Brayson đứng dưới mái đình trong sân nhìn những phiến lá cây tứ quý nhỏ bằng bàn tay của vùng Goran – Elson bay bay. Trong truyền thuyết của Erewhon, mỗi chiếc lá tứ quý đều gắn với anh linh của một người chết trận, cho nên trong quân doanh thường xuyên trồng loại cây này để tượng trưng cho linh hồn vũ dũng của quân nhân vẫn còn nơi đây.
Gã nhìn những chiếc lá cây, nghĩ đến gương mặt của những đồng đội đã mất trong chiến tranh. Vì vậy, trong thời gian ngắn gã như mắt điếc tai ngơ đối với những lời mà cha hắn, nghị viên Habuch của thành phố Braggs, đang ghé vào tai gã nói.
"Đợi lúc phía trên ban thưởng xuống, ta lại vận động cho con, xem có thể đưa con về Braggs hay không. Con có muốn vào đội kỵ binh trị an không? Ở tòa thị chính, ta còn có chút tiếng nói."
"Nếu con muốn tiếp tục ở lại Đội phòng vệ cũng không phải không thể. Đội tuần tra bên phía đại lộ Rừng Châm đang không đủ quân số, có điều họ thuộc biên chế Anzek, có khả năng sẽ hơi vất vả."
"Kỳ thực ý nghĩ của ta là chờ con chính thức nhận phong kỵ sĩ xong sẽ mưu cầu một vị trí an ổn trong nghị viện quý tộc, Brayson?"
Brayson ậm ừ.
"À mà con nghĩ thế nào?"
Tước sĩ Habuz nhìn đứa con trai trẻ tuổi khí thịnh của mình, thở dài một hơi. Tính tính của đứa con trai này gần như không khác gì ông ta lúc còn trẻ, tự tin, nhưng quá kiêu ngạo, đôi khi điều này không phải chuyện xấu, nhưng cũng chẳng phải chuyện tốt — trong châm ngôn tương truyền bên mép các quý tộc, quá kiêu ngạo sẽ dễ suy sụp.
Tước sĩ Habuch năm nay sáu mươi hai tuổi, ở Wanze mới xem như tráng niên, có điều đã có vẻ già nua. Từng sợi tóc bạc nhô ra từ mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, nhiễm trắng hai mai. Thời trẻ tuổi, ông ta thuộc phái cấp tiến có tiếng ở phương nam Goran – Elson, chẳng qua tuổi càng lớn càng bảo thủ, khéo đưa đẩy đón.
Tước sĩ Habuch mặc chiếc áo khoác ngoài màu lam dài tới mặt đất của nghị viên, bên trong là áo trắng kèm gi lê và quần chẽn dài màu đen, một tay cầm gậy chống, đôi mắt thân thiết nhìn đứa con trai duy nhất của mình.
Brayson nhìn cha mình, đáp: "Con nghĩ, có lẽ con sẽ đi học viện kỵ binh hoàng gia Basta."
"Cái gì?" Tước sĩ Habuch lắp bắp kinh hãi.
"Con nhận được tin từ Walter, tổng cộng có bốn tiêu chuẩn. Đội phòng vệ có lẽ sẽ đề cử con, quân đoàn Bờm Trắng bên kia cũng có ý đó. Cha à, cha đừng sang bên quý tộc nói chuyện này trước đã." Brayson đáp.
Walter trong miệng gã là phó đoàn trưởng kỵ binh Cánh Bạc, năm nay mới hai mươi ba tuổi, nhận được ô dù của cha chú mới ngồi vào vị trí này — có quan hệ cá nhân thân mật với gã.
"Tin tức phong tỏa thật chặt, đám quân đội cứng như đá, bên nghị viện quý tộc lại không có cả một tiếng gió. Có điều khen thưởng như thế lý ra không nên do vương thất nhúng tay, có phải có biến cố gì hay không?" Tước sĩ Habuch nhíu mày hỏi.
"Khó mà nói, chẳng qua lần này con đã hạ quyết tâm." Brayson đáp.
"Cũng tốt, học thêm vài thứ. Có điều con phải nhớ kỹ, chính kiến xưa giờ của gia đình Vicophile chúng ta thiên hướng địa phương. Con đến học viện hoàng gia đừng xung đột với Vương đảng, đương nhiên, cũng không cần quá lo lắng bọn chúng." Tước sĩ Habuch suy nghĩ, lâm thời thay đổi quyết định.
Brayson nhìn ra xa, đáp: "Ai lại quan tâm một con cá nhỏ."
"Ta không thích nghe lời này của con. Người trong gia đình Vicophile đều là anh hùng. Ông nội của con đã từng làm nghị trưởng nghị viện quý tộc Braggs. Ta lúc trẻ tuổi cũng từng nổi tiếng khắp biên giới nam Goran – Elson. Con là con trai của ta, đương nhiên sẽ không kém cạnh." Tước sĩ Habuch khiến trách.
Mặt Brayson không biểu tình. Hai cha con này bỗng dừng nói chuyện, nhìn thấy một người thanh niên đang đi tới từ đối diện. Người tới mặc quân phục màu xanh thẳm, đai lưng đeo kiếm kỵ binh quy định suốt ba mươi hai năm nay. Mái tóc dài màu bạc buông quá vai, người này mím môi, gương mặt có một chút vẻ đẹp nữ tính.
"Trưởng quân sĩ Teste."
"Tử tước Teste."
Tước sĩ Habuch vội kéo con trai mình sang bên, chào hỏi.
Người được gọi là Tử tước Teste rùng mình một cái, ngẩng đầu dùng con ngươi như thạch anh tím nhìn một già một trẻ phía trước, gật gật đầu muốn đi qua. Nhưng khi ánh mắt người này nhìn tới Brayson bỗng nhiên dừng lại, nở nụ cười lướt qua, sau đó đi qua họ tiếp tục tiến tới.
"Quái lạ?"
Tước sĩ Habuch nhìn người thanh niên kia đi xa, lẩm bẩm một câu.
"Chuyện gì?" Brayson hỏi.
"Tên này chẳng phải con riêng của Đại Công sao, ánh mắt lúc nào cũng cao quá trán, thế nào hôm nay dường như hơi khác thường?" Tước sĩ Habuch đáp.
Brayson quay đầu nhìn bóng lưng đối phương, không trả lời, khi quay đầu lại, gương mặt cũng lộ vẻ đăm chiêu.
Khi Teste đẩy cánh cửa sở chỉ huy đoàn kỵ binh Cánh Bạc, Tử tước Magesk đoàn trưởng của đoàn kỵ binh Cánh Bạc đang ngẩn người đối diện với cửa sổ sát đất rộng bằng ba người trong văn phòng. Người trung niên tóc hoa râm nghe tiếng mở cửa, quay đầu lại, khi nhìn thấy Teste mới hơi trầm tĩnh.
Ông ta cầm tẩu thuốc chỉ chỉ chỗ ngồi cho đối phương, cười nói: "Anh tới hơi muộn đấy, trưởng quân sĩ."
"Bởi vì phải đi xua tan đám trẻ ranh gây chuyện." Thanh niên tóc bạc mỉm cười, ngồi xuống rồi đáp.
Giống như lời đồn bên ngoài, Teste đúng là con riêng của Đại Công tước Goran – Elson, chẳng qua mẹ gã thuộc dòng tộc Shu, một nhánh dân Bạch Ngân đã thất truyền trong truyền thuyết, cho nên gã cũng tự nhận là trên người mình chảy xuôi dòng máu Bạch Ngân. Có điều khác với vẻ mặt lạnh lùng, tính cách kiêu ngạo để mắt quá trán của người thanh niên này, Teste lại có một mặt khá khôn khéo, bằng không gã đã không trở thành một thành viên nòng cốt của hội Vạn Vật Quy Nhất.
Chẳng qua tầng quan hệ này cũng chỉ có cái người đang giáp mặt đây mới biết thôi.
"Cho nên anh đến nhìn những người đó?" Magesk hỏi.
Teste gật gật đầu.
Người thanh niên hơi ngửa người về phía sau, tư thế ung dung đáp:
"Một người trẻ tuổi và Balum Râu Đỏ kia đều là con tôm nhỏ thực lực Hắc Thiết trung trung, không đáng chú ý, có điều đáng vui mừng là trong bọn họ có một dân binh Bucce. Đoàn trưởng thân mến, không cần tôi nói thì ngài cũng nên sớm nhận được tin tức rồi chứ?"
Magesk gõ tẩu: "Cô gái kia tên là Freya, bốn danh ngạch cho cô ta một cái. Anh thấy sao?"
"Hay thật." Teste cười. "Không phải là ngài muốn nói cho tôi rằng cô ta là con riêng của vị đại nhân nào đó chứ?"
"Thôi đi, chuyện đó lại có quan hệ gì tới chúng ta." Magesk đáp.
"Chỉ là nếu đã như vậy thì có thể gạt bỏ hiềm nghi trong những người này. Lúc trước giết chết "Tore" chỉ có một người, như vậy ít nhất cũng phải có thực lực Hắc Thiết bậc cao thậm chí Bạch Ngân?"
"Không biết Reto Rồng Đồng Đỏ kia thì thế nào." Đoàn trưởng kỵ binh Cánh Bạc ngồi xuống, sau đó nói: "Nghe nói phe 'Bồ Câu Bạc' bên kia vô cùng giận dữ vì chuyện này, chỉ trích chúng ta vì sao không phái một tay kiếm trên Bạch Ngân hoặc Hoàng Kim cho tên ngu xuẩn kia."
Người thanh niên phì cười: "Một thế thân mà thôi, đợi đến lúc chân chính thay thế được vị 'Tước sĩ Sói' danh tiếng nổi như cồn kia đã rồi hãy nói cũng không muộn. Tổ chức cũng không cần đám phế vật. Hơn nữa tôi luôn hoài nghi vào đêm đó Orvail không chừng đã phát hiện một ít manh mối."
Magesk gật gật đầu.
"Mặt khác, người của tôi trong lúc điều tra người chạy nạn đã lấy được một tin tức, vào cái đêm đó Riedenburg đã xảy ra một trận rối loạn, vị trí ngay tại nghị viện quý tộc và lâu đài Usson. Chẳng qua buổi tối ngày đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì thì có lẽ chỉ có các quý tộc đó mới biết." Teste nhún vai.
"Đáng tiếc, đám ngu xuẩn kia đã táng mạng không chừa một tên."
Magesk hỏi: "Anh xem, Luc Besson có biết gì chăng?"
"Con hổ kia có biết cũng sẽ không thể mở miệng, gã không phải người cùng đường với chúng ta." Teste nói một câu hai nghĩa.
"Đúng vậy, bất kể từ phía quân đoàn Bờm Trắng hay là từ chúng ta, tên kia đều là một loại dị thường." Magesk đáp.
"Cho nên ngài tính làm sao?"
"Chuyện này chẳng phải do anh phụ trách hay sao, anh lại hỏi ta làm gì? Trưởng quân sĩ, anh làm thế có phải trái quy tắc không?" Vị trưởng đoàn kỵ binh ngẩn ra, tức thời cười cười.
Nhưng Teste lại lắc đầu: "Không, hiện tại nó đã do ngài phụ trách. Tôi tới đây tìm ngài là để chuyển giao công việc tương quan, đồng thời xin nghỉ phép — lấy thân phận quân sĩ trưởng của quân đoàn Bờm Trắng."
"Sao vậy?"
"Đã biết chỗ Sư Tâm Kiếm."
Magesk ngạc nhiên: "Nhanh vậy, sao bọn họ lấy được tin tức?"
Teste mỉm cười mà không đáp.
Để lại Freya ở quân doanh của đoàn kỵ binh Cánh Bạc, Burlando gặp được Tama chờ từ lâu ở bên ngoài chợ "Lagoon Boone" của Braggs đã hẹn từ trước.
Vị bậc thầy luyện kim tương lai này có lẽ không đoán được là bản thân mình lại là một nhân vật hô mưa gọi gió ở Madala trong một đoạn lịch sử khác, hiện đang mặc một bộ áo dài hoa văn ô vuông quái lạ chờ dưới ánh nắng rừng rực của tháng bên ngoài khu chợ, lúc nhìn thấy Burlando tới vẫn giữ thái độ cung kính trước sau như một.
"Thưa ngài, thứ ngài cần đã chuẩn bị tốt."
Tama đeo một chiếc ba lô nặng nề, kéo con trai mình, cung kính đứng cạnh Burlando.
Sự cung kính của ông ta lại không phải vì Burlando là một quý tộc, mà xuất phát từ sự tôn kính đối với ân nhân cứu mạng mà thôi. Có điều con của ông ta lại không có phần câu nệ này, nhìn Burlando với vẻ mặt sùng bái — không có mấy đứa trẻ trong dân chạy nạn không sùng bái ngài kỵ sĩ này.
"Chú mua được?"
Burlando sửng sốt, đúng là hắn không ngờ trong chợ thông thường của Braggs lại có thể mua được dụng cụ luyện kim công nghệ chính quy của tinh linh. Hắn để cho Tama tới xem một lần, có điều lúc đó chỉ thuận miệng nhắc tới thôi. Dù sao thì mấy thứ dụng cụ luyện kim tinh chế do các thương nhân ở cảng tự do Ampser bán ra miễn cưỡng cũng có thể sử dụng.
Tama nhìn ngài kỵ sĩ trẻ tuổi, đáp: "Tôi mua được từ công hội luyện kim địa phương, họ chào giá hai nghìn Tor."
Vị thuật sĩ luyện kim tương lai đáp như vậy, trong lòng vẫn oán thầm. Thuật luyện kim thông thường làm gì cần điều kiện ưu việt như vậy. Trước kia ông ta ở nghị viện quý tộc chẳng qua cũng chỉ sử dụng một bộ dụng cụ luyện kim hạng hai mà thôi. Ngài kỵ sĩ cái gì cũng tốt, chỉ có tiêu tiền quả thực như nước.
Burlando vỗ trán, hắn lại quên mất chuyện này. Chẳng qua là đã mua rồi thì cũng tốt. Dù sao thì thời gian sau này hắn cũng sẽ không thiếu tiền.
Khác với ý tưởng của Tama, hắn cũng có quyết định của riêng mình.
Hắn muốn chế tạo một cây dao găm bôi độc cây tinh Oz, cùng với một bộ nỏ nguyền rủa Oz. Tuy rằng hiện giờ hắn đã có thực lực trụ cột, nhưng không có một ít đòn sát thủ ẩn giấu thì thật sự không hợp phong cách của hắn.
Dao găm bôi độc có thể bán cho quý tộc. Nọc độc của cây thành tinh không màu không mùi, người trúng độc chết có cùng dấu hiệu với chết vì bạo bệnh. Đối với người có thực lực từ Hắc Thiết trở xuống thì đây quả thực là một thủ đoạn phụ tốt nhất cho âm mưu quỷ kế.
Mà nỏ nguyền rủa được coi là pháp bảo giết người phóng hỏa thiết yếu của những nhân vật cấp thấp, đương nhiên là mục tiêu lựa chọn hàng đầu của Burlando. Loại nỏ này có tỷ lệ nhất định ếm hai loại nguyền rủa là suy nhược và mỏi mệt lên kẻ địch khi bị bắn trúng. Mặc dù người cấp bậc cao có thể dễ dàng chống cự, nhưng đối với kẻ địch cấp Bạch Ngân bậc cao trở xuống đều có hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Khuyết điểm duy nhất của thứ này chính là nguyên liệu rất quý giá. Nó cần linh hồn Lich trên bậc trung, dưới cấp rất khó lấy vào tay. Lần này Burlando cũng chỉ nhờ phúc của đám quý tộc phế vật ở Riedenburg mà thôi.
Đương nhiên, chế tạo trang bị Oz cần thuật luyện kim cao tới cấp , đối với Burlando thì đây là một phiền toái không nhỏ.
Chẳng qua cũng may trời cao phù hộ, dụng cụ luyện kim công nghệ tinh linh vừa mua sẽ + cấp bậc thuật luyện kim. Nếu quả thực có một thuật sĩ luyện kim chuyên nghiệp giúp đỡ thì còn có thể + cấp nữa. Lại thuê thêm một xưởng luyện kim ếm phép, vừa vặn cấp , cơ bản đủ dùng.