Bình minh lên, trời vẫn còn mang theo cái lạnh.
Quân Tử Thiều cho người hầu hạ mặc quần áo, sau đó lại tiếp tục ngồi trên điện Vô Phương giới. Chúng tiên lần lượt bẩm tấu đại sự, nàng trầm mặc lắng nghe. Khi buổi chầu gần kết thúc, thần sứ Ty thư chuyên phụ trách truyền tin đột nhiên bước ra, trình lên một mặt Thiên Địa kính mà thiên giới đưa tặng.
Quân Tử Thiều cho người nhận lấy, rồi tự mình nâng Thiên Địa kính quay về phòng, sau đó thi pháp mở ra Thiên Địa kính.
Trong gương ghi lại cảnh tượng một người, ngăn cách ba ngàn năm, cuối cùng nàng cũng trông thấy người kia từ mặt kính. Tay nàng vẫn không nhịn được run rẩy, hầu như không cách nào cầm chắc chiếc gương. Nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn không hề muốn buông tay, đó là nỗi tương tư khắc vào tận xương tủy, vô pháp vứt bỏ.
Trong gương thân thể hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, trên người vẫn còn lộ ra xương trắng, nhìn qua có chút ghê sợ. Trong gương hắn đang thi pháp để làm chuyện gì đó, cực kỳ chăm chú.
Nàng tiếp tục nhìn hắn thi pháp, nhìn hắn mệt mỏi, nhìn hắn tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh. Cuối cùng, nàng rốt cuộc nhìn thấy, ở trong gương, hắn thành công tạo ra một mảnh hồn phách.
Hồn phách đó quen thuộc là thế, cho dù chỉ là thoáng qua, nàng cũng có thể nhận ra.
Tựa như không thể tưởng tượng nổi, nàng run run đưa tay vuốt lên mặt kính. Mà người trong gương cũng lộ ra nụ cười, sự mừng rỡ tràn đầy khắp khuôn mặt. Thiên đế đi tới, mở miệng hỏi hắn: “Ngươi làm thế này, còn chống đỡ được bao lâu?”
“Không quan trọng,” Thanh Hoa nở nụ cười, trong mắt đều là sự thản nhiên như vừa trút đi gánh nặng: “Ta tụ hồn cho Ngôn An đã nhiều năm như vậy, cuối cùng đợi được ngày hôm nay.”
“Đây là chúng ta nợ hắn, về lý đương nhiên phải làm cho hắn.” Nói đoạn, Thanh Hoa dường như nhớ đến điều gì, ánh mắt chợt khẽ lay động: “Hơn nữa… Ngôn An sống lại, chắc nàng cũng sẽ vui vẻ rất nhiều…”
“Ngươi…” Nghe nói như thế, trên mặt Thiên đế lộ vẻ không đành lòng: “Nếu đã yêu đến vậy, hà cớ gì để cho nàng đi?”
“Nếu nàng thống khổ như thế, vì sao phải khiến nàng ở lại?” Thanh Hoa hờ hững hỏi ngược lại: “Là ta có lỗi với nàng, nàng hận ta, lại yêu ta, thấy ta chẳng qua chỉ tăng thêm đau lòng. Nếu ta đã yêu nàng như vậy, thì sao có thể đứng nhìn nàng đau lòng.”
“Nhưng mà…Ngươi…” Thiên đế định nói gì đó, muốn nói lại thôi, Thanh Hoa khẽ lắc đầu, đứng dậy nâng lấy Tụ Hồn đăng đựng mảnh hồn phách: “Ta đưa hắn đi luân hồi.”
Nói xong, hắn liền cầm ngọn đèn đi Địa phủ, hắn tự mình viết mười kiếp nhân sinh mỹ mãn vào sổ Sinh Tử cho phụ thân nàng, cuối cùng mới thả phụ thân nàng ra, sau đó để Quỷ sai dẫn người đến cầu Nại Hà.
Hắn đứng trên đầu cầu Nại Hà nhìn hình dáng kia càng đi càng xa, dưới chân là từng đóa từng đóa Bỉ Ngạn rực rỡ, bên cạnh là dòng Vong Xuyên cuộn trôi không ngừng.
Thật lâu sau, hắn ở trong gương cười khẽ, ánh mắt vô định mang theo cay đắng, chầm chậm nói: “Tử Thiều, có phải nàng đã vui vẻ hơn một chút không.”
“Tử Thiều,” Vừa nói, sắc mặt hắn dần dần trở nên trắng bệch, tựa như đang chịu đựng cơn đau khủng khiếp, thở hổn hển xoa nhẹ nơi lồng ngực: “Có phải nàng…”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hắn đột nhiên nôn ra một ngụm máu lớn, cuối cùng không tiếp tục chống đỡ bản thân được nữa, ngã xuống đất.
Vẻ mặt hắn dần dần trở nên ngơ ngẩn, trong mắt cũng dần dần có chút ý cười.
“Có phải là…” Hắn nỉ non, thanh âm yếu ớt, nhưng từng câu từng chữ lại như sấm sét vang vọng bên tai Quân Tử Thiều.
“Có thể quay về rồi?”
Hắn mở miệng dò hỏi, sau đó, trong mảnh Bỉ Ngạn hoa ấy, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Đóa hoa yêu diễm như máu, áo bào trắng xóa.
Hình ảnh từ từ chìm vào đen tối, chờ đến lần sáng rõ tiếp theo, lại là bên trong huyệt mộ tràn ngập khí lạnh.
Người kia nằm trong quan tài băng, áo trắng, tóc đen, trên mặt vẫn mang theo ý cười ấm áp, giống như đã thật sự thỏa mãn với kết cục này.
Bên cạnh có tiếng người khóc cùng tiếng người trò chuyện.
Nàng cẩn thận nhận biết, mơ hồ nghe thấy giọng nói của Tất Phương: “Bệ hạ, chôn thi thể của Đế quân ở Vô Phương, đến gần Thần quân hơn một chút, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Những lời khác đã không còn nghe lọt, nàng lẳng lặng nhìn người trong gương, nhìn bàn tay vẫn còn lộ xương trắng của hắn, nhìn y phục trắng vạn năm như một ngày của hắn.
Nàng nghĩ, thế sự này thật là hoang đường.
Nàng nghĩ, sao hắn không đợi nàng?
Nàng nhớ tới đêm trăng nọ nàng và hắn cùng đi thả hà đăng, hắn khom lưng đẩy hà đăng vào trong nước, sau đó đứng thẳng người, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy nàng đứng dưới tàng cây lẳng lặng quan sát hắn.
Gió đêm nổi lên, trong đôi mắt hắn tràn đầy ánh sáng mờ ảo.
Khi đó trong lòng nàng vô cùng mềm mại, bỏ đi tất cả yêu hận, dứt bỏ hết thảy khổ đau, chỉ giữ lại chút ấm áp kia dưới đáy lòng, khiến nàng cảm thấy, vui mừng biết bao.
Khi đó nàng thậm chí đã nghĩ, nếu có thể như vậy cả đời, cũng tốt lắm.
Nhưng người kia, người mà nàng yêu say đắm, nhiều năm sau, lại lấy tư thái ấy xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Nàng run run ngẩng đầu, cảm giác trên mặt ướt đẫm nước mắt, nàng đứng dậy, cuối cùng không chịu đựng được nữa, mạnh mẽ xông ra ngoài.
Nàng chưa từng đi tới một nơi một cách cuống cuồng đến thế, chưa từng mong nhớ một người nhiều đến thế.
Gấp gáp trong đêm tối, nàng rốt cục đi tới Thái Hòa cung.
Lúc này nước mắt trên mặt nàng đã bị hong khô, nhưng con mắt vẫn hơi sưng đỏ. Nàng do dự muốn mở cửa, nhưng lại có chút sợ hãi, chần chừ trong chốc lát, cửa đột nhiên bị người ầm ầm mở ra, Tất Phương đứng trước mặt nàng, cười đến có phần đắc ý.
“Đế quân vì tu phục hồn phách của Ngôn An Thiên quân nên chìm vào ngủ say trong quan tài băng năm trăm năm, mấy ngày trước vừa tỉnh lại, Thần quân đến thật đúng lúc.”
“Hắn…” Quân Tử Thiều khàn giọng mở miệng, chưa kịp nói gì, Tất Phương liền tránh người, để lộ ra người phía sau.
Người kia vẫn mặc tuyết y vân sa, lười biếng nằm trên thảng y dưới gốc bồ đề, đầu gối lên quyển kinh thư, trông rất thanh nhàn.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh mà ôn nhu. Gió nhẹ phảng phất, hạt cây bồ đề phân tán khắp nơi, hắn khẽ cong khóe miệng, chỉ một nụ cười thoáng qua, nàng liền cảm thấy tất cả hoài nghi khổ sở đều hòa tan thành một hồ xuân thủy.
“Nàng về rồi.”
“Ừ, đã về rồi.”
_HOÀN_