Thanh Hoa Bắc Đại (+/)
.
Mùa đông năm nay, dường như không lạnh như trong những ký ức xưa cũ.
Kỳ nghỉ đông này, dường như cũng không u ám như tôi hằng ấn tượng.
Mẹ tôi đã có biểu hiện hoài thai, thái độ của dượng cũng có vẻ tốt hơn trước rất nhiều.
Mặc dù tôi biết thái độ đó chỉ là tạm thời, giang sơn khó đổi, bản tính khó dời, rồi đâu sẽ lại vào đó. Thế nhưng, mọi chuyện cứ như vậy, tôi cũng cảm thấy rất ổn, chẳng có gì phải lo nghĩ xa xôi nữa.
Một ngày trước khi quay trở lại trường, tôi ghé trung tâm mua sắm để chọn một đôi găng tay.
Cuối cùng, tôi chọn được một đôi găng tay có đính một con gấu nhỏ màu nâu trông vừa đáng yêu lại vừa ấm áp.
Sau khi mua xong, tôi chạy vào tàu điện ngầm, chọn đến trạm gần nhà Tống Tri Diên nhất.
Đến nơi, tôi gửi cho cậu một tin nhắn: “Cậu có ở nhà không?”
Cậu ấy hồi âm cho tôi rất nhanh: “Tớ có.”
Tôi: “Cậu có tiện ra ngoài một chút không?”
Tôi gửi vị trí của mình cho cậu ấy.
Tống Tri Diên: “Tớ ra ngay đây.”
Tôi đứng trước trạm tàu điện ngầm chờ đợi, một lúc sau thì thấy Tống Tri Diên chạy đến từ đằng xa.
Cậu ấy mặc một chiếc áo khoác tối màu, đôi chân sải những bước dài tiến về phía tôi, nhìn thế nào cũng thấy cậu nổi bần bật giữa đám đông nhộn nhịp kia.
Vì đi hơi nhanh, những ngọn gió lạnh vô tình thổi khiến tóc cậu rối tung.
Dừng lại trước tôi, chóp mũi cậu hơi đỏ, những chùm khói mỏng nho nhỏ vấn vít trên môi cậu.
Im lặng một lúc, cậu mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cậu sốt sắng như thế là đang bận việc gì sao? Tôi làm phiền cậu rồi ư?
Tôi lắc đầu, cụp mắt, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
“Tớ muốn tặng cậu một món quà thôi.”
Nói rồi, tôi đưa chiếc hộp cho cậu.
Sợ rằng Tống Tri Diên sẽ không chấp nhận nổi cái găng tay cực kỳ lệch tông với phong cách của cậu ấy, tôi dặn dò: “Về nhà cậu mới được mở ra nhé.”
Cậu ấy hơi ngạc nhiên. Song vẫn nở một nụ cười rất tươi, nhìn tôi.
“Ừ, về nhà tớ mới mở.”
Buổi tối ở nhà, khi tôi đang thu dọn hành lý để chuyển vào ký túc xá thì mẹ tôi đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Huân.” Mẹ gọi tên tôi bằng một giọng rất nhẹ nhàng, âu yếm.
“Vâng?” Tôi không ngẩng đầu lên, tiếp tục xếp đồ.
Mẹ đứng cạnh tôi, im lặng hồi lâu rồi mới mở lời: “Mẹ có chút tiền này, con cầm lấy, đi học lại rồi thì giữ làm phí sinh hoạt.”
Tôi dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn mẹ rồi lại nhìn bàn tay đang cầm tiền ấy. Tôi đẩy tay mẹ trở lại.
“Con không nhận đâu. Nhận rồi sau này lại bị nói là trộm tiền của dượng.”
Tôi không muốn nể mặt lưu tình với bất kỳ ai để rồi lại chuốc thêm phiền phức, kể cả mẹ.
Người mẹ hơi run rẩy một chút. Bỗng nhiên, bà đưa tay ôm mặt, khóc nấc lên từng tiếng.
Tôi nhíu mày, đứng dậy.
“Mẹ xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi con…” Mẹ không ngừng lặp đi lặp lại một câu xin lỗi tôi.
Tôi đã luôn nghĩ mẹ là một người đáng thương, nhưng kẻ đáng thương bao giờ cũng có những điểm đáng giận.
Vì sự nhu nhược, mẹ tôi cái gì cũng chỉ biết thuận nước đẩy thuyền, dốc hết lòng phục tùng cho cái yếu đuối, hèn hạ. Để lòng tự trọng bị chà đạp dưới chân của một kẻ gia trưởng, vũ phu, sự tự ti đến đáng trách ấy đã biến cuộc đời tôi và bà thành ra thế này đây.
Khóc một hồi, mẹ cầm tiền nhét vào tay tôi rồi nghẹn ngào nói: “Mẹ xin lỗi con. Đây là tiền lương của mẹ, con cầm, không ai dám nói gì…”
Lưỡng lự một hồi, cuối cùng tôi vẫn nhận tiền của mẹ.
Tôi rút một vài tờ cất trong cặp, phần còn lại thì để vào ngăn kéo rồi khoá lại.
Trước khi tôi rời khỏi đây, tôi không muốn mắc nợ ai quá nhiều, kể cả mẹ cũng vậy.
Nằm trên giường, lần đầu tiên tôi không chìm vào giấc ngủ ngay.
Cảm giác lúc này của tôi không phải là buồn khổ, chỉ là có gì đó cứ mãi nghẹn lại trong tim tôi.
Buồn bực một hồi, tôi cầm điện thoại lên nghịch thì thấy một tin nhắn của Tống Tri Diên.
Cậu ấy nhắn: “Cảm ơn cậu.”
Tâm trạng tắc nghẽn nãy giờ của tôi bỗng như tan ra.
Tôi có thể hình dung ra cảnh Tống Tri Diên mở hộp quà của tôi rồi ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa như thế nào.
Tưởng tượng như vậy khiến tôi không kìm được mà cong môi cười.
Tôi nhắn lại: “Dễ thương không?”
Một lát sau cậu ấy nhắn lại: “Dễ thương lắm.”
Tôi bỗng cảm thấy, đêm nay không còn dài đằng đẵng như tôi vốn tưởng nữa.
Tôi tắt đèn, nhắm mắt rồi nhanh chóng chìm sâu vào cơn mơ.
.
Đầu học kỳ mới, lớp tôi náo nhiệt vô cùng.
Không gặp nhau sau nhiều ngày, ngay cả khi đã lên lớp , bận rộn với những dự định mới, các bạn vẫn không quên chia sẻ, trò chuyện rôm rả về những chuyện vụn vặt trong kỳ nghỉ đông.
Lý Tĩnh Thu bên cạnh tôi cũng không phải là ngoại lệ. Cô ấy cứ ríu ra ríu rít, nói không ngừng từ lúc gặp tôi đến giờ.
Năm ấy, sau khi biết điểm, tôi may mắn đỗ một trường đại học bình thường, không có gì nổi bật. Còn Lý Tĩnh Thu, tuy điểm thi thấp hơn tôi nhưng nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ, cô ấy đã đi Mỹ du học.
Trong rất nhiều năm sau đó, những cuộc liên lạc, trò chuyện của chúng tôi chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.
Những bức ảnh selfie trên vòng bạn bè của cô ấy dần trở nên vô cùng xa lạ đối với tôi.
Từ hình tượng thiếu nữ trong sáng tóc thắt đuôi ngựa ngồi cạnh tôi, Lý Tĩnh Thu trong vài năm ấy lại biến thành một cô gái mang phong cách Gothic với những hình xăm ma mị và mái tóc nhuộm đầy ngỗ ngược.
Nói như súng bắn liên thanh một hồi, Lý Tĩnh Thu hỏi tôi: “Tô Huân? Thế nghỉ đông, cậu làm gì?”
"Tớ học thôi."
Cô ấy giơ ngón tay cái về phía tôi.
"Điểm thi cuối kỳ chắc sắp được thông báo rồi, nghe nói còn có khen thưởng gì nữa ấy.”
Tôi mơ hồ nhớ về lễ khen thưởng ấy, gật gù đồng tình.
Tống Tri Diên sẽ lại là người đứng đầu.
Điều này chắc chắn là cái ghế, vì nó không phải bàn nữa rồi.
Nghĩ đến đây, tôi quay đầu nhìn cậu.
Cậu thiếu niên ấy vẫn đang cúi đầu đọc sách, không có bất cứ biểu cảm gì, dường như cậu chẳng mấy quan tâm đến thành thích, điểm số của mình.
Không, thái độ này phải gọi là “sống một đời thanh bạch, không màng hơn thua” mới đúng.
Nhà trường bắc loa, tập hợp chúng tôi ở sân vận động.
Trên bục chủ toạ, hiệu trưởng chào hỏi rồi phát biểu một bài ngắn gọn. Sau đó, giáo viên chủ nhiệm khối tôi bước lên, bắt đầu đọc danh sách hai mươi người có điểm thi cao nhất khối cho toàn trường.
Đọc đến tên ai, người đó sẽ bước lên bục nhận thưởng.
Vì để học sinh gay cấn hồi hộp, thầy đọc ngược từ số hai mươi trở lên.
Từ số hai mươi cho đến số mười một, không hề có tên tôi.
Tôi bỗng cảm thấy sốt ruột hẳn lên.
Mặc dù cũng muốn lọt vào top , thế nhưng chỉ mới có mấy tháng, tôi không dám chắc bản thân có thể tiến bộ nhanh đến như vậy.
Thầy chủ nhiệm khối bắt đầu đọc tên của người ở vị trí thứ mười.
Tôi nhắm tịt mắt lại.
"Vị trí thứ chín..."
Không phải tôi.
"Vị trí thứ tám...".
Không phải tôi.
"Vị trí thứ bảy...".
Thầy bỗng nhiên dừng lại một chút.
"Lớp A, Tô Huân."
Các bạn cùng lớp tôi gần như kêu lên sợ hãi, nhìn nhau kinh hoàng rồi lại nhìn tôi bằng ánh mắt khiếp đảm.
Ngay cả thầy Lưu ngồi đằng xa cũng quay ra nhìn tôi.
Chỉ có mình tôi lại thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi chỗ ngồi, ra khỏi đám đông, ngẩng cao đầu, đứng thẳng lưng, từng bước, từng bước đi lên bục nhận thưởng.
Không có gì ngạc nhiên cả. Đó vốn là vị trí mà tôi xứng đáng có được.
Thầy chủ nhiệm khối tiếp tục đọc tên những bạn còn lại.
Mãi đến khi thầy đọc tên người ở vị trí số , Tống Tri Diên mới bước lên bục.
Thầy hiệu trưởng đi lên, trao giấy khen cho chúng tôi rồi ân cần dặn dò: “Hy vọng, trong kỳ thi đại học sắp tới, các em vẫn giữ mãi được thứ hạng và phong độ như hiện tại.”
Sau đó, chúng tôi lần lượt rời khỏi bục, trở về lớp.
Ánh mặt trời mùa đông ấm áp, kinh qua vạn dặm trời mây, đến bên áp lên gò má tôi khiến nó bỗng chốc ửng hồng.
Tôi chạy từng bước nhỏ đến bên cạnh Tống Tri Diên, hỏi: “Tớ lọt vào top , cậu có ngạc nhiên không?”
Trong lúc nói chuyện, từng hơi thở trắng xoá phả ra, Tống Tri Diên nghiêng đầu nhìn tôi. Khuôn mặt cậu thiếu niên ấy dưới ánh dương ấm áp dường như lại thêm bội phần rực rỡ, lấp lánh đến chói loà.
Cậu ấy nhẹ nhàng cong môi, nhìn tôi, giọng nói dịu dàng như nước lại cất lên: “Hẹn cậu ở Bắc Kinh nhé.”