Sáng sớm Thanh Huyên vẫn giữ thói quen chạy bộ, nhưng cũng không đi cùng Hạ Hà nữa. Hạ Hà đã tìm được một nam sinh chạy bộ cùng. Hai người quả thực oan gia không đụng nhau không thân. Tính cách nam sinh kia cũng trẻ con, Hạ Hà cũng vậy, hai người rất nhanh thân nhau.
Thanh Huyên giữ thói quen dậy sớm rồi ngủ sớm. Trong ngày mọi việc cũng làm gọn ghẽ. Tuy nói mọi việc lặp đi lặp lại, song Thanh Huyên tự cảm thấy mọi việc tốt lắm. Khi đã trải qua quá nhiều sóng gió, đôi khi cuộc sống bình lặng lại khiến người ta khao khát hơn bao giờ.
Mỗi ngày, Thanh Huyên lại cũng viết lại câu chuyện kiếp trước của mình. Có lẽ vì đặc biệt tưởng niệm một vài người đi. Dường như một số chi tiết cô đã không còn nhớ quá rõ. Nhưng để viết lại những gì mình đã trải qua, làm sao có thể quên. Có điều mỗi ngày cô cũng chỉ đánh hơn năm ngàn chữ, tốc độ coi như là chậm. Ban đầu một số người không thích tính cách của Trương Thanh Thanh, cảm thấy cô ta quá lãnh tình. Chuyện lại cũng chẳng mộng mơ, cũng chẳng xác định nam chính, cũng không yêu đương mãnh liệt, thuần túy là cung đấu, âm mưu dương mưu chồng chất. Nhưng cũng đặc biệt hợp khẩu vị của một số độc giả.
Thế nhưng Thanh Huyên cứ viết. Ngày ngày ngoài tập thể dục, học tập thì chính là ngồi trong kí túc xá học cách chơi game online và viết truyện. Hạ Hà và Tư Vũ trong ban cán sự, đặc biệt bận rộn. Thành ra, Thanh Huyên lại dần thân quen với Tạ Na. Hai người cùng đăng kí nik chơi game Võ Lâm Chi Mộng. Thanh Huyên đặc biệt nhàn tản cùng thích ý.
Cuối tuần, cô sẽ về nhà. Thỉnh thoảng đối mặt với hàng xóm Dạ Vũ, cũng gật đầu chào hỏi. Khi đó cô sẽ nghe thím Trương bát quái về hàng xóm, cũng hiểu đôi chút về hoàn cảnh của Dạ Vũ. Mẹ cậu ta cũng chẳng làm được việc nặng nhọc, thường hay đi chợ giúp mẹ đẻ, nên cũng thân quen với thím Trương.
Kì thi tháng đầu tiên, Thanh Huyên đạt được điểm số cũng khá tốt. Những môn văn, sử, địa max điểm. Thế nhưng lí, hóa có kém chút. Tuy nhiên điểm số cũng đứng thứ hai toàn khối, thứ hai toàn lớp. Dạ Vũ lần này đứng thứ nhất. Cậu ta quả thực rất giỏi. Mặc dù bình thường cậu ta bận rộn vừa học vừa làm thêm nhưng điểm vẫn rất cao.
Khi sống lại, Thanh Huyên rất muốn học tập vượt cấp, thật nhanh ra trường, làm việc. Nhưng rồi cô thông suốt. Trước kia, cô buộc chặt mình là do hoàn cảnh ép buộc. Bản tính của Thanh Huyên vẫn là thật lười. Nếu có thể chơi, việc gì phải học. Bởi cô có tiền, có thời gian, có tuổi trẻ. Cô đã không thể hưởng thụ trọn vẹn tuổi trẻ hai lần, vì sao lần thứ ba còn cố gắng đâm đầu vào. Với người khác, học tập là để kiếm tiền. Xã hội giờ coi trọng bằng cấp, đi đâu cũng cần thật tốt. Thế nhưng phương diện tiền bạc cô không lo. Di sản để lại cô có thể ăn tiêu ba hai đời. Việc làm thì không phải tự kiêu, nhưng Trương Thanh Huyên cô còn lo không kiếm được tiền sao. Vì vậy, tự nhiên Thanh Huyên cũng buông lỏng đi nhiều.
Nhưng mà mấy cô bạn cùng phòng cũng không tốt thế. Bởi vì lo việc lớp, Tư Vũ lần này điểm cũng chỉ đứng khoảng hai mươi lăm toàn lớp, rớt ra ngoài top bảy mươi toàn khối. Hạ Hà tệ hơn, rớt xuống top bốn mươi của lớp, trong khối đã ngoài một trăm. Riêng Tạ Na, hành động ăn ngủ nghỉ khá thống nhất với Thanh Huyên, hai người cũng cùng học tập chung, lại tiến vào top mười lăm của lớp, đứng thứ ba mươi hai trong khối. Vì vậy hai cô nàng kia đang tung tăng, cũng tạm thời thu liễm lại, chú tâm học tập. Còn Tạ Na hưng phấn tự thưởng đọc tiểu thuyết đến hơn nửa đêm.Truyện của Thanh Huyên đã viết được mấy vạn chữ, cũng đã hơn một nửa. Độc giả cũng ngày càng nhiều. Có lần, cô thấy Tạ Na đọc truyện của mình, mới lơ đãng hỏi thăm.
“Nếu cậu rảnh thì đọc thử đi, truyện này hay lắm. Tớ thấy rất thực, rất đã. Nhiều lúc đọc tiểu thuyết cứ thấy nam chính lúc nào cũng cuồng khốc bá đạo, nữ chính ngu xuẩn cực kì, ở hậu cung mà cứ như cái chợ, coi ai cũng ngu ngốc ấy. Truyện này Trương Thanh Thanh được tác giả viết cực kì sắc sảo, nhưng cũng cực mâu thuẫn. Cô ta muốn sống sót trong hoàng cung, trở thành người thắng cuối cùng, nhưng tính cách cô ấy thực sự không hợp với hoàng cung, lại cũng là người hợp với hoàng cung nhất. Thủ đoạn oanh tạc, tàn nhẫn, lại cũng rất có nguyên tắc người không phạm ta ta không phạm ngươi. Không biết nam chính là ai, nhưng tớ nghĩ rất có thể là tứ hoàng tử. Rất nhiều hành động cho thấy anh ta có tình cảm với Trương Thanh Thanh, nhưng dường như nữ chính lại không nhận ra. Nữ chính thực ngốc.”
Trương Thanh Huyên ngạc nhiên, mày có chút nhíu lại. Phải biết bấy giờ câu chuyện vẫn chưa đến hồi đoạt ngôi, nhưng khá nhiều chi tiết cho thấy phe phái thái tử không là gì so với người đó. Không ngờ Tạ Na lại có thể đoán được người thắng cuối cùng. Nhưng nam chính sao? Người đó lại có thể thích cô sao? Là cô ngốc như lời Tạ Na nói, hay cung cấm đã bòn rút hết tình cảm của cô?
“Theo tớ, tứ hoàng tử quả thực có thể thượng vị, nhưng nói anh ta yêu nữ chính có chút khiên cưỡng. Tất cả các hoàng tử đều muốn mập mờ với nữ chính, nhưng anh ta lại là người lí trí nhất. Anh ta có lẽ yêu thích nhất vẫn là giang sơn và ngai vàng mà thôi.” Giọng nói của cô lạnh nhạt, không chỉ vậy còn có chút giễu cợt.
“Cậu cũng đọc sao?” Tạ Na giật mình “Thật tốt, còn tưởng mình nói cậu sẽ không hiểu cơ. Thực ra tớ thấy truyện này rất đúng chất cung đấu, thực sự có thể chuyển thể thành phim. Cậu xem đi, tương lai nhất định sẽ thành phim. Nội dung cung đấu rất tốt, nam chính yêu ngai vàng, cũng không mù quáng vì nữ nhân. Nữ chính hiểu rõ mình, rõ người, thông minh, lại cũng hiểu rõ tình cảm nhà đế vương, không bị vướng vào tình cảm là quyết định sáng suốt nhất của cô ta.”
Quả nhiên khi lộ ra đến đoạn tứ hoàng tử có thể lên ngôi, độc giả của cô gầm rú dữ dội. Truyện cũng đã đẩy lên top no. của diễn đàn. Lượt đọc đột phá khiến cô cũng cảm thấy giật mình. Thì ra vẫn còn nhiều người chưa chắc chắn tứ hoàng tử thượng vị. Hành động của anh ta được viết lại quả nhiên là tự nhiên vô cùng. Không ai nghĩ một hoàng tử nhìn nhàn tản lại là người âm mưu nhất. Lượng comment chê có khen có khiến cô cũng chẳng buồn đọc.
“Lầu : ta biết mà... tứ hoàng tử quả nhiên là boss cuối cùng Gào”
“Lầu : Trời ơi, khổ thân thái tử. Thấy thực ra thái tử cũng rất tốt, nhưng anh ý hiền quá, không lại được tứ hoàng tử. Fans của thái tử điểm danh.”
“Lầu : Lầu quá ngốc rồi. Nhà đế vương thì hiền quá sao sống nổi. Người ta dùng đức trị nhưng cũng không cần như vậy chứ. Ủng hộ tứ tứ”
....
“Lầu n: Mấy bác có để ý, dường như mặc dù tứ tứ thượng vị, nhưng mà vẫn không tính là nam chính hay không?”
“Lầu n+: Ta khinh, ngay từ đầu không thấy là thuần chất cung đấu phấn khích sao? Nam chính là cái gì. Ủng hộ Thanh Thanh lập hậu cung mĩ nam thu hết vào tay.”
“Lầu n+: nói mới thấy, nữ chính tâm đúng là quá lãnh rồi. Cái gì cũng tốt, chỉ có chỉ số tình thương thiếu đến đáng thương.”
Trương Thanh Huyên lướt qua diễn đàn một lượt rồi chuyển sang cửa sổ game đánh quái. Bên cạnh Tạ Na đang hùng hùng hổ hổ bình luận về truyện. Điện thoại reo, nhìn thấy số máy lạ, Thanh Huyên có hơi nhíu mày, nhưng vẫn nhấc máy.
“Xin chào, tôi là Phạm Diên bên diễn đàn truyện Thiên Hạ Vô Song. Đây có phải số máy của Thản Thản Đãng Đãng không?”
“Đúng vậy.” Giọng Thanh Huyên có chút nhẹ. “Chị làm ơn đợi chút.”
Cô đứng lên, thấy Tạ Na bên cạnh không để ý, bước ra ban công.
“Xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Chào bạn, theo thông tin bạn đăng kí trên diễn đàn, chúng tôi đã gửi một số thông tin về tiền nhuận bút cho chương vip của bạn, nhưng dường như bạn chưa check mail nên chúng tôi cần gọi lại xác nhận thông tin. Truyện của bạn rất được hoan nghênh trên diễn đàn. Nếu có thể sau truyện này, bạn sẽ tiếp tục đăng truyện chứ?”
“Cảm ơn, tôi sẽ cân nhắc.” Thanh Huyên mỉm cười “Thông tin chị gửi tôi sẽ kiểm tra lại sau.”
“Vậy cảm ơn bạn đã chọn diễn đàn của chúng tôi. Mong rằng sẽ tiếp tục được hợp tác.”
Thanh Huyên cúp máy, trở lại chỗ kiểm tra thư điện tử. Truyện đã viết được bốn tháng, cũng mau đến hồi kết. Số chương VIP bắt đầu từ hai tháng trước đã xét duyệt nhưng cô không để ý. Trong mail có ghi số tiền được tạo thành tài khoản mới, mời cô đến kí xác nhận và mong muốn kí hợp đồng. Thanh Huyên không có ý định kí hợp đồng. Bản thân cô không thiếu tiền, nếu kí thì phải sáng tác theo yêu cầu, cũng sẽ làm mất hứng thú của cô. Thế nhưng cô vẫn xác nhận đến lấy thẻ. Đáng là của cô, sẽ không thể bỏ đi như thế.
“Thanh Huyên, nghỉ đông sắp tới cậu làm gì?” Tạ Na hỏi
“Chắc chỉ nằm nhà thôi.” Thanh Huyên nghĩ đáp
“Vậy chúng ta tiếp tục hẹn nhau đánh quái. Kì nghỉ này có lẽ Thản Thản đại thần cũng hoàn truyện. Thật không biết kết thúc thế nào. Tớ thực sự rất mong đấy.”
“Nữ chính sẽ chết thôi.” Thanh Huyên bâng quơ
“Không phải đâu.” Tạ Na la toáng lên “Vậy tứ tứ phải làm sao?”
“Ha ha, đừng đùa. Hai người trên quan hệ vẫn là mẹ kế con chồng đấy. Tứ hoàng tử lên ngôi thì sao? Hắn có cả thiên hạ rồi, mĩ nhân vẫn là không thể tới miệng mới tốt nhất.” Thanh Huyên nói.
Tạ Na nhíu mày suy nghĩ, lại trầm ngâm, thở dài.
“Tớ cũng đâu phải tác giả, truyện cũng đã kết thúc đâu mà cậu sầu như vậy.” Thanh Huyên trêu chọc.
“Cũng đúng.” Tạ Na gật đầu. “Vậy dọn đồ đi, nốt ngày mai công bố điểm kiểm tra là nghỉ rồi
Hai người cất máy tính rồi về giường ngủ. Thanh Huyên có chút khó ngủ. Kết thúc như vậy, là quá vô trách nhiệm phải không? Người kia, phải làm sao ư?