thể dùng tâm linh khống chế nhiều thú tàn khô và ma cây con cháu như vậy —— năng lực chân chính của Ma cây hoàng kim nằm ở lực lượng tâm linh."
"Lực lượng tâm linh?"
"Roman, đừng ngắt lời."
"Xin lỗi, Freya."
"Đúng vậy, lực lượng tâm linh. Dò xét suy nghĩ, điều khiển nhân tâm, xây dựng ảo ảnh thần bí khó lường, giam cầm linh hồn." Burlando đáp.
"Trên thực tế. khi chúng ta đối phó với lũ ma cây, Ma cây hoàng kim đã bắt đầu ảnh hưởng tới suy nghĩ của chúng ta, bởi vì nó vẫn luôn chìm trong một giấc mộng dài dằng dặc. Giấc mộng này sẽ nhanh chóng hòa thành một thể với chúng ta."
"Mộng?"
"Ừ, chúng ta sắp tiến vào giấc mộng của riêng mình. Ở trong đó, các cô sẽ nhìn thấy một số thứ khó tin, nhưng trước đó tôi muốn báo cho các cô một số điểm quan trọng cần lưu ý…"
Burlando chỉ vào phía trung tâm thung lũng, ở nơi đó, Ma cây hoàng kim trong mắt họ càng mỹ lệ hơn. Nhánh cây của nó dường như duỗi ra khắp bốn phương tám hướng, tản mát ra sức sống bừng bừng —— đây đúng là biểu hiện vươn ra thế giới hiện thực của mộng cảnh Ma cây hoàng kim.
Trong trò chơi, ‘Kẻ nuôi trồng’ cho cây hoàng kim uống máu của Thần để nó thức tỉnh, nhưng cũng làm cho Thánh thụ tinh linh này chìm trong mộng cảnh vĩnh hằng. Những cảnh tượng trong giấc mộng ấy đều là một mảnh vỡ thế giới hắc ám cùng với một từ cổ ngữ, người thường dẫu cho chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng sẽ lập tức hóa điên.
Vẻn vẹn một đoạn ngắn trong mộng cảnh này cũng đã đủ trí mạng với người chơi. Một khi bị kéo vào trong đó, tùy thời có khả năng chết. Thế nhưng muốn đối kháng Ma cây hoàng kim, lại không thể không tiến vào mộng cảnh của nó.
Đây chính là giai đoạn chiến đấu đầu tiên với Ma cây hoàng kim, ảo cảnh. Vốn giai đoạn chiến đấu đầu tiên này bị người chơi trong trò chơi nhất trí cho là khó khăn nhất, nhưng cái công hội gọi là "Mục Điền" kia lại vận dụng một biện pháp xảo diệu giải quyết phiền toái.
Biện pháp này vào thuở ban đầu vẫn là bí mật hiếm người biết, nhưng Burlando vừa vặn đến từ thời đại mà nó đã truyền lưu rộng rãi giữa người chơi.
Mà càng khéo hơn chính là, tài nguyên tùy thân của hắn lại vừa hay có thể hoàn thành kế hoạch này.
Có điều thế còn chưa đủ ——
Bởi vì khi giai đoạn thứ nhất chấm dứt, kế tiếp sẽ tiến hành giai đoạn chiến đấu thứ hai trong hiện thực, phải dựa vào thực lực chân chính quyết định thắng bại. Vốn giai đoạn này trong trò chơi tương đối đơn giản, nhưng hiện tại vừa vặn tương phản, nó lại trở thành khâu khó giải quyết với nhóm Burlando.
Nguyên nhân không có gì khác, trong trò chơi, khi tiến vào phó bản này thì đa số người chơi đều đã đạt cấp bậc bình quân trên , nhưng trong ba người hiện giờ, Burlando có cấp bậc cao nhất cũng mới cấp . Cho dù dựa vào trang bị cực phẩm trợ giúp cũng rất khó chấm dứt chiến đấu trong vòng phút, trước khi lũ thú tàn khô kịp đuổi tới.
Đó là lý do vì sao Burlando vừa nhận được tấm thẻ bài Vận mệnh: Thánh kiếm, lập tức liền đánh tính toán trực chỉ Ma cây hoàng kim. Bởi vì chỉ cần vận dụng tốt tấm thẻ Vận mệnh này, thoạt nhìn tất cả các điều kiện để giết Ma cây hoàng kim đã đủ.
"Điểm quan trọng?" Giọng của Freya kéo hắn về lại hiện thực.
Burlando giật mình một cái, mới gật đầu:"Đó là vì mộng cảnh của Ma cây hoàng kim tiến vào mộng cảnh của chúng ta, cho nên các cô nhất định phải nhớ, các cô mới là chủ nhân giấc mộng. Bởi vậy, bất kể nó xây dựng giấc mộng này thế nào, chế tạo dã thú hung ác ra sao, tất cả đều không thể vượt qua cực hạn của các cô —— "
Hắn nhớ hồi còn trong trò chơi, Ma cây hoàng kim sẽ thả ra một ít quái vật mạnh nhất mà người chơi từng gặp được vào mộng cảnh, sau đó tái hiện lại tràng cảnh kia. Nhưng không chỉ đơn giản như vậy —— ở chỗ này, người chơi phải chịu một giá trị cảm xúc tiêu cực. Khi họ sai lầm, bị thương càng nhiều, giá trị cảm xúc tiêu cực sẽ càng tăng, quái vật cũng sẽ càng mạnh.
Bởi vậy trận chiến đấu này thường thường sẽ vì quái vật càng ngày càng mạnh, người chơi càng ngày càng yếu, cuối cùng tiến vào vòng tuần hoàn ác tính, người chơi không thể nào chống cự mà tuyên cáo kết thúc.
Burlando không biết những giá trị cảm xúc tiêu cực này biểu hiện như thế nào trong hiện thực, nhưng trung tâm chỉ có một. Đó là, phải tràn ngập tự tin đối với bản thân, tận lực cam đoan ở vào trạng thái chiến đấu tốt nhất, chỉ có như vậy mới có thể đạt được thắng lợi.
Hắn chỉ vào trán mình, nghiêm túc nhìn Roman và Freya: "Tập trung lực chú ý của hai người, cam đoan ý chí chiến đấu luôn dâng cao. Thuộc tính ý chí của một người ——"
"Thuộc tính ý chí?"
"Đừng ngắt lời, Roman!" Burlando tức giận đáp: "Tôi nói lực ý chí, lực ý chí của một người chẳng phải thứ cố định không đổi. Nó sẽ sẽ di động lên xuống tùy thuộc vào trạng thái của cô. Tập trung lực chú ý, cam đoan ý chí chiến đấu luôn dâng cao sẽ giúp lực ý chí của các cô luôn ở trạng thái đỉnh cao. Lực ý chí càng kiên định, Ma cây hoàng kim càng khó tác động tới cảm xúc tiêu cực của các cô. Nghìn vạn lần đừng bị cảm xúc tiêu cực khống chế, bằng không hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng."
"Nghiêm trọng bao nhiêu?" Tiểu thư thương nhân tương lai dùng ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.
Burlando không trả lời. Hắn sợ lời nói của mình sẽ làm các nàng quá lo lắng, mà lo lắng cũng là một cảm xúc tiêu cực. Vì thất bại có nghĩa là linh hồn sẽ bị Ma cây hoàng kim bắt vào trong thân cây vĩnh viễn, tận đến khi cây hoàng kim bị ngọn lửa đốt thành tro tàn mới có thể giải thoát. Nhưng giải thoát, đồng nghĩa với chết.
Chung quanh dần trở nên mông lung.
Có điều Burlando vẫn còn một quy tắc chưa giải thích, vì trong trận chiến này có một quy tắc thế này: người đầu tiên thức tỉnh có thể tiến vào mộng cảnh của người kế tiếp, nên có thể truyền lại tín niệm cho đồng đội của mình, để đối phương có thể dễ dàng chiến thắng ác mộng hơn.
Nhưng mỗi người trong đội chỉ có một lần như thế, bởi vậy ngày đó công hội thường bố trí trước thứ tự thức tỉnh; người mạnh nhất tiến vào mộng cảnh trước, sau đó là người mạnh thứ hai, lại người mạnh thứ ba, như vậy người mạnh nhất trong công hội sẽ tỉnh lại trước tiên, sau đó kịp thời trợ giúp người khác. Trình tự này giúp cho đoàn đội không đến mức bị giảm quân số quá nghiêm trọng trong giai đoạn thứ nhất.
Hiện tại Burlando dự tính thay đổi trình tự này một chút.
"Tôi là người đầu tiên vào mộng cảnh." Hắn nói.
"Sau đó là Freya, cuối cùng là Roman."
"Làm thế nào tiến vào mộng cảnh?" Freya hỏi.
"Chỉ cần nhắm mắt lại là có thể. Đợi tôi nhắm mắt trước tiên, sau đó là cô, sau đó là Roman ——" Burlando suýt nữa cắn trúng lưỡi. Hắn lập tức vươn tay đè mí mắt Roman, bởi vì hắn nhìn thấy vị tiểu thư thương nhân không ngờ đang định nhắm mắt lại thử một chút.
"A!" Roman bị tay Burlando đè lên trán, nhịn không được cúi đầu kêu một tiếng.
"Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, đại tiểu thư!"
"Thật, thật xin lỗi."
"Thế giới phép thuật và tâm linh cực kỳ nguy hiểm, phải cẩn thận."
Burlando thở dài, kế hoạch của hắn là như vậy. Bản thân mình đã định liệu trước, đương nhiên là người đi vào mộng cảnh đầu tiên. Freya đi vào sau hắn là vì hắn cho rằng vị Nữ võ Thần tương lai này xem chừng là người khó chiến thắng bản thân nhất trong ba người —— bởi vì tâm chướng càng nhiều, nguy hiểm càng lớn.
Nhưng nếu có một người đầy kinh nghiệm ở bên phụ giúp như hắn, vậy cũng sẽ không quá nguy hiểm. Mà ngược lại, Roman tâm tư đơn thuần càng dễ thoát khỏi khống chế của Ma cây hoàng kim. Hơn nữa còn có Freya trợ giúp, thành công chính là chuyện đương nhiên.
Thời hạn của giai đoạn thứ nhất là năm phút, trong mộng sẽ kéo dài nửa giờ. Nếu trong khoảng thời gian này họ không thoát được, vậy sẽ bị Ma cây hoàng kim giam cầm vĩnh viễn.
Thoạt nhìn là một kế hoạch có khả năng thành công rất cao, ít nhất Burlando không nhìn thấy sơ hở gì. Nếu họ thành công, vậy ngoại trừ phần thưởng khả quan ra, thời gian hoạt động ở Riedenburg cũng trở nên khá đủ. Tình huống hiện giờ của Riedenburg thế nào, tương lai sẽ ra sao, không ai hiểu rõ những điều này hơn Burlando. Muốn tìm được bác của Roman ở đó rồi thành công rút lui, thêm được một chút thời gian sẽ thêm một chút hy vọng.
Hắn vỗ vỗ Trạm Quang Thứ bên hông, hít vào một hơi. Mộng cảnh của Ma cây hoàng kim rất chân thực, lúc hắn hít một hơi vào phổi, phảng phất như có mùi bùn đất ướt tràn ngập cả dòng sông. Đó là mùi của tháng ba, tháng tư, cây cỏ mọc trong rừng.
Nhưng Ma cây hoàng kim quẳng hắn tới đây là có ý gì? Chẳng lẽ nó cho rằng quái vật mạnh nhất mà hắn từng gặp là con gấu ngựa già trong khu rừng kia?
Thế thì tốt, tinh anh hiếm cấp thôi, hiện giờ hắn có thể thoải mái giải quyết.
Tuy nhiên, trong trí nhớ của Burlando, Ma cây hoàng kim làm gì tốt bụng như vậy. Ngược lại, những sinh vật bị vặn vẹo bởi thứ gọi là "Máu của Thần" kia đều là những sinh vật tà ác thuần túy nhất. Sự tà ác của chúng thậm chí không có chút đạo lý nào.
Chẳng qua, tính thời gian thì cũng phải tới lúc xảy ra kịch bản rồi chứ? Tuy rằng tới thế giới này đã mấy ngày, nhưng Burlando vẫn theo bản năng dùng tới từ kịch bản này. Chịu thôi, thành thói quen rồi.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng kim loại va chạm. Lỗ tai Burlando giật giật. Với người có trình độ nhất định đối với kiếm thuật đạt tới [Kiếm thuật quân dụng cấp ] như hắn mà nói, dựa vào âm thanh đã có thể nghe ra hai người đang quyết đấu.
Có điều không quá kịch liệt, thoạt nhìn chỉ là luyện tập mà thôi.
Burlando không chọn tránh đi, bởi vì hắn biết việc né tránh trong mộng là vô nghĩa. Hơn nữa, tránh né nguy hiểm có nghĩa là nao núng, là một cảm xúc tiêu cực, không chừng lại bị Ma cây hoàng kim lợi dụng. Hắn đi theo nguồn âm thanh, phát hiện âm thanh truyền ra từ xưởng cưa gỗ và guồng nước cách đó không xa. Đến gần hơn, tầm mắt vòng qua chiếc guồng nước cao lớn, hắn thấy được hai người ngoài dự đoán ——
Một ông lão tóc bạc phơ, mặc một bộ đồng phục màu xanh thẳm, cầm kiếm trên tay, đứng đó rất tự nhiên mà tạo nên một khí chất vững chãi, sừng sững như một ngọn núi. Tuy nhiên, điều khiến Burlando giật nảy mình là thần sắc của ông lão này, giữa sự nghiêm túc còn ẩn một vẻ không giận tự uy. Nếu người có quỷ trong lòng nhìn thấy, có lẽ sẽ lập tức chột dạ tránh mắt đi.
Người khác là một cậu bé con cầm kiếm gỗ, thoạt nhìn không khác trẻ con nhà bình thường là bao, nhưng rơi vào mắt Burlando lại có ý nghĩa bất đồng.
Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra đó đúng là Burlando, chính là Burlando khi còn bé. Hắn lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu, lập tức hiểu ông lão kia là ai. Đó nhất định là ông nội của Burlando, ngẩng đầu, lập tức, lão binh Cuộc chiến tháng , người nhận được huân chương Ánh Nến. Ai dà, thứ đó ghê gớm cực kỳ. Tuy rằng Erewhon đã già đến mức sắp xuống lỗ rồi, nhưng huân chương của Viêm thánh điện chẳng phải thứ dễ kiếm cho cam ——
Có điều hiện giờ mộng cảnh do Ma cây hoàng kim lập nên dường như hơi khác với trò chơi. Burlando căng thẳng. Nhưng chính từ một chút do dự như thế, hắn lập tức cảm thấy khí thế của ông nội Burlando trước mặt lập tức củng cố hơn nữa, lại còn bắt đầu ảnh hướng tới tâm tình của hắn.
"Cảm xúc tiêu cực!" Burlando lập tức biết được bản thân bất tri bất giác đã bị ảnh hưởng, việc này khác với trò chơi. Dù sao hệ thống trong trò chơi cũng không thể thao túng tư tưởng con người, mà trong này lại hoàn toàn khác.
Cứ như vậy, chiến đấu đã trở nên gian nan hơn trò chơi nhiều!
Burlando nhịn không được hít thật sâu, hóp chặt bụng lại, may mà hắn còn chỗ dựa lớn nhất. Mặc dù có phần không ngờ, nhưng tình huống ít nhất vẫn nằm trong bàn tay.
Nghĩ đến đây, hắn bình tĩnh lại.
Ánh mắt ông lão dừng trên người hắn, thăm dò một lúc lâu, sau đó mở miệng nói: "Tiểu tử, ngươi có tư cách kế thừa mọi thứ của cháu ta hay chăng?"
Những lời này khiến thân thể Burlando hơi rung lên một cái.