Thanh Gươm Hổ Phách

quyển 1 chương 53: một đường sinh tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tiên sinh Ceber, ngài xem kìa." Một đầu lĩnh lính đánh thuê nhìn qua chiếc ống nhòm bằng đồng một cái, sau đó nhanh chóng chuyển cho lão gia quý tộc bên cạnh.

Huân tước Kim Quả ngồi yên ổn trên xe ngựa — ngựa là giống Alric ưu tú của Erewhon, Phiêu kỵ binh của Erewhon từng lấy chúng làm ngựa chiến, mặc dù sau này họ đổi thành rồng bay hai chân, nhưng các quý tộc vẫn dùng ngựa để phơi bày thân phận — ông ta nhận lấy ống nhòm nhìn một lượt, sau đó mặt không đổi sắc đưa cho đồng bọn bên cạnh: Vị tư bản béo Burnley.

Huân tước Kim Quả không quá khẩn trương, cho dù Bá tước Dunn chết trong địa bàn của họ chẳng qua cũng chỉ tổn hại đến danh dự của họ mà thôi. Loại quý tộc địa phương như họ trái lại không quá coi nặng cái danh dự đó, chỉ nặng về lợi ích thực tế. Quốc vương bệ hạ có trách mắng xuống, tự nhiên có lão khốn Luc Besson gánh, không giáng xuống đến đầu đám thân sĩ địa phương như họ.

Nói thật, ông ta còn ước gì Bá tước Dunn xảy ra chuyện; chẳng qua ông ta cũng không dám bày tỏ quá rõ ràng, chỉ cố ý phán đoán sai thế cục để quân đội riêng của mình tập hợp xong, sau đó mới bắt đầu tấn công vào pháo đài.

Có điều, ông ta bắt buộc phải có được người. Bắt được người rồi ông ta mới có ưu thế, chứ nếu bị quân đoàn Bờm Trắng bắt trước, xem chừng còn thêm cả cái tội sửa chữa văn kiện quân sự sẽ bị chụp lên đầu ông ta.

Burnley cười tủm tỉm tiếp nhận ống nhòm, sau đó nói: "Có người trên đỉnh tháp."

"Makaru, ngươi điều các tay cung đến, thực lực ít nhất phải là Bạch vị cấp cao, bất nhập lưu thì nghỉ. Đối thủ là kiếm sĩ Hắc Thiết đó." Huân tước Kim Quả chỉ lên trên, quay đầu nói với đầu lĩnh lính đánh thuê.

"Không thành vấn đề thưa ngài, ngài hãy chờ xem. Mặc kệ hắn là kiếm sĩ Hắc Thiết hay kỵ sĩ cao nguyên, tôi nhất định biến hắn thành nhím." Đầu lĩnh lính đánh thuê lên tiếng, quay đầu ngựa rời đi.

Đoàn tư quân của quý tộc tách thành hai, giơ đuốc lên cho vị tiểu đội trưởng chạy đi. Cách đó không xa, kỵ sĩ phóng ngựa chạy ầm ầm bên bờ sông, tràng cảnh ánh lửa bay múa, hỗn loạn một vùng.

Huân tước Kim Quả nhíu nhíu mày: "Đúng là tên thô bỉ."

"Bọn hắn xuất hiện ở đó, chẳng lẽ Bá tước Dunn đã—" Burnley cười tủm tỉm, dùng ngón tay vạch ngang một cái ở cổ.

"Hừ, con ông cháu cha gia tộc Rulis Boorman mà thôi, toàn mua vui cho thánh thượng bằng cái lưỡi không xương, tự cho rằng mình là trọng thần bên cạnh bệ hạ đã có thể không thèm đặt cả thế giới vào mắt. Người như gã chỉ được yêu thích nhất thời sinh kiêu ngạo mà thôi, sau này người gặp người ghét. Cho nên, gã có chết ngắc nơi đầu đường cũng chỉ là chuyện bình thường." Huân tước Kim Quả hừ một cái.

"Con người khéo léo này là một nhà bác học có tiếng và bậc thầy giám định trong cung đình, bệ hạ coi trọng ông ta chính vì điểm này." Burnley như vô tình chỉ ra chỗ sai trong lời nói của đồng bọn.

"Lộng thần mà thôi."

Trong khi hai người thảo luận, một kỵ sĩ phi tới báo. Chỉ thấy kỵ sĩ kia thúc con ngựa chiến đang thở hổn hển chạy tới trước mặt họ, bẩm báo:

"Ngài Huân tước, binh đoàn Bờm Trắng tới."

"A? Đến bao nhiêu người?" Huân tước Kim Quả hỏi.

"Hơn hai mươi, dường như là tiên phong."

"Chặn chúng lại bên ngoài." Ông ta vung roi ngựa chỉ, ra lệnh.

"Vâng —"

Kỵ sĩ vừa mới đi lại một kỵ sĩ khác chạy tới, báo: "Ngài Huân tước, cung tên đã vào chỗ."

Huân tước Kim Quả gật đầu:

"Vậy là đủ rồi, để Granson tăng cường đánh vào trong thành. Ta đã sớm nghi ngờ bọn chúng có năng lực bay lượn, hiện giờ xem ra chắc chắn đến tám, chín phần mười. Chẳng qua lúc này chúng có chắp cánh cũng không thể bay."

"Nhưng đó là kỵ sĩ cao nguyên, ngài tính xử lý như thế nào?" Burnley hỏi.

"Vốn đang là chuyện tình khó giải quyết, nhưng đã hắn đã ngang nhiên cả gan dám giết tên ngu ngốc kia, vậy thì đừng nói hắn là hậu duệ kỵ sĩ cao nguyên, cho dù hắn có là thành viên Bạch kỵ sĩ đang tại ngũ cũng không ai có thể giữ được hắn."

Huân tước Kim Quả ngẩng đầu, vừa khéo nhìn thấy một bóng đen dừng trên đỉnh ngọn tháp, sau đó chở hai người kia bay lên trời. Ông ta lập tức ghìm cương ngựa quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy nhóm cung tên của mình đang giương cung, sau tiếng còi chói tai của chỉ huy lập tức vạn tiễn cùng phát —

"Oa oa, ngài lãnh chúa! Bọn chúng có cung tên!" Charr đang được móng vuốt Thạch Tượng Quỷ quắp lấy phải đỡ trái đỡ phải, sợ hãi thét lên chói lói.

"Nói nhảm, không cần anh nói ta cũng thấy!" Burlando tức giận đáp.

Hắn quay ngược kiếm chém đứt đôi mũi tên, trên tay truyền tới lực tác động run lên — lòng hắn trầm xuống, đối phương ít nhất có tay cung cấp bậc Hắc Thiết — lại nói, hai người họ vừa được Thạch Tượng Quỷ quắp lên, mưa tên bên dưới đã ào ào bắn tới, bụp bụp đánh vào cánh Thạch Tượng Quỷ. Tuy rằng trong thời gian ngắn không thể gây tổn thương cho nó, nhưng nếu lại gần hơn chút nữa thì Burlando tự nhận là không chịu nổi.

"Bay xuống dưới." Hắn trầm giọng hạ lệnh.

"Bay xuống phía dưới?" Charles trừng mắt, cho rằng ngài lãnh chúa của mình nhất định là điên rồi. Bay xuống như vậy chẳng phải bị bắn thành nhím à?

"Chúng ta không bay qua nổi, quay đầu cũng không kịp rồi. Bốn phía đều là người của chúng. Đã vậy, chẳng bằng liều chết một phen, không chừng còn có đường sống." Burlando thở ra một hơi, chăm chú nhìn đám đông nghìn nghịt bên dưới.

"Ngài lãnh chúa, ngài đúng là thích đánh bạc."

"Khả năng tin tưởng vào bản thân này gọi là dũng cảm, còn gửi gắm vận mệnh vào may mắn thì chỉ là lỗ mãng. Lỗ mãng và dũng cảm chỉ cách nhau một đường kẻ, quan trọng là nắm chắc thế nào. Đây chính là một trong những bài học trong trò chơi của ta, anh hãy nhớ kỹ." Burlando quay đầu nói với tùy tùng của mình.

"Trò chơi?"

"Không phải ta đã nói với anh sao, nhân sinh như trò chơi, trò chơi như đời người." Burlando bỗng nhiên cười ha ha, lồng ngực trống trải, cảm thấy bản thân chưa bao giờ tỉnh táo như thế.

Thạch Tượng Quỷ bay thấp xuống, tiếng gió vù vù thổi qua tai hai người. Họ gần như có thể nhìn rõ đội cung thủ trong đoàn tư quân của quý tộc, dây cung vừa buông, lại thêm một làn sóng tên bay tới. Burlando cắn răng cản trở, nhưng vẫn có một mũi tên sượt qua sườn, kéo theo một chùm hoa máu.

Thạch Tượng Quỷ ngoặt gấp trên không hấp dẫn phần lớn hỏa lực. Là một trong vài loại quái vật trên cấp nổi danh về lực phòng ngự, ngay một đòn từ chiếc nhẫn Phong Hậu của Burlando cũng không thể khiến nó mất năng lực hành động, loạt tên chỉ ngang với mưa bụi kia tất nhiên không làm khó được nó.

Chẳng qua, tiếc là tính cơ động trên không trung của nó cũng thường thường, bằng không Burlando có thể lệnh cho nó dùng kỹ xảo bay lượn đặc chủng để yểm trợ cho hai người bay ra ngoài. Burlando nghĩ, lấy một viên ruby ra. Viên ruby này là do hắn lấy được từ thi thể gã quý tộc kia: "Ma lực của anh đã hồi phục chưa?"

"Đương nhiên."

"Vậy cho ta một cây cung."

"Cung?"

Charr sửng sốt, nhận lấy viên ruby.

"Ngài lãnh chúa, vào lúc này, cá nhân tôi đề nghị dùng thuẫn tốt hơn dùng cung."

"Tấn công mới là cách phòng ngự tốt nhất, Charr." Burlando đáp.

"Vậy thì để tôi —"

Phù thủy tùy tùng trẻ tuổi gật đầu, giơ viên đá quý lên.

"Năng lực phát xạ, chuyển hóa năng lượng, cấu tạo cung —"

Lấy viên ruby lộng lẫy làm trung tâm, vô số đường kẻ vô hình dần vẽ ra, nhanh chóng đan vào nhau thành lưới ánh sáng. Bề mặt ánh sáng gấp khúc, hình thành một thanh trường cung do những đường kẻ ánh sáng hợp thành.

Trường cung không phải vật thật, chỉ do các tia sáng nối với nhau mà thành, tràn ngập sắc thái thần bí. Trên cánh cung và dây cung tràn ngập các hoa văn pháp tắc phức tạp và các phù văn cổ đại, đại biểu cho một loại lực lượng pháp tắc. Bởi vì bản thân thuật cấu tạo chính là một loại phép thuật pháp tắc, chi nhánh phụ của ma thuật đá quý, dùng để chuyển hóa năng lượng trong đá quý, cụ thể hóa các đường tuyến pháp tắc thành vật thật trong thế giới vật chất — pháp tắc đại biểu vật chất hóa duy nhất của cây cung này chính là năng lực phát xạ.

Bởi vậy nó không cần mũi tên cũng có thể bắn.

Thấy Burlando tiếp nhận cung, Charr nhắc nhở: "Năng lượng tinh thần của tôi chỉ đủ giương cung bốn lần."

"Thử xem."

Màn mưa tên thứ ba vừa lúc ập tới —

"Kia là quái vật gì?" Huân tước Kim Quả chỉ vào sinh vật màu xám đang giương đôi cánh khổng lồ kia hỏi. Ánh mắt Burnley bên cạnh lập lòe, nhưng không trả lời.

"Đó là Thạch Tượng Quỷ, thưa ngài, là sản phẩm của công tượng Buga, một loại rối chiến tranh."

Một lính đánh thuê cung kính trả lời.

"Là Thạch Tượng Quỷ?" Huân tước Kim Quả biến sắc. Ông ta nhịn không được phải hít một hơi lạnh, đã sớm nghe nói phù thủy cao nguyên Karasu là một thế hệ mà phù thủy Buga để lại, xem ra lời đồn quả nhiên là thực. Trong lòng ông ta bắt đầu tính toán, đắc tội với kỵ sĩ cao nguyên còn được, đắc tội với đại phù thủy như Buga là chuyện mất mạng đấy —

"Tước sĩ Ceber, chúng ta không còn đường lựa chọn." Khóe mắt Burnley giật giật, nói đỡ.

Nhìn thấy Huân tước Kim Quả bỗng nhiên quay đầu sang nhìn mình, khiến nhà tư bản đây chợt kinh ngạc, phát hiện dường như mình đã biểu hiện quá mức. Gã béo cười cười, lắc đầu nói: "Chẳng qua, đúng là phù thủy Buga không dễ đắc tội —"

Huân tước Kim Quả lại ngẩng đầu, cảm thấy bất an.

Burlando dùng kiếm đánh bay mũi tên lạc, sau đó tiện tay ném thanh trường kiếm giật từ tay thủ vệ đi. Hắn giơ cung lên, đang tìm quan chỉ huy đội cung thủ, nhưng một người khác nhanh chóng lọt vào mắt hắn.

Đầu lĩnh lính đánh thuê Makaru đứng trong đội lính bắn cung, ngay từ đầu y đã không tin là đối phương lại dám lao xuống trận địa. Thế nhưng, y mau chóng nhận ra quái vật kia — đó là Thạch Tượng Quỷ. Kinh nghiệm thực chiến sinh ra trong chiến đấu trường kỳ khiến y lập tức có một chút dự đoán đối với nguy hiểm.

Y lập tức rống lên với sĩ quan phụ tá: "Đủ gần rồi, bảo cung thủ bắn tiếp một đợt sóng nữa!"

Nhóm tư quân của quý tộc đều hiểu lời này, sau khi bắn một đợt sóng sẽ là bắn tự do, tiếp đó kỵ binh hai bên sườn sẽ vây chặt khu vực này lại.

Nhóm tư quân ào ào giương cung —

Burlando cũng hít một hơi, cung trên tay run lên nhè nhẹ. Tuy rằng cung pháp tắc không cần kỹ xảo, nhưng trên không phập phồng không ổn định, hắn khó giữ cân bằng. Hắn nhắm mục tiêu chừng vài giây, nhẹ nhàng nhả dây cung. Một ánh sáng trắng rời tay — ánh sáng trắng xuyên qua đám đông, bắn vào cách phía sau Makaru năm mét, đá vụn văng tung tóe.

"Ai." Charr thở dài.

Burlando không hề kinh hoảng mà càng bình tĩnh hơn. Hắn lại kéo cung, một tên này xuyên qua hai người bắn trúng một cung thủ phía sau Makaru, bắn bay người này ra ngoài.

Hắn lại kéo cung.

Makaru đã kinh hãi lui hẳn về phía sau, cho rằng có một phù thủy đang công kích y — bất kể người nào đối mặt với phù thủy thường sẽ kinh hồn bạt vía.

Một mũi tên tiếp theo bắn cho sĩ quan phụ tá của đối phương rơi khỏi ngựa, Burlando đã căn chỉnh chuẩn xác hơn.

"Mũi tên cuối cùng, thưa lãnh chúa! Bọn chúng sắp phản kích!"

Burlando nhìn thấy Makaru lùi vào trong đám đông, nhíu nhíu mày. Hắn do dự một chút, quay đầu bắn một phát vào trong đám đông cung thủ. Mũi tên này xuyên vào đám đông dày đặc, bắn bay ba, bốn người. Cung thủ hai bên sợ hãi ào ào lui lại.

Chính giữa vừa lui lại, lập tức chen chúc đẩy cho đội hình tư quân rối loạn.

Điều này cho Burlando thời gian, hắn biết mình đã đoán trúng, thế là lập tức lệnh cho Thạch Tượng Quỷ cất cao rồi lướt qua đỉnh đầu những người này. Nhưng ngay lúc hắn cho rằng có nguy mà không hiểm, một bộ dây thừng bắn ra từ trong đám đông, chuẩn xác trúng vào một cánh của Thạch Tượng Quỷ.

Burlando hoảng hốt, nhìn lại — là gã đầu lĩnh lính đánh thuê, Makaru.

Thạch Tượng Quỷ đã bay rất sát mặt đất, dưới một phát ném dây này vậy mà kéo cả hai người và một con rối chiến tranh xuống.

Thạch Tượng Quỷ bị dây thừng kéo, vạch trên trời một hình cung rồi ầm ầm rơi xuống cách bờ sông không xa. Makaru hưng phấn quát to một tiếng. Y thả dây thừng, bất kể máu me đầy lòng bàn tay, lập tức hét lớn: "Lên! Bắt chúng!"

Tràng cảnh dường như lập tức xảy ra nghịch chuyển.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio