Rượu là Thiêu Đao Tử, một ngụm ngấm người như đao vào cổ.
Thiêu Đao Tử là rượu mạnh, cũng là rượu rẻ.
Rất nhiều người cho rằng rượu ngon không rẻ, rẻ thì không phải rượu ngon, thật ra không hoàn toàn đúng. Bởi vì bản thân rượu đã không phải đồ tốt nên đương nhiên sẽ không tốt.
Lúc bình thường dù Thẩm Luyện muốn uống rượu cũng chỉ uống mấy loại rượu nếp như rượu Lục Nghĩ, nồng độ rất thấp, tửu tính ôn hòa.
Cảm giác rượu mạnh đi vào cổ họng thật sự không dễ chịu, huống chi Thiêu Đao Tử vốn là loại rượu có nồng độ cao.
Thẩm Luyện không phải uống từng ngụm một, mà là uốn cạn chén đầy. Nếu như ngày thường mọi người nhìn thấy hắn tao nhã lễ độ thì nhất định sẽ không tin kẻ điên cuồng đang ra sức uống kia chính là Thẩm Luyện, Bạch Ngọc Phi không thể không tin.
Bởi rượu là hắn lấy ra, cũng chính hắn mời Thẩm Luyện uống, đồ nhắm bất quá là một chút đậu phộng.
Dùng tiền công của hắn, phải uống nhiều rượu như vậy tất nhiên là không mua được món nào cho ra hồn.
Tuy cả cái khách sạn này là của Thẩm Luyện, chỉ cần Thẩm Luyện muốn thì món ngon nào cũng có thể làm mang ra, dù cho đầu bếp đã ngủ. Nhưng Thẩm Luyện chỉ muốn uống rượu Bạch Ngọc Phi đưa, và chỉ muốn ăn món Bạch Ngọc Phi mời.
Bạch Ngọc Phi cũng như vậy.
"Ta thật sự không ngờ ngươi lại có thể uống rượu sảng khoái như vậy đấy." Bạch Ngọc Phi mang theo men say, vỗ vỗ vai Thẩm Luyện. Không phải hắn chưa từng uống rượu cùng người khác, chẳng qua lúc uống với Thẩm Luyện lại không giống bọn họ, Thẩm Luyện có một loại ma lực đặc biệt, giống như hắn mãi mãi cho người ta một loại cảm giác có thể yên tâm, chỉ cần ngươi trở thành bằng hữu của hắn thì chắc chắn sẽ biết hắn là người rất đáng tin cậy.
Bạch Ngọc Phi không dám say khi uống với người khác, nhưng uống với Thẩm Luyện, dù cho cả hai đều say rồi, hắn cũng tin tưởng mình sẽ không xảy ra chuyện gì, đây chính là Thẩm Luyện, là Thẩm Luyện duy nhất trên đời.
"Chẳng lẽ trước giờ ta không phải là người sảng khoái () sao?" Thẩm Luyện nói với giọng ngà ngà say, nhưng trong đôi mắt hắn không hề thấy chút vẩn đục nào.
"Ngươi là người chưa đủ sảng khoái." Bạch Ngọc Phi cười ta nói.
"Thế còn ngươi?" Thẩm Luyện thuận miệng hỏi.
"Gì cơ?" Bạch Ngọc Phi hình như đã say rồi, dưới chân hắn có cả mười vò rượu, nếu như người thường mà uống mười vò rượu này thì không phải vấn đề say nữa, mà là vấn đề ngã xuống hay chưa.
Bạch Ngọc Phi không ngã, khinh công hắn luyện rất chú trọng cân bằng, tựa như con lật đật, dù cho say khướt cũng không hề bị lạc mất trọng tâm.
"Ta hỏi có phải ngươi cũng là người không đủ sảng khoái đúng không?" Giọng nói của Thẩm Luyện đột nhiên lớn hơn một chút, lần này hình như Bạch Ngọc Phi đã nghe rõ.
"Ta là người không dám sảng khoái." Bạch Ngọc Phi lại cười to một trận, lúc uống rượu, ngươi cho rằng giọng nói của ngươi rất to, thật ra là không hẳn, nhưng câu này Thẩm Luyện lại nghe rất rõ.
Thẩm Luyện bất giác vỗ vỗ vai của Bạch Ngọc Phi, không nói gì nữa, đến mức này rồi thì còn có gì để nói chứ, chỉ có thể uống rượu mà thôi.
Thẩm Luyện quả thật say rồi.
Vương đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất trường túy.
(Cơ đồ sự nghiệp như cười nói, làm sao thắng được một cơn say – Nguồn: vietkiem.com)
Say trong khách sạn của mình, cùng với người hầu bàn của mình…
Một cuộc rượu này thật ra không có mục đích gì, chỉ đơn giản Bạch Ngọc Phi muốn uống với Thẩm Luyện, Thẩm Luyện liền đáp lại hắn.
Thẩm Luyện không thể nói không sảng khoái, chẳng qua là không quá sảng khoái, điều đó bắt nguồn từ một loại cảm giác không an toàn sâu lòng lòng.
Bạch Ngọc Phi cũng là một người sảng khoái đấy, nhưng cả đời hắn chưa từng có tri kỷ… nên mới không dám sảng khoái, bởi vì sảng khoái lần này, sau này không hẳn còn có cơ hội sảng khoái nữa.
Cũng may tối nay cả hai người thật sự say rồi, say một cách triệt để.
Lúc Thẩm Luyện mở mắt ra thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Đây là lần thức dậy muộn nhất của hắn trong hai năm qua, ngủ không quá ngon giấc, cơn đau đầu do chè chén đêm qua bắt đầu phát tác.
Không phải thân thể hắn không tốt, không uống rượu được, mà do hắn uống quá nhiều.
Bạch Ngọc Phi say sau khi uống xong vò rượu thứ mười hai, lúc đó Thẩm Luyện còn đếm được.
Đợi đến lúc Thẩm Luyện say mèm, đã không biết hắn uống bao nhiêu vò rượu rồi.
Đương nhiên hắn không biết lần rượu này không chỉ Bạch Ngọc Phi mời hắn uống, mà còn có cả Ngô quản sự.
Trên giường mềm mại dễ chịu, thời tiết bên ngoài quả thật lạnh lẽo bức người.
Dưới tình huống như thế này, rất hiếm người có thể rời giường.
Nhưng có một câu nói rất đúng, lúc còn sống hà tất ngủ lâu, sau khi chết tự biết an giấc.
Thẩm Luyện chính là một trong những người ít ỏi đó.
Đợi đến khi hắn đi đến khách sạn như mọi ngày thì Bạch Ngọc Phi đã làm việc được một lúc lâu, ngoại trừ vẻ chịu khó hơn những người hầu bàn khác thì thật sự không ai nhìn ra đây là tên đạo tặc danh chấn thiên hạ.
Khi ngươi bay lên càng cao, thì sẽ càng lưu luyến cảm giác lúc chân đạp trên mặt đất.
Võ công của Bạch Ngọc Phi không tính là cao siêu gì, nhưng Thẩm Luyện tin tưởng, mười năm hay hai mươi năm sau, nhất định hắn có thể đạt đến đỉnh cao.
Đáng tiếc lại không có duyên với Tiên đạo, đây cũng không phải một chuyện đáng đau buồn.
Bởi vì trên đời có vô số người vô duyên với Tiên đạo, cũng vô duyên với giang hồ, chỉ làm một người bình thường trong chúng sinh mà thôi.
Ngô quản sự đưa cho hắn một tấm thiệp mời, đó là thiệp mời dự hội thơ của Thẩm Nhược Hi.
Thiệp mời màu tím, đại diện cho sự cao quý.
Hội thơ Thẩm Nhược Hi mở tất nhiên làm kinh động khắp thành.
Cũng do trời đông giá rét không có gì để giải trí, ban đầu Thẩm Nhược Hi chỉ mời mấy vị tiểu thư khuê các mà nàng quen, lại không ngờ sẽ dẫn nhiều người đến náo nhiệt như thế.
Nơi tổ chức hội thơ ngắm mai kia là một trang viên của Thẩm gia, hôm nay đúng là người đến đông đúc, bảo mã điêu xa đầy đường, suốt đêm cá rồng vui múa…
Có tài tử giai nhân, có phú thương hào khách, nhưng tuyệt đối không có người bình thường.
Bởi vì người rảnh rỗi và buồn chán trong trời đông giá rét, chắc chắn không phải là những người bình thường đang bôn ba vì cuộc sống.
Nỗi buồn của kẻ nghèo, tuyệt đối không phải vì không tìm thấy trò gì để giải trí, bởi vì khi ngươi nghèo rồi, dù cho buổi tối ăn một miếng thịt, uống một chén rượu cũng là sự hưởng thụ xa xỉ.
Thẩm Nhược Hi dĩ nhiên không phải người nghèo, cả đời nàng chắc cũng không biết đến hai chữ nghèo khó.
Tình cảm thiếu nữ là thứ tràn ngập ý thơ, chẳng qua thiếu nữ nhà nghèo, dù có ý thơ cũng không cách nào biểu đạt được.
Thẩm Nhược Hi rất may mắn, nàng không những có thể làm chuyện nàng muốn làm, mà còn có người giúp nàng làm nữa.
Phủ Thanh Châu xa xôi này vốn là nơi học vấn không phổ biến, hội thơ đến phút cuối cũng chưa xuất hiện tác phẩm xuất sắc nào, nhưng tâm trạng mọi người đều lên cao.
"Băng tuyết lâm trung trước thử thân,
Bất đồng đào lý hỗn phương trần;
Hốt nhiên nhất dạ thanh hương phát,
Tản tác càn khôn vạn lý xuân"
Giọng nói dịu dàng, lại không thể che giấu được sự thanh ngạo trong bài thơ.
Thơ vừa ngâm lên, cả đám người đều đổi sắc.
Dù cho những kẻ trí thức có một chút tài học, khi nghe xong bài thơ thất tuyệt truyền lưu thiên cổ này cũng buộc phải cúi đầu trước nó.
Mị lực thơ ca thể hiện ở chỗ có thể vượt qua giới hạn của đẳng cấp xã hội, vượt qua giàu sang nghèo khó, thậm chí vượt qua văn hóa bất đồng.
Mỗi người khi sinh ra bổn tính vốn như tờ giấy trắng, nhưng từ Tiên thiên đến Hậu thiên bị vướng vào hồng trần, mới dần thay đổi bản chất.
Mị lực của một bài thiên cổ độc nhất vô nhị ở chỗ có thể đánh động rất nhiều người, giúp họ cảm nhận được một phần tốt đẹp trong bổn tính của mình.
Thẩm Nhược Hi ở trên đài cao, đang mang khăn che mặt, nàng cố ý đợi đến lúc tâm trạng mọi người tăng lên mới ngâm bài thơ này, nhanh chóng khiến cho mọi người chú ý.
Ý thơ đẹp đẽ thanh tịnh, dù cho đã học thuộc làu, nhưng lúc này nghe lại nàng cũng không nén nổi bất ngờ.
Nàng cảm thấy mình lại hiểu thêm một chút về vị biểu ca này rồi.
Chỉ tiếc Thẩm Luyện không ở bên cạnh, ánh mắt của nàng đảo liên tục về đám người phía trước, Thẩm Luyện cũng không ở dưới đài.
Nàng không chú ý tới, phía sau một gốc mai, có người đang vẫy tay tạm biệt nàng, rồi quay lưng bước đi, biến mất trong đêm đông.
Giờ đã vào cuối tháng chạp, lập xuân sắp tới, sợ là lúc xuân ấm hoa nở cũng không xa nữa….
-----oooo-----
Lời người dịch:
() Nguyên văn là thống khoái, nghĩa là vui vẻ, sảng khoái, thoải mái, người dịch biết chỉ dùng nghĩa sảng khoái sẽ không diễn tả được hết ý của câu này, tốt nhất nên giữ nguyên hán việt, nhưng lại sợ sẽ làm cho câu mất hay... mong mọi người thông cảm…